Thập Niên 60: Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu

Chương 680

Ngày thứ nhất sau khi ở chung.

Sáng sớm, tiếng chim hót vang lên ngoài nhà.

Chung quanh nhà cô trồng rất nhiều cây cối, từ xa nhìn lại chỉ thấy màu xanh lá cây bao bọc toàn bộ đỉnh núi. Thậm chí nếu không nhìn kỹ cũng không nhìn ra có một tòa nhà tọa lạc trên ngọn núi này.

Cây nhiều tự nhiên sẽ có chim cư trú, vì vậy nhà Sở Thấm nghe được tiếng chim hót nhiều hơn hẳn nhà người khác.

Sở Thấm mở mắt ra, nhìn sang người bên cạnh, cô chớp mắt mấy cái, từ từ kéo chăn lên đ.ỉnh đầu, thật sự trùm kín hết toàn bộ khuôn mặt.

Cô có chút ngượng.

 

Không giả bộ, thật sự có chút xấu hổ.

Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?

Sở Thấm chỉ nhớ sau khi đưa đồ xong, hai người từ nhà thím Sở về thì mặt trời đã ngả về tây, treo trên đỉnh núi phía tây sắp lặn xuống.

Trời chưa tối hẳn, Sở Thấm đi cho gà ăn, còn Kỷ Cánh Diêu thì đi nấu cơm.

 

Thật ra hôm nay Sở Thấm không có dục vọng gì quá lớn, h.am m.uốn ăn uống mỗi ngày đã chính là dục vọng lớn nhất của cô.

Kỷ Cánh Diêu có tay nghề tốt, anh hiểu được Sở Thấm thích thức ăn ngon, nên lại âm thầm dồn hết sức để rèn luyện kỹ thuật nấu nướng tốt hơn.

Anh chẳng những tìm đến chợ đồ cũ tìm mua được hai quyển công thức nấu ăn, còn đặc biệt cố gắng tìm được một vị đầu bếp lão làng của tiệm cơm quốc doanh, xài mấy cân rượu cùng hai gói thuốc lá, ghi danh làm học trò của người ta.

Thật ra thì anh chỉ làm học trò theo chân học tạm một hai tháng mà thôi.

Thế nhưng chỉ với một hai tháng đó mà anh cũng đạt được tiến bộ to lớn, chỉ nhìn sự lấp lánh trong đôi mắt Sở Thấm là đủ hiểu.

Sở Thấm vẫn còn đang cho gà ăn thì đã nghe được một mùi hương bay tới từ dưới núi.

Cô bỗng nhỏ nước miếng không ngừng, cũng không trì hoãn nữa mà nhanh chóng phẩy hai cái hết thức ăn trong tay, sau đó chạy thẳng về nhà.

"Hôm nay ăn món gì thế?"

Cô ló vào từ cửa sổ cạnh bếp lò, cổ sức vươn vào nhìn đồ ăn trong nồi.

Kỷ Cánh Diêu gắp một sợi măng mùa xuân chua cay mới vừa trộn cho cô, nói: "Anh trộn gỏi măng mùa xuân với giấm mà em làm, trong nồi còn có thịt bằm nấu với tiêu, còn nấu thêm cho em một chén canh thịt trứng, em thấy thế nào?"

Sở Thấm không ngừng gật đầu: "Em cảm thấy rất tuyệt."

Cô đặc biệt hài lòng, không cần nấu ăn mà vẫn có thể ăn cơm là một cuộc sống cô đặc biệt hài lòng.

Hai món mặn một món canh, hai vợ chồng ăn vô cùng no nê.

Cơm nước xong, trời cũng tối.

Hai người cùng nhau rửa chén và làm vệ sinh.

Sau đó thì sao? Lại chuẩn bị tắm giặt quần áo, tối nay Kỷ Cánh Diêu không về nhà, đây là lần đầu tiên anh qua đêm ở nhà Sở Thấm.

Sở Thấm đã lớn như vậy, không thể nào không biết chút gì về chuyện nam nữ.

Chưa ăn qua thịt heo, nhưng cũng biết cách heo chạy.

Mấy cô bác ở nông thôn thường cởi mở đến bất ngờ, có lúc Sở Thấm nghe lý thuyết đầy mạnh bạo về những chuyện đó từ miệng các cô cũng nóng mặt phát hoảng, nếu không phải Sở Thấm biết kiềm chế, lạnh mặt bày ra dáng vẻ nghe không hiểu, thì bảo đảm là sẽ bị các cô chê cười.

Hơn nữa, lúc mọi trật tự trong nhà cô đảo lộn hết ở đời trước, chuyện nam nữ đã buông thả hơn rất nhiều so với lúc này.

