Ban đầu anh còn định chọn ngày làm đám cưới trong tháng sáu, nhưng bây giờ anh quyết định bỏ ngày đó, chọn một ngày trung tuần tháng 5.
Ngày đó đúng là ngày hoàng đạo, nhưng anh lại không cân nhắc đến chuyện làm lễ trong tháng 5, vốn cảm thấy thời gian quá gấp, không kịp mua thức ăn cho nên mới bỏ qua ngày này. Thế nhưng bây giờ anh muốn chọn là chọn, mệt một chút khổ một chút cũng không có sao, kết hôn rồi mà còn phải ngủ một mình một phòng cô đơn mới khổ.
Ngày xuân đã qua, mùa hè đến.
Thời gian tựa như được lên dây cót, cứ thế lẳng lặng trôi qua, khiến cho người ta luôn cảm thấy mình có bỏ sót ngày nào hay không.
Bọn họ đăng ký kết hôn xong cũng không có cổ động tuyên dương gì, mấy ngày sau Kỷ Cánh Diêu vội vã đi công tác, anh cứ thế dồn lịch trình sáu ngày ban đầu thành năm ngày, đến buổi trưa ngày thứ năm đã về chạy tới nhà.
Anh còn tính về nhà sẽ đi mua thức ăn, không hề nghĩ đến chuyện lúc về nhà liền thấy đầy ắp thức ăn.
Dĩ nhiên nguồn gốc của những thức ăn này là từ Sở Thấm, đối với cô mà nói thì lấy được những thức ăn này là chuyện nhỏ.
Ở nông thôn không thiếu rau cải, chớ đừng nhắc tới thôn bọn họ còn trồng rau cải, càng không thiếu.
Cho nên không cần phải gom góp rau cải lúc này, thứ Sở Thấm gom được chính là mấy sọt cà chua.
Còn thêm bốn sọt đậu bốn mùa và bốn sọt khoai tây.
Kể cả thịt, thứ khó khăn nhất đối với những người khác thì cô cũng có. Trong không gian của cô còn dư đến mấy trăm cân thịt đâu, Sở Thấm lấy ra hơn mười cân cũng coi như là đủ.
Nhân dịp Kỷ Cánh Diêu chưa về tới, Sở Thấm đã lấy từ trong không gian ra 15 cân thịt, sau đó ướp một lớp muối mỏng.
Cô cũng lấy ra một ít rong biển khô, dự định hôm đó sẽ nấu canh rong biển.
Rong biển này là do anh họ gửi tới lúc đầu năm, khoảng chừng 16 cân. Lúc đó mở túi ra, mùi tanh xộc vào mũi đã khiến Sở Thấm nôn chừng mấy tiếng.
Cũng do cô rất hiếm khi ngửi mùi đồ sống như vậy, đây chính là thứ không thể mua ở đâu được cả.
Cuối cùng là hai chậu thịt viên sẵn cùng bốn con vịt quay cô mới làm xong hôm qua.Suýt chút nữa là cô đã ăn hết số thịt viên và vịt quay đó rồi..
"Anh về rồi à? Không phải anh nói là ngày mốt sao?"
Sở Thấm giật mình, trong đầu nghĩ may quá, cô mới vừa lấy thịt heo ra ướp xong.
Kỷ Cánh Diêu nhìn đi nhìn lại, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng khâm phục nói: "Những thứ này đều là do em làm sao?"
Sở Thấm gật đầu một cái: "Đúng vậy!"
Kỷ Cánh Diêu đã biết Sở Thấm rất lợi hại trong việc đì mua các thứ đồ, nhưng anh không nghĩ cô giỏi tới như vậy.
Anh thở dài, nói: "Anh còn tính về mua đồ, làm xong mọi thứ nhanh nhất có thể, nào ngờ em lại làm tốt như vậy, không cần anh làm gì thêm nữa."
Sở Thấm cho anh một cơ hội, cô dời đậu nành từ trong phòng ra ngoài, nói: "Không có chuyện gì, sáng mai anh mài đậu hũ đi. Còn trong hôm nay... Anh xem thử có thể đi đào một ít măng tre về được không."
