Thật ra thì từ sau năm 66 cuộc sống của Sở Thấm cũng không tệ lắm. Thậm chí cũng không thể nói là hữu kinh vô hiểm, mà là vô kinh cũng không hiểm, dẫu sao tìm lợi tránh hại cũng gần như là bản năng của cô.
Cho dù cô đã rời khỏi mạt thế đến mười năm, nhưng trực giác động vật trên người Sở Thấm vẫn chưa từng thoái hóa.
Hoặc có lẽ là do cô giao thiệp đơn giản, Sở Thấm cực kỳ ít đụng phải những chuyện không hay.
Người có những mối quan hệ phức tạp nhất bên cạnh cô chính là Kỷ Cánh Diêu. Nhưng mà anh là bộ đội ra quân, lúc trước làm mấy nhiệm vụ lớn cũng đạt được khen thưởng danh dự. Cộng thêm nhà anh hoàn toàn không còn ai, ngay cả thân thích cũng không có, độc lập vững vàng không có ai dựa dẫm hay liên lụy, tất nhiên cũng sẽ bình anh sống qua mấy năm này.
Còn có cậu út Dương, đại khái thì cậu út Dương là người dễ dàng gặp vấn đề nhất xung quanh Sở Thấm.
Thế nhưng mà mấy năm qua ông ấy cũng coi như khá biết điều: chủ yếu cũng nhờ Sở Thấm ở phía sau ghìm dây cương lại.
Mỗi khi Sở Thấm cảm thấy hoàn cảnh có chút không ổn, hai người liền nhẹ nhàng im ắng dừng việc làm ăn, rồi sau đó cẩn thận rút đi, sợ mình dính dáng vào chuyện không hay.
Khi tình hình thoải mái trở lại, bọn họ nhìn trước ngó sau hết một lượt, sau đó mới tiếp tục làm ăn.
Bởi vì Sở Thấm có vật liệu trong tay, căn bản không sợ bán không được, cho nên cô cũng không sốt ruột.
Mấy năm qua đều như vậy, việc buôn bán nhỏ lén lút này của hai cậu cháu cứ thế ngày càng vững chắc, thậm chí không để cho người tỉ mỉ kỹ tính như Hoàng Đậu Tử phát hiện đầu mối nào.
Hoàng Đậu Tử cũng cảm thấy quãng thời gian mấy năm cực khổ đã qua, sau đó anh ta xây dựng quan hệ hợp tác rất bền vững cùng Sở Thấm.
Là làm gì?
Giúp Sở Thấm dọn dẹp chuồng heo.
Sau năm 70, Sở Thấm cũng không giúp mọi người trong thôn nuôi heo nữa. Bởi vì việc nuôi heo trong thôn đã đạt đến một quy mô rất lớn từ năm 70, số lượng heo đạt tới 200 con, trong thôn không hề thiếu thịt heo chút nào nữa.
Đừng nhắc tới việc trong thôn còn bắt đầu nuôi dê, mấy đứa con nít mỗi ngày tan học về nhà là lên đồi chăn dê.
Sau đó đến cả Nguyên Nguyên cũng gia nhập đại đội chăn dê, cô bé ở trên sườn núi vui chơi cả ngày với bạn, chạy loạn khắp nơi.
Đám trẻ nít đang ở độ tuổi mà đến chó cũng ngại, không ngoài dự đoán, bọn trẻ trở thành một đám nhóc mà cả người trong thôn và chó đều sợ hãi.
Mặc dù đội quân con nít này khiến cả người và chó tránh xa, nhưng khả năng chăn dê không tệ. Bọn trẻ cứ chăn dê mãi, rốt cuộc nhiệm vụ thiết yếu trong thôn thậm chí không phải là trồng trọt rau cải, mà là phải mau mau đi mua thêm hạt giống về trồng cỏ dại.
Nếu còn không trồng thì núi cũng trọc hết mất!
Thế nhưng trại heo nhà Sở Thấm không đóng cửa im lìm như thế.
Bởi vì cô có kỹ thuật nuôi heo rất tốt, được chọn làm cố vấn nuôi heo, cho nên công xã và thôn đã mở toang cửa sau cho cô, để cô nuôi sáu con heo ở nhà.
Sáu con heo này là heo thí nghiệm, từ phối giống đến chăm sóc heo nái mang thai, đến đỡ đẻ, rồi đến pha trộn thức ăn gia súc, thậm chí bước sau cùng là xem bệnh cho heo đều do một tay Sở Thấm phụ trách
Một năm qua, số liệu các loại có thể ghi đầy ba quyển sổ cỡ lớn. Mà mười năm qua, số sổ ghi chép đã không đếm xuể, chồng sổ dưới bàn tủ cũng đã chất đầy.
Những quyển sổ ghi chép này là gia tài không nhỏ, trải qua mấy năm hoàn thiện, rốt cuộc Sở Thấm cũng có thể nói mình có chuyên môn trong kỹ thuật nuôi heo.