Thậm chí ngay cả sách về chuyện ấy cô cũng đã thấy rồi!

Quyển sách đó là cô lấy được khi quét sạch một gia đình. Gia đình kia không chịu đựng qua được mùa đông, sau khi cô đuổi những người khác đi thì dọn sạch hết một lượt, nếu không thì sao có thể để cho cô thấy sách này.

Thời gian sau này, bất kể là sách vàng sách trắng gì, chỉ cần là sách là đã xem như bảo bối.

... Đối với một số người mà nói, loại sách đó cũng là bảo bối mà, bằng không sao lại chịu mua chúng với giá bằng nửa túi gạo mới có thể mua.

Khụ khụ, như đã nói, tuy Sở Thấm chưa từng thực hành, nhưng bởi vì các nguyên nhân này nên cô cũng khá thuần thục.

Ít nhất là thuần thục trên lý thuyết.

Cộng với sự tò mò của cô, Kỷ Cánh Diêu cũng động tâm, hôm qua mới kết hôn xong, đến buổi tối hai người đã làm chuyện không nên làm rồi.

Sở Thấm chỉ nhớ tối hôm qua ánh trăng êm ả, rõ ràng là cuối mùa xuân đầu mùa hè, gió xuân còn lạnh, đặc biệt là sau khi tắm xong, hơi nước trên người bị gió thổi qua một cái, lạnh đến mức giật b.ắ.n mình.

Nhưng khi cô trở lại phòng, nhìn Kỷ Cánh Diêu sắp xếp lại đồ đạc ở trong phòng, cô lại có cảm giác cơ thể nóng lên một cách khó hiểu.

Sở Thấm chớp mắt mấy cái, coi như không có chuyện gì xảy ra mà đi tới. Cô ngồi xuống bàn đọc sách, cảm nhận gió đêm từ bên ngoài cửa sổ thổi tới, ánh sáng từ ngọn đèn dầu chập chờn trên khuôn mặt, nhưng cô cũng không ngừng để ý Kỷ Cánh Diêu.

Nhìn một chút là biết hết.

Người này cũng học theo cô mà giả bộ bình tĩnh. Anh đang làm bộ nhét quần áo của mình vào trong tủ áo khoác của cô, nhưng Sở Thấm lại thấy anh đem quần áo vào xong rồi lại lấy ra, giũ ra, gấp lại rồi nhét vào một lần nữa trong vô thức.

"..."

Sở Thấm không nói gì.

Cô gãi gãi đầu, mở miệng hỏi: "Anh có nóng không?"

"Hả?" Kỷ Cánh Diêu đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô, tựa hồ một giây sau mới phản ứng được, anh vội nói: "Nóng."

Sở Thấm chỉ chỉ vào anh: "Nóng mà anh còn mặc đến hai bộ quần áo."

Cô đã muốn nhìn thử xem thân thể anh ra sao từ lâu rồi.

Nói đến là thấy tiếc, mấy năm nay chưa từng sờ thì cũng được đi, nhưng thậm chí cô còn chưa nhìn thấy nữa.

Ở nông thôn, có rất nhiều đàn ông sẽ để mình trần khi làm việc trong mùa hè, nhưng Kỷ Cánh Diêu cực ít khi xuống ruộng, cho dù anh có xuống ruộng giúp cô trồng thức ăn thì cũng sẽ không c.ởi q.uần áo.

Kỷ Cánh Diêu thật sự rất hiểu cô, thấy ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bụng mình, hình như anh ngộ ra gì đó.

"..."

 

Rung động lắm rồi.

Vì vậy, Kỷ Cánh Diêu đỏ ửng mặt, anh nói: "Em cứ chờ một chút đã, để anh đi tắm."

Nói xong, anh cầm quần áo chạy vội ra cửa, rất có cảm giác đang bỏ trốn.

Sở Thấm trợn to hai mắt.

Cái gì mà "Em cứ chờ một chút đã"!

Kỷ Cánh Diêu tắm khá mau, nhân tiện anh cũng giặt luôn đồ của hai người, cho nên lúc anh quay lại phòng ngủ là đã hơn nửa tiếng sau.

 

Trăng sáng bị một lớp mây mỏng che đi, ánh trăng mờ ảo.

Sở Thấm lấy một quyển sách ra, nhưng cô làm thế nào cũng không đọc nổi, chỉ thấy trong lòng nóng ran, khó mà bình tĩnh.

Rốt cuộc, Kỷ Cánh Diêu cũng bắt đầu phơi quần áo.