Kỷ Cánh Diêu vừa nghe có chuyện để làm là cả người tràn trề sức lực. Cơm nước xong, anh trở lại xưởng hoàn thành công tác, sau đó chạy lên núi đào măng.
Anh đào đến chạng vạng tối mới trở về, anh đào được khoảng chừng một giỏ măng mùa xuân, còn có nửa giỏ măng trúc.
Lúc này số lượng măng mùa xuân không nhiều, cũng đa phần là măng già.
Nhưng không có cách nào khác, chỉ có thế đi kiếm thức ăn như vậy. Nhà cô thì cũng có gà, trong không gian cũng có xương có thịt, nhưng g.i.ế.c gà thì có thể có được mấy chục cân thịt cùng xương không?
Dĩ nhiên không thể!
Tiệc rượu mà làm đến cỡ đó là muốn đòi mạng sao?
Không phải làm vậy là đang vô tư nói cho người khác biết nhà mình có tiền, muốn trộm muốn lừa bịp muốn làm gì thì nhanh đi sao.
Sở Thấm không sợ trộm cũng không sợ cướp, nhưng chỉ sợ người ta cố ý vu vạ. Bây giờ chuyện tố cáo rất thịnh hành, làm cô luôn rất là sợ sệt.
Cô chống nạnh, dò lại một lần rồi nói: "Gom hết tất cả lại, đã xong phần thức ăn rồi."
Sau đó cô lại hưng phấn nói: "Thức ăn này rất ngon, người bình thường không cho một đồng tiền là không được đâu."
Kỷ Cánh Diêu mệt mỏi nằm ở trên ghế tre không biết làm sao cười cười, hóa ra cô nương này vẫn đang lấy số tiền quà cưới sắp nhận lại được làm động lực.
Ánh nắng chiều đầy trời.
Tối hôm đó, Sở Thấm dẫn theo Kỷ Cánh Diêu, nói chuyện mình sắp làm đám cưới cho từng nhà biết.
Đội trưởng Hàn rất là ngạc nhiên, ông ấy luôn cảm thấy hai người còn lâu mới làm. Dẫu sao cuối năm ngoái mới nghe được tin bọn họ xác định quan hệ, làm sao nghĩ tới chuyện bây giờ lại kết hôn.
Mấy năm nay, đội trưởng Hàn dựa vào sản nghiệp trong thôn nên cũng sống khá sung túc, cũng không cần đối mặt với những quyển ghi chép chỉ có chi ra mà hiếm khi thu vào của đội nữa.
Sở Thấm cảm thấy cũng do đội trưởng Hàn không có ý muốn trèo cao, nếu không lúc này ông ấy đã bắt đầu hoạt động một chút, chờ bí thư Tần ở công xã lên chức, nói không chừng ông ấy cũng có thể thăm dò vị trí bí thư công xã kia rồi.
Chỉ có điều nói thật là thăm dò cũng vô dụng, năng lực của đội trưởng Hàn đại khái là không kham nổi cả một công xã.
Ông ấy có thể quản lý được đội tốt như vậy, hoàn toàn là do ý thức trong đội tạm được, cộng thêm có Sở Thấm ở bên cho lời khuyên.
Thật ra ông ấy cũng là kiểu người dễ xuôi theo người khác, biết nghe lời người ta khuyên là ưu điểm, nhưng đôi khi cũng là khuyết điểm của ông ấy.
Đội trưởng Hàn nói: "Được, hôm đó tôi nhất định sẽ đến ăn mừng, làm ở nhà hàng nhà máy cơ khí đúng không?"
Sở Thấm gật đầu một cái: "Nhà ăn số 8, ăn buổi trưa nhé."
Nói xong, hai người lại đi thông báo cho một vài nhà nữa, bận rộn đến đêm khuya.
Đêm đã khuya, Kỷ Cánh Diêu không trở về nhà máy cơ khí.
Anh cũng rất thông minh, lúc này đã để hành lý ở lại nhà Sở Thấm, Sở Thấm không thể dùng lý do nhà không có quần áo cho anh để đuổi anh về nhà nữa.
Nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Sở Thấm dọn dẹp giường ở căn phòng cách vách.
Kỷ Cánh Diêu: "..."
Sở Thấm nói rất thẳng thắn: "Em vẫn còn chưa chuẩn bị xong đâu, anh cho em chút thời gian, em phải chuẩn bị tinh thần."
Không biết gương mặt Kỷ Cánh Diêu như vậy là thẹn thùng hay là tức, tóm lại mặt anh đỏ bừng, đập trứng gà lên đó cũng có thể chín được luôn.
"Anh đã nói gì đâu!" Kỷ Cánh Diêu kêu oan.
Sở Thấm thì đẩy anh vào gian phòng nhỏ: "Nhưng ý tứ của anh là như vậy."
Nói xong, cửa đóng một cái rầm, Sở Thấm cười cười tắt đèn đi ngủ.
Chuyện nam nữ, Sở Thấm cũng không phải không muốn.
Mà là... Hôm nay cô vẫn chưa gội đầu, không thể làm chuyện đó trong khi đầu bết được, huống chi đây còn là lần đầu tiên!
——
Ngày làm lễ cưới đến rất nhanh.
Cô thức dậy thật sớm, thím Sở cũng đến nhà tìm cô từ khi trời chưa sáng.
Còn dì Dương thì sao?
Đã sang hẳn nhà cô ngủ từ đêm hôm trước.
"Hôm nay nhất định không được tham ngủ, lên tinh thần." Dì Dương nhắc nhở, sau đó nấu chén canh trứng gà cho Sở Thấm uống, để cho cô tỉnh táo lại.
Bởi vì Sở Thấm cưới được mối tốt, không cần cách xa mình, đối tượng lại là người có nhiều ưu điểm đến mức hai tay đếm không hết, dì Dương không hề thấy thương cảm chút nào.
Dù có đi chăng nữa thì nó cũng dần biến mất qua những năm tháng độc thân của Sở Thấm rồi.
Bây giờ dì Dương chỉ còn lại sự cao hứng cùng kích động, nấu canh trứng gà xong lại giúp Sở Thấm chải đầu.
"Nghe được không!"
Thấy Sở Thấm còn mơ màng, dáng ngồi ngái ngủ, dì Dương nhấn mạnh lần nữa.
Sở Thấm xoa xoa đầu: "Nghe được rồi ạ!"
Cô cảm thấy mấy ngày trước mình suy nghĩ nhiều quá, làm gì có chuyện lúng túng xấu hổ rồi xấu hổ với cả xã, Sở Thấm bận rộn đến mức căn bản không nghĩ được gì, chỉ cảm thấy mình cười đến đơ cả mặt. Khi cô thấy người khác, trên mặt liền xuất hiện một nụ cười tự đồng đầy máy móc.
Hôm nay có không ít người tới.
Hầu như mỗi gia đình trong thôn đều có một người đi, những nhà có quan hệ tốt cùng Kỷ Cánh Diêu trong xưởng cũng có người đại diện đến tham gia.
Còn về những bạn bè thân thiết, dĩ nhiên là cả nhà có thể tới thì sẽ tới.
Ví dụ như nhà thím Sở, nhà cậu út Dương dì Dương, còn có nhà bạn thân Kỷ Cánh Diêu cùng nhà họ Bạch.
Mà thức ăn trên bàn cũng không phụ lòng mọi người mong đợi. Rau cải muối xào măng mùa xuân, thịt xào cà rốt hành tỏi, thịt vịt quay, cà xào, cải xanh xào, khoai tây sợi xào, thịt trộn đậu bốn mùa, đậu hủ chiên, trứng gà chưng cùng canh rong biển.
Tất cả mười món ăn đều được chuẩn bị rất chu đáo.
Những tiệc rượu ở đây phần lớn cũng mời mười món, chẳng qua là thức ăn này có được ngon hay không thôi.
Món có thịt cũng là thức ăn, của quả thanh đạm cũng là thức ăn.