Dưới những điều kiện như hiện tại, cô gần như có thể phát triển kỹ thuật nuôi heo lên đến mức cao nhất. Về sau cho dù không có thức ăn gia súc do hệ thống đưa ra, cô cũng có thể ổn định nuôi được heo nặng 500 cân.
Kết quả khả quan, nhưng con đường thì gian khổ.
Sáu con heo thí nghiệm được chia làm ba nhóm để so sánh, khi heo trưởng thành cô có thể tự giữ lại hai con, còn bốn con kia sẽ thuộc về thôn và công xã.
Chỉ có điều những việc thường ngày như dọn dẹp chuồng heo cũng phải do cô tự làm, nhưng Sở Thấm làm gì có thời gian và sức lực, cô cứ thế nhờ vả Hoàng Đậu Tử, cứt heo sẽ được anh ta mang đi, còn cô thì hàng năm lại chia chút thịt heo cho anh ta.
Hoàng Đậu Tử rất là hài lòng đối với lần hợp tác này, vì cứt heo, càng vì số thịt cuối năm, anh ta thật sự dọn dẹp chuồng heo sạch sẽ như phòng ngủ.
Gần như ngày nào anh ta cũng đến nhà cô, thế mà anh ta chưa từng phát hiện số gà Sở Thấm nuôi ở phía sau ngọn núi, có thể thấy Sở Thấm giấm giếm giỏi đến mức nào.
Số gà cô nuôi sau núi mấy năm qua cũng không tăng thêm bao nhiêu, cuối cùng dừng lại ở con số 42.
Sở Thấm và Kỷ Cánh Diêu cùng nhau làm thêm ba chuồng gà ở mặt sau núi, lại thêm đoạn hàng rào tre nhằm mở rộng diện tích hoạt động của bầy gà. Như thế còn chưa đủ, không biết Kỷ Cánh Diêu làm được một ít dây kẽm từ khi nào, Sở Thấm thấy vậy thì tranh thủ lúc Kỷ Cánh Diêu đi công tác để chặt tre, dùng dây kẽm quấn quanh thân tre đã được chặt ra, làm thành một mức bình phong tre để che chở, phòng ngừa gà lẩn trốn.
Kỷ Cánh Diêu đi công tác trở về, sáng sớm hôm sau khi cho gà ăn, anh thấy cả một bức tường tre sáng choang mà sợ ngây người.
"Cũng nhờ cây cối ở sau núi rậm rạp, có thể che được bức tường này, nếu không thì người ta sẽ biết hết những thứ giấu trong đây mất." Anh cảm khái.
Sở Thấm cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức để giấu đi số gà này, mấy năm qua cũng không biết được cô đã trồng bao nhiêu cây cối ở phía sau núi.
Hiện tại sau núi có ba cây táo và ba cây dương mai.
Cây táo và cây dương mai đều được cô trồng từ hạt giống mà hệ thống xuất ra, khi kết trái, chất lượng và số lượng không thua gì những cây trưởng thành mà hệ thống cho ra.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, dường như những cây ăn trái được trồng từ hạt của hệ thống đã là đánh mất một số khả năng chịu úng chịu hạn.
Năm 70 có một đợt lũ lụt, mặc dù không tràn đến thôn, nhưng thời gian đó ngày nào trời cũng mưa, khiến cho những cây ăn trái ở Thấm trồng bên cạnh sân gần như c.h.ế.t sạch.
Đến năm 73 lại một đợt hạn không lớn mấy, lúc ấy Sở Thấm rất có niềm tin những cây cô trồng sẽ chịu úng chịu hạn được, cho dù không mạnh được như cây lớn sẵn nhưng cũng chống chịu qua đợt đó được. Thế nhưng thực tế đã cho cô một cái bạt tai, hai bụi cây không tính là lớn cạnh nhà suýt chút nữa c.h.ế.t khô, phải đến khi Kỷ Cánh Diêu nhắc nhở, cô mới vội vã nhìn kỹ vào những thân cây đó.
Thế nhưng mà so với đại đa số giống cây ăn trái, những cây con được chiết từ hai cây mẹ cũng được coi là khá chất lượng.
Chẳng những Sở Thấm trồng sau núi nhà mình sáu cây, để hàng năm cô có thể thu hoạch thật là nhiều trái táo và dương mai, từ đầu năm đến cuối năm đều có táo và dương mai tươi để ăn, cô còn phân phát những cây con mình gây giống được cho thím Sở, cậu út Dương cùng dì Dương.
Thím Sở thì được hai cây, cây táo và dương mai mỗi thứ một cây.
Còn cậu út Dương thì nhận được hai cây táo cùng một cây dương mai, nhà ông ấy đông con nít, bọn trẻ cũng rất thích ăn táo, năm nào cũng phải tìm Sở Thấm đổi một sọt táo về nhà ăn, một cây táo thôi thì không đủ.