Phơi hết quần áo, anh bước vào nhà đóng cửa lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Sở Thấm đã quên lúc đó cô là người kéo rèm cửa sổ bằng cỏ tranh lại, hay Kỷ Cánh Diêu mới là người kéo rèm cửa sổ. Cô chỉ cảm thấy trong lúc mơ mơ màng màng, chiếc rèm cỏ tranh đã được buông xuống, che phủ hoàn toàn ánh trăng cùng bóng đêm, bên trong nhà chỉ có mỗi ánh sáng của ngọn đèn dầu chập chờn đong đưa không dứt.

Sở Thấm cũng đã quên là ai ra tay trước.

Cô phải cố gắng hết sức để hình dung, chịu đựng suy nghĩ ngượng ngùng mới nhớ, đại khái là Kỷ Cánh Diêu hành động trước.

Nhưng người chủ động hôn môi hình như là cô.

Ngọn đèn dầu bị thổi tắt đi, bóng tối khiến con người gan dạ hơn, vì vậy Sở Thấm rốt cuộc cũng sờ lên chiếc bụng mà cô tò mò thật lâu.

Khi không khí nóng lên, hai người tựa thật sát vào nhau, khoảng cách trở nên gần gũi chưa từng có. Tiếng thở hổn liên tục vang lên trong phòng ngủ, nhưng lúc đó Sở Thấm còn hơi tiếc nuối.

Lúc nãy thổi tắt đèn quá sớm, cô không nhìn thấy được mọi chuyện ra sao, nhưng cảm giác rất tuyệt, cô cũng có thể tưởng tượng ra được.

Sau đó những suy nghĩ không hợp thời điểm kia bay đi hết, cô cảm nhận được khoái cảm chưa từng có trước đó từ chuyện nam nữ.

Trán Sở Thấm rịn ra đầy mồ hôi, cô cắn chặt môi đến mức sắp bật m.á.u cũng không cách nào ngăn được tiếng rên.

Nhưng cô không chịu thua.

Bất kể là chuyện gì cô cũng không chịu thua.

Nằm kèo dưới là không được, Kỷ Cánh Diêu chiếm thế chủ động cũng không được, vì vậy cô phát động tấn công...

Kỷ Cánh Diêu khiếp sợ.

Sau khi hết khiếp sợ thì đến phản công.

Hai người quần nhau đến nửa đêm, nước suối chảy róc rách, trăng sáng lúc ẩn lúc hiện.

Cuối cùng, trên bầu trời là trăng sao, gió nhẹ vô số lần kéo theo nước suối b.ắ.n lên cành lá đã xanh biếc dồi dào hai bên bờ. Hai vợ chồng mệt lả người, rốt cuộc cũng ngủ thật say.

Sở Thấm thức dậy sớm hơn so với Kỷ Cánh Diêu, cô đã dậy nửa tiếng mà Kỷ Cánh Diêu vẫn còn đang ngủ.

Khi Kỷ Cánh Diêu tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Sở Thấm, anh ngẩn người ra trong một chớp mắt.

Sau đó hai người đều thẹn thùng như nhau, ánh mắt cô lấp lánh, còn anh thì kiểu 囧 囧.

Sở Thấm đã sớm bình tĩnh lại, cô nghiêng đầu, nháy mắt mấy cái rồi hỏi anh: "Bây giờ chúng ta đâu có làm gì đâu, anh đỏ mặt cái gì chứ?"

Kỷ Cánh Diêu: "..."

Yết hầu anh hơi nhúc nhích một chút, vốn dĩ anh không nghĩ gì hết, nhưng bị Sở Thấm nói như thế, lại thấy Sở Thấm nhìn mình như vậy, khiến mới sáng sớm mà anh đã muốn làm một vài chuyện không thích hợp cho thiếu nhi xem.

Thế nhưng cả hai chỉ là vợ chồng son, mới vừa kết hôn thì không nên buông thả chuyện này quá mức, vì thế cuối cùng hai người vẫn rất kỷ luật mà rời giường.

Nhắc tới cũng thấy gấp rút đến đáng thương. Hai người chỉ vừa mới kết hôn đã phải đi làm, cho đến chạng vạng tối mới gặp lại nhau lần nữa.

Khoảng thời gian xa nhau vừa rồi rất khó chịu.

Sau khi tắm xong, hiếm khi Sở Thấm không đọc sách, Kỷ Cánh Diêu cũng không xem tài liệu của mình như thế này. Hai người em nhìn anh anh nhìn em, sau đó không nhịn được mà lăn lên giường lần nữa.