Chỉ cần trên bàn có hai món ăn mặn là đã có thể làm cho mọi người trong thôn nói nửa năm, tiệc rượu có đến ba món thịt, còn có cả trứng gà chưng giống như Sở Thấm lại rất hiếm thấy.
Một bàn ngồi được 12 người, trong 12 người này lại lựa một người giúp mọi người chia thức ăn.
Đúng vậy, bây giờ tiệc rượu làm theo kiểu chia thức ăn, như người nước ngoài thì gọi là chế độ khẩu phần.
Nếu gọi như vậy thì hình như nghe cũng hay ho hơn.
Nhưng không biết được nước ngoài như thế nào, dù sao bây giờ bọn họ phải phân chia thức ăn cũng là bởi vì nghèo.
Mọi người ai cũng muốn ăn thịt mà! Vì miếng thịt thậm chí có thể xào xáo đánh nhau.
Vì vậy để chia phần thức ăn, còn phải chọn người công bằng liêm chính, tốt nhất là người đức cao vọng trọng.
Chia xong thì ai cũng ăn riêng, không ít người lựa chọn ăn ít một chút, thậm chí chỉ động một hai đũa.
Không phải thức ăn không ngon, mà là ăn quá ngon nên họ để dành, muốn mang về nhà cho người nhà ăn.
Đặc biệt là do người tới ăn tiệc cũng là người lớn, ai cũng nhớ đến con cháu ở nhà.
Bữa tiệc bắt đầu không bao lâu thì nhân vật chính đi ra.
Chiếc váy đỏ Sở Thấm mặc chính là váy dì Dương may cho cô. Cô cực ít mặc những màu sắc rực rỡ này, hôm nay mặc như vậy thật sự làm nhiều người kinh ngạc đến ngây người.
Rất nhiều người lúc này mới chợt nhận ra Sở Thấm xinh đẹp vô cùng.
Cô là kiểu trời sanh da trắng, bất kể phơi nắng thế nào, chỉ cần che chắn là sẽ trắng lại.
Cho dù cô bận bịu ra đồng làm nông, nhưng nắng mùa xuân không bằng ánh mặt trời giữa hè, Sở Thấm vẫn còn giữ được làn da trắng đã dưỡng suốt mùa đông.
Cô nghĩ trong đầu: May mắn là làm hôn lễ lúc này, nếu như làm sau mùa thu, thì với bộ váy đỏ lúc này, cô toét miệng cười một tiếng cũng chỉ thấy được hai hàng răng trắng hấp dẫn ánh mắt người ta nhất.
Mắt Sở Thấm thì lại vừa to vừa sáng.
Trương Phi Yến luôn cảm thấy đôi mắt cô giống như những viên bi của cháu trai mình đời trước, rất sáng và có thần.
Cũng do đời trước Trương Phi Yến qua đời quá sớm, nếu cô sống thêm vài năm nữa, hiểu được định nghĩa kính áp tròng, là có thể hình dung chính xác loại cảm giác đó.
Cảm giác Sở Thấm trời sinh liền đã mang một cặp kính áp tròng, là kiểu có đôi mắt sáng đẹp bẩm sinh.
Gương mặt cô không tính là đẹp dịu dàng, không phải kiểu mặt trái xoan đa tình như nước, mà là một gương mặt khá góc cạnh.
Cộng thêm cô có lông mày rậm, chân mày hợp với hình dáng khuôn mặt càng làm tăng thêm sức mạnh, người nhìn vừa hấp dẫn vừa có ba phần mạnh mẽ.
Đi cùng với khí chất của cô, ba phần khí thế kia đã được cô kéo thành năm phần.
Sở Thấm làm tóc búi thấp, chân mang giày da Kỷ Cánh Diêu mua được, vóc dáng cô lại cao, vừa cao vừa gầy, còn tự tin mạnh mẽ, nhìn thấy là lòng người sinh vui sướng.
Kỷ Cánh Diêu cùng cô cùng chung hướng về phía □□ tuyên thệ, sau đó anh lại dắt cô đi mời rượu.
Sở Thấm thề, hôm nay tuyệt đối là cô ngày nói nhiều nhất trước giờ.
