Chương 98:
Chương 98:Chương 98:
Vu Tiếu sinh ra vài phần tò mò muốn đi xem sao, hơn nữa còn phải trả lại thỏi vàng cho người ta nữa kìa.
Vu Tiếu cũng không biết đoàn khảo cổ ở đâu, nhưng mà đi theo con đường này chắc chắn không sai. Đương nhiên là cho dù có tìm được người, cô cũng không phải mù quáng, con đường nhỏ này đất rất cứng, không hề có cỏ dại mọc lên, chứng tỏ người đi đường này rất nhiều, đường đi lại nhiều nên cỏ dại đương nhiên không mọc được. Hơn nữa người đi nhiều cũng chứng tỏ con đường này thường xuyên có người đi qua, vậy khu vực này vẫn còn an toàn. Nếu như con đường này người đi không nhiều, cũng có nghĩa là không thể tiến sâu vào trong núi nữa, cô sẽ dừng lại. Đến lúc đó nếu như không tìm được đoàn khảo cổ, cô chắc chắn sẽ xuống núi.
Vu Tiếu vừa đi vừa không quên hái rau dại.
Đột nhiên, một bóng người lao về phía Vu Tiếu, kéo cái sọt của cô lại, cả người cô cũng bị kéo sang một bên, sau đó mấy viên đạn sượt qua tai cô.
Vu Tiếu còn chưa ý thức được đó là đạn, chỉ cảm thấy bên tai có một tiếng gió vút qua. Sau đó nghe thấy tiếng nói của đám đàn ông: "Mẹ nó, bắn trượt rồi."
"Không phải chỉ một người, còn có một người thân thủ không tệ, mau đi giải quyết bọn chúng." "Mau đi báo lại cho lão đại."
Đám người đó nói chuyện không to, nhưng Vu Tiếu vẫn nghe rõ ràng. Còn chưa đợi cô kịp phản ứng lại, người đó lại kéo tay cô nói: "Mau chạy."
Vu Tiếu cũng bất giác chạy theo, đồng thời cũng nhìn rõ diện mạo của người đàn ông đó, đó không phải là người đàn ông mặc quân trang hôm đó đi xem mắt ở Cung Tiêu Xã sao? Kể cả lúc này, anh vẫn mặc một bộ quần áo huấn luyện của quân đội màu xanh lục: "Có chuyện øì? Bọn họ là ai?" Cô vừa chạy theo vừa không quên hỏi tình hình.
Kha Cảnh Dương kéo Vu Tiếu chạy vào trong rừng, mượn những cây to để cản trở tâm nhìn của đám người đó, đồng thời nói ra thân phận của bọn chúng: "Bọn trộm mộ."
Nghe xong ba chữ bọn trộm mộ, Vu Tiếu nuốt nước miếng, mình bắt gặp chuyện này chắc chắn sẽ bị giết. Bây giờ cô hiểu rồi, thỏi vàng cô nhặt được không phải do đoàn khảo cổ làm rơi, mà là bọn trộm mộ làm rơi. Vu Tiếu cô trước nay không phải là người lo chuyện bao đồng, ngược lại, cô rất ghét phiền phức, hôm nay khó có lúc muốn đi xem đoàn khảo cổ, thuận tiện trả thỏi vàng cho người ta, kết quả lại gặp phải chuyện như vậy, cô thực sự muốn mắng người rồi.
Bọn trộm mộ ở đằng sau đuổi theo không ngừng, giống như tất phải bắt được hai người để giết chết. Vu Tiếu biết, nếu như chỉ có mình người đàn ông này, anh chắc chắn có thể chạy thoát. Thực tế thì anh xuất hiện cũng là vì để cứu cô. Nhưng lúc này cô cũng tiếc tính mạng, không nói ra được câu anh cứ mặc kệ tôi đi.
Đạn bay vút qua phía sau lưng bọn họ, tiếng pằng pằng pằng vang lên, khiến Vu Tiếu nghe mà kinh hồn bạt vía. May mà rèn luyện suốt hai mươi ngày ở nhà họ Vu cũng không phải vô ích, nếu không chạy cái kiểu thục mạng không kịp thở này, có lẽ cô sớm đã co rút cơ bụng rồi.
Kha Cảnh Dương kéo Vu Tiếu chạy sâu vào trong núi mà không chạy xuống núi, bởi vì dưới chân núi có nhiều thôn dân, anh không muốn liên lụy đến thôn dân, chẳng may thôn dân bị ngộ thương mất cả tính mạng thì không hay cho lắm. Huống hồ, bọn trộm mộ đuổi theo đằng sau, anh không quen đường ở đây nên không có cơ hội chạy xuống núi.
Mà lúc này Vu Tiếu cũng không chú ý đến, chỉ chạy theo Kha Cảnh Dương.
Đường núi dài đằng dang, cũng không biết chạy bao nhiêu lâu, Kha Cảnh Dương dừng lại, bởi vì phía trước hết đường rồi. Loại núi lớn này có rất nhiều vách núi cao dựng đứng, được tạo thành qua năm tháng, thậm chí được tạo thành từ động đất.
Vu Tiếu thở dốc: "Hết đường rồi, làm thế nào bây giờ?”
Kha Cảnh Dương nhìn vách núi, căn bản không nhìn ra được sâu như vào, anh vứt một viên đá xuống, đến tiếng vọng lại cũng không có: "Cô trốn ở đây, tôi dụ đám người kia đi."