——

Sở Thấm được coi là trường hợp cưới muộn điển hình, đặc biệt phù hợp để lập tức tuyên dương giá trị quan.

Năm 71, báo chí bắt đầu nói về kế hoạch sinh sản, công xã cũng thắt chặt tình hình.

Nhà nào đã đông con thì được động viên không sinh tiếp, vì nếu sinh thêm con thì sẽ thêm gánh nặng lớn hơn đối với gia đình và cha mẹ.

Đồng thời cũng tuyên truyền và phát bao cao su cho mọi người. Khi thứ này được phát trong bệnh viện thị xã, ngươi muốn nhận phải mang theo giấy hôn thú, khiến cho rất nhiều người cảm thấy ngại ngùng.

Nhưng Sở Thấm thì không, Sở Thấm vội vàng thúc giục Kỷ Cánh Diêu đi nhận. Năm 69 cô đã mang thai, năm 70 thì sinh được cô con gái, những chuyện ốm nghén các loại khiến cho Sở Thấm quyết định tuyệt đối không sinh thêm đứa thứ hai.

Con gái mới sinh lại được chăm bởi cha mẹ chưa có kinh nghiệm thì thật sự là một cuộc sống vô cùng hỗn loạn. Ở với đứa bé này, bao nhiêu tính tình cứng rắn kiên cường của hai người đều bị nó bào mòn hết.

Bởi vì xương cốt nó cứng cáp hơn hai người, tính khí cũng lì lợm hơn nhiều.

Đúng vậy, cho dù con gái nhà cô còn là một đứa trẻ nít nhỏ chưa biết gì, nhưng cô và Kỷ Cánh Diêu đều nhất trí cho rằng đứa bé này lớn lên sẽ rất cứng đầu, hơn nữa còn đổ thừa cái tính ương ngạnh đó là do đối phương.

Thật ra Sở Thấm cũng có chút chột dạ, nhưng cô có c.h.ế.t cũng không thừa nhận.

Thế nhưng mà cô con gái lì lợm này cũng mang đến rất nhiều niềm vui cho hai người. Cô bé đã đồng hành với Sở Thấm vượt qua giai đoạn đen tối khi Tiểu Bạch qua đời, cho tới khi Sở Thấm không thể nào dữ dằn với cô bé được nữa.

"Từ nay về sau khi anh dạy cọn em đừng giúp nó." Kỷ Cánh Diêu dỗ con gái đang ngủ trong ngực, sau đó nhẹ giọng nói với Sở Thấm.

Sở Thấm rõ ràng thuộc kiểu người làm mẹ không cách nào dạy dỗ con gái được. Cô chỉ nhìn con gái qua lăng kính màu hồng đầy yêu thương, bây giờ đã mơ hồ có dấu hiệu cuồng con gái, anh lo con gái sẽ bị cô chiều hư.

"..."

" Được." Sở Thấm gãi gãi đầu, chỉ có thể đồng ý.

Chỉ có điều Kỷ Cánh Diêu cũng không có cách nào để hoàn toàn nghiêm khắc dạy dỗ con gái, anh cũng hơi rầu rĩ.

 

Người lần đầu làm cha mẹ rốt cuộc cũng rất khó khăn trong việc nuôi nấng con cái. Cô bé ra đời năm 70, cha mẹ cưới nhau sinh con muộn khiến cho cô bé nhỏ hơn bạn bè cùng thế hệ rất nhiều, ngay cả hai đứa con nhà Sở Kiến cũng lớn hơn cô bé, con của Sở Hồng cũng lớn hơn nửa tuổi.

Khi cô bé được ba tuổi, cha bé lên chức, trở thành người đứng đầu nhà máy cơ khí.

Cô bé cũng được đưa đến trường mẫu giáo trong nhà máy cơ khí, từ đấy Sở Thấm được trải qua cuộc sống hạnh phúc không cần chăm con nít.

Trong ngày hạnh phúc đó cô liền g.i.ế.c con gà, nấu một nồi lẩu gà cho buổi trưa. Cô gọi Kỷ Cánh Diêu về nhà, hai người rưng rưng nước mắt hưởng thụ khoảng thời gian hạnh phúc không dễ có.

 

Nhưng con gái cô lại rất thính mũi, thính đến mức Sở Thấm nghi ngờ cô bé di truyền khứu giác của mình.

Nhưng không nên như vậy chứ, cô là hồn xuyên mà, không phù hợp với quy luật gen di truyền.

Nhưng Sở Thấm đảo mắt đã nhận ra, cô cũng vậy mà, còn nói gì gen quy luật với không quy luật, trên cõi đời này còn có thể có thứ gì bất chấp tất cả các định luật như cô sao?