Gần như cô đi tới bàn nào cũng nói chuyện với tất cả mọi người một lượt, cho đến khi bữa trưa kết thúc, mọi người lục tục rời đi cô mới có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cô quả thực không nghĩ tới, thì ra tiệc rượu lại kết thúc bằng việc cô ăn lấy ăn để phần cơm của mình.
Buổi chiều, Sở Thấm không đi lên ruộng, Kỷ Cánh Diêu cũng không đi làm.
Hai người giúp dọn vệ sinh nhà ăn, sau đó dọn dẹp đồ ăn thừa mang về nhà.
Những đồ ăn thừa này là chỉ những đồ còn trong bếp.
Còn thức ăn thừa trên bàn đã bị lấy hết, ngay cả nước sốt thức ăn cũng bị mất. Mấy dĩa thức ăn sạch sẽ như đã được lau qua vậy.
Còn dư nửa sọt cà chưa dùng đến, Sở Thấm bảo Kỷ Cánh Diêu dời nó lên xe ba gác. Thịt đã được ướp muối, lại được đầu bếp cho vào nồi nấu thì không dùng lại được. Thế nhưng khả năng dùng d.a.o của đầu bếp ở đây rất tốt, họ đã cắt những lát thịt rất mỏng, khiến cho hiện tại sau bếp còn dư lại một khối thịt heo lớn chừng bàn tay.
Sở Thấm suy nghĩ một chút, sau đó cô đi tìm bếp trưởng hôm nay.
"Chú Vương, chú mang số thịt này về đi." Sở Thấm nói.
Đầu bếp Vương vội từ chối, ông ấy cau mày nói: "Tôi đã nhận tiền công đầu bếp hôm nay rồi, sao có thể lấy số thịt này được chứ."
Sở Thấm quyết tâm nhét vào tay ông ấy: "Thôi chú cứ nhận đi, hôm nay nhiều người, cháu thấy trán chú đầy mồ hôi, thật sự là mệt mỏi, chú nhìn một chút xem tay còn run rẩy đây này."
Đầu bếp Vương chỉ có thể nhận lấy, cười cười nói: "Được, vậy lần sau còn làm nữa cứ đến tìm tôi."
Đúng lúc đó Kỷ Cánh Diêu trở lại, anh vừa vào bếp đã nghe nói như vậy, liền vội vàng nói: "Cái gì mà lần tới còn làm, câu này nghe hơi kỳ quặc đó."
Đang là ngày vui mà lần tới gì chứ.
Không có lần tới, cưới một lần là đủ rồi.
Đầu bếp Vương "Ai u”: "Xưởng trưởng Kỷ nghĩ đi đâu vậy? Tôi đang nói đến tiệc mừng đầy tháng mà!"
Sở Thấm lập tức nói như c.h.é.m đinh chặt sắt: "Không làm! Cái này cũng không làm! Dù gì đi nữa chỗ chúng ta cũng có rất ít người làm thế."
Có thể mời được gia đình và bạn tốt đến nhà ăn bữa cơm cũng coi là tốt rồi.
Coi như cô đã biết làm tiệc rượu hao tâm tốn sức cỡ nào, một trận tiệc rượu này còn mệt người hơn cô đi thu hoạch ba ngày trời.
Nếu làm thêm một đợt như thế, kiểu gì cô cũng phải ngất đi.
Làm xong đám cưới, những thứ khác Kỷ Cánh Diêu đều nghe theo Sở Thấm. Anh không dám khiêu khích cô nữa, cô thật sự có thể đá anh ra ngoài cửa chỉ với một cú đã.
Hai người dọn dẹp xong thì trở về nhà, về đến nhà, nhìn chiếc giường là chỉ ước được nằm xuống nghỉ ngơi một chút.
Sở Thấm móc tờ giấy đỏ thẫm trong n.g.ự.c ra, sau đó lại móc ra một túi vải, ánh mắt cô lấp lánh: "Trước tiên phải đếm tiền."
Kỷ Cánh Diêu ngồi đối diện cô, nhìn dáng vẻ mê tiền của cô cũng muốn cười, anh gật đầu đồng ý.
Sở Thấm đưa tờ giấy đỏ ghi chép nhà ai tặng thứ gì cho Kỷ Cánh Diêu: "Anh tính một chút, sau đó để em đếm tiền."
Trên bàn nhiều tiền thiểu một hào tiền, Sở Thấm cúi đầu, đếm rất là nghiêm túc.
"Tám xu, một đồng, một đồng năm, hai đồng..."
Đếm xong một xấp, Sở Thấm gói hết tiền hào vào một mảnh giấy. Còn tiền xu thì được thả vào một cái lon, lon này đã đầy hơn phân có, tất cả đều là số tiền cô để dành mấy năm nay, không chừng cũng đủ mua một cái xe đạp.
Ngay sau đó lại đếm những thứ tiền khác.
Người ta tặng quà, trên căn bản là dựa vào số quà mà cô tặng trước kia.
Cha mẹ nguyên chủ có nhân duyên không tệ, cho đến ngày nay Sở Thấm vẫn được hưởng thụ những gì bọn họ để lại.
Bởi vì năm đó cha mẹ nguyên chủ hào phóng, nên số quà tặng Sở Thấm nhận được hôm nay nhiều hơn so với cô dự đoán.
2 xấp tiền giấy 7 tờ, 3 đồng tiền xu.
5 xấp tiền giấy 2 tờ, 1 đồng.
1 đồng tiền giấy ngoài ý liệu có 8 tấm, 2 đồng tiền xu, mà 2 đồng tiền giấy 1 tấm, 5 đồng tiền giấy 5 tấm, 10 đồng tiền giấy lại 6 tấm.
Sở Thấm kinh ngạc đến ngây người, vội vàng tiến tới nhìn giấy đỏ cùng Kỷ Cánh Diêu.
"Em nói này, ở đâu ra nhiều 10 đồng như vậy." Sở Thấm lẩm bẩm.
Kỷ Cánh Diêu đếm trên giấy đỏ: "Cậu út, thím, còn có dì cả đều cho 10 đồng, anh họ cũng là 10 đồng, còn lại là lão Tạ cùng Gia Minh, bọn họ cũng cho 10 đồng."
Lão Tạ và Gia Minh là bạn cũ của Kỷ Cánh Diêu, Sở Thấm tiếp tục nhìn xuống, hai tờ 5 đồng khác đến từ đội trưởng Hàn cùng Trương Phi Yến, ngoài ra có ba tờ khác là Kim Kim Kim Ngọc cùng Lý Thái.
Kỷ Cánh Diêu cũng kỳ quái nói: "Kim Kim Kim Ngọc không phải còn đang đi học sao?"
"Đúng vậy." Sở Thấm than thở, chắc cái này là hai anh em đã móc hết của cải ra. Mấy năm này hai người đi theo cậu út Dương, cũng không biết được làm sao hai đứa thật sự kiếm được một ít tiền.
Nhìn đồ ăn thừa trên xe ngoài cửa, Sở Thấm suy nghĩ một chút rồi nói với Kỷ Cánh Diêu nói: "Đồ ăn thừa nhiều, lát nữa chúng ta đi phân phát cho thím Sở cùng thím Vũ Xuân đi, hôm nay họ lo trong lo ngoài cũng là mệt nhọc."
Kỷ Cánh Diêu gật đầu một cái.
Nói xong, hai người cũng đếm xong tiền, Sở Thấm cất kỹ tờ giấy đỏ, về sau vẫn là phải dùng.
Sau đó hai người tê liệt trên ghế ngồi, bốn mắt nhìn nhau, không nhịn được bật cười, cười thật lâu không dứt.
Gió nhẹ thổi qua, lá cây cạnh nhà kêu xào xạc, cũng thổi cho cơn buồn ngủ dâng lên.
Thời tiết không lạnh không nóng.
Gió nhẹ không ẩm không khô.
Tháng năm đầy vẻ đẹp, cũng là tiết trời cho vạn vật trong nhân gian khoe sắc.