Chỉ thấy chạng vạng tối con gái theo cha về nhà, đầu tiên là đứng bất động giữa sân, sau đó cô bé khoanh hai tay lại, cằm khẽ nâng lên, học theo y chang kiểu cách của một số người trong xưởng.

Gò má cô bé phập phồng, dẩu môi hồi lâu rồi mới nói: "Cha mẹ đã ăn gì đó đúng không, sao con lại ngửi được mùi thịt thoang thoảng chứ?"

Sở Thấm: "..."

Kỷ Cánh Diêu: "..."

Thấy cha mẹ lấm la lấm lét, cô bé hiểu ra ngay lập tức.

Không cần bọn họ trả lời, cha mẹ thật sự đã thừa dịp cô bé đi học để lén ăn thịt.

Vì vậy ánh mắt con gái tràn đầy vẻ tố cáo, cô bé thở phì phò hai mắt rưng rưng mà nói: "Con không đi học nữa, hai người ăn thịt mà không thèm bảo con."

Cô bé cảm thấy mình bị xa lánh!

Kỷ Cánh Diêu vội vàng an ủi tâm hồn tổn thương của con gái: "Hôm nay là bất ngờ thôi, sau này có ăn thịt thì chắc chắn cha mẹ sẽ gọi con mà."

Sở Thấm cũng nói: "Đúng, ngày mốt sẽ gọi con."

"Chuyện sau này là của sau này, ngày mốt cũng là chuyện ngày mốt, hôm nay tại sao lại không kêu?" Con gái cứ bám lấy đề tài này, không chịu để cho cha mẹ lừa mình.

Hai vợ chồng nhìn nhau một cái, Sở Thấm nhún nhún vai, giao chiến trường cho Kỷ Cánh Diêu.

Kỷ Cánh Diêu không biết làm sao, anh ôm con gái giải thích giải thích mãi, cuối cùng đành cho tiền bồi thường, còn đi kèm rất nhiều điều kiện.

Ví dụ như cho phép cô bé ngủ cùng cha mẹ tuần này, hoặc là làm đùi gà chiên cho bé, mua cho cô bé hai bông hoa cài tóc, rồi thì lần tới đi thị xã phải dẫn bé theo, vân vân.

Từ khi cô bé được ba tuổi là đã bắt đầu ngủ một mình trong phòng ngủ nhỏ.

Phòng ngủ nhỏ cũng được trang trí dựa theo ý tưởng của cô bé, cô bé thật sự rất mừng rỡ, cũng không thèm để ý mình có ngủ cùng cha mẹ hay không. Sở Thấm cùng Kỷ Cánh Diêu thì không cần chịu đựng những cú đ.ấ.m đá trong mộng của cô bé nữa.

Ai mà có ngờ, bây giờ những cú đ.ấ.m trong mộng đó lại kéo nhau quay trở lại.

Kỷ Cánh Diêu nói khô cả họng, cuối cùng cũng miễn cưỡng dỗ dành được con gái. Khi trở về nhà anh còn thở dài một hơi, nói với Sở Thấm: "Anh cảm thấy buổi trưa hôm đó mình làm gà ăn là bị lỗ rồi."

Sở Thấm không nhịn được mà cười to.

Kỷ Cánh Diêu đỡ trán.

Anh nói thầm: Còn cười cái gì chứ, chờ buổi tối con gái em ôm gối nhỏ muốn lên giường, chắc chắn em sẽ không cười được nữa.

Khi con gái bắt đầu đi học, cả nhà cũng không gọi cô bé là con gái nữa mà gọi tên trên giấy tờ là Sở Nguyên Gia.

Cô bé vốn không có tên tắt, nhưng không biết được là bắt nguồn từ ai, bất tri bất giác cái tên Nguyên Nguyên xuất hiện.

Sở Thấm cùng Kỷ Cánh Diêu có lúc cũng gọi theo, gọi mãi cũng thành quen miệng, từ đó về sau đa số hai người cũng chỉ gọi cô bé bằng tên tắt "Nguyên Nguyên" này.

Nguyên Nguyên là một đứa bé cứng đầu, nhưng cũng là một đứa bé cứng đầu rất thông minh.

Cô bé cũng hơi khác với những đứa trẻ cùng lứa, sáu tuổi đã lên tiểu học, cũng là năm ấy, Sở Thấm thấy được ánh sáng rạng đông le lói.

Sắp đến năm 76, đây là năm thứ hai mươi từ khi cô chuyển kiếp tới đây.

Bình Luận (0)
Comment