Nhà của cậu út Dương đã được xây từ sớm, nhưng một tuần sau khi đào móng, cậu lại bất ngờ biết được mợ Dương mang thai.
Chẳng những mang thai, còn có thể là sanh đôi.
Quá tốt, lúc đó cậu út Dương vờ như quên mất hai từ "Có thể", ông ấy khẩn cấp đi tìm người trong đội phê duyệt nhà đất, nói nhà mình có thêm hai người nữa, đất không đủ dùng, cho nên phải xin đào thêm một mảnh đất.
May là còn khá nhiều khu vực trống, xung quanh nhà ông ấy cũng thưa thớt người, ngay nhà bên cạnh cũng có một miếng đất hoang nhỏ nên ông ấy mới làm móng nhà rất thuận lợi, chứ nếu muốn dựa vào hai đứa trẻ còn chưa thành hình trong bụng mà làm thế? Căn bản không thể nào.
Sau chuyện đó, nhà cậu út Dương rộng rãi vô cùng, có đến tận sáu phòng.
Thậm chí ông ấy còn học theo nhà Sở Thấm, xây phòng tắm cùng nhà vệ sinh, đồng thời xây thêm tường rào, sân lát gạch hoa, căn nhà nhìn rực rỡ đổi mới hoàn toàn.
Chỉ có điều đến khi căn nhà được xây xong thì mợ út Dương cũng sắp sinh.
Cái thai thứ ba này mợ út phải lên bệnh viện thị xã để sinh, thế nhưng cặp sinh đôi như dự đoán lại không có, bà ấy chỉ sinh một bé gái. Việc này chọc cho cậu út Dương ngơ ngẩn thất thần, cứ thấy Sở Thấm là phải kéo cô ra lẩm bẩm liệu bệnh viện này có giấu con của ông ấy đi đâu không.
Không cần phải nói, Sở Thấm bị ông ấy hỏi như thế cũng thấy căng thẳng theo.
Bệnh viện thì không đến nỗi giấu đứa bé đi, nhưng nếu có gì ngoài ý muốn... Dẫu sao cô cũng nghe nhiều chuyện bắt cóc con nít rồi.
Sau đó Sở Thấm hỗ trợ trông nom đứa trẻ, còn cậu út Dương thì kéo Lý Thái ở thêm mấy ngày trên thị xã, còn len lén theo dõi điều tra các bác sĩ y tá đỡ đẻ, cuối cùng chắc chắn đó là thai đơn, ông ấy mới ngượng ngùng bỏ qua, còn xách một thúng trứng gà lớn đi tìm mấy vị bác sĩ y tá kia bày tỏ sự áy náy cùng cảm ơn.
Cậu út Dương vung tiền xây nhà, gia sản cũng coi như bị móc rỗng hơn phân nửa, cho đến khi đi theo Sở Thấm bán trứng gà ba năm mới ổn định lại.
Dương Nhị Muội nhà ông ấy còn chưa tròn một tuổi mà đã bộc lộ tính tình quậy phá, cho đến khi dứt sữa xong, tất cả mọi người liền nhìn ra cô nhóc rất cứng đầu, thức ăn không hợp ý thì có đói choáng váng cũng không đụng đến, bướng bỉnh ngang tàng như một con lừa, cậu út Dương luôn nói Dương Nhị Muội có tính cách như Sở Thấm.
Sở Thấm không nhận đâu, cô có cứng đầu như con bé đó sao?
Trái lại cô cảm thấy Dương Đại Muội giống cô hơn, có lẽ bởi vì cô tiếp xúc với Đại Muội nhiều hơn, Đại Muội học theo tính tình say mê góp nhặt cho dù đã có cơm no áo ấm của cô.
Thật ra thì chính là đam mê tích trữ đồ.
Đến cả vỏ kẹo mà cô bé cũng thu thập, góp nhặt được tận nửa ngăn kéo, còn sắp xếp cho thật chỉnh tề, Sở Thấm nhìn thấy cũng cam tâm nhận thua, như vậy thì hơi quá đáng rồi.
Nguyên Nguyên mới một tuổi mà đã biết ăn xong kẹo đường phải giữ lại giấy gói, sau đó đưa giấy đó cho dì.
Không chỉ có như vậy, cô bé cũng thích ăn.
Vì vậy, cậu út Dương vừa mới nghĩ đến việc trồng hai cây táo, đến lúc đó dứt khoát mỗi người một cây không tranh giành. Hai chị em này mặc dù cách tuổi nhau rất xa, nhưng gây gổ đánh nhau thì không sót dịp nào.
Còn dì Dương cũng như thím Sở vậy, dương mai và cây táo mỗi thứ một cây.
Sau đó Kim Kim và Kim Ngọc cũng tìm Sở Thấm để xin hai cây táo. Cũng không biết hai anh em này trồng táo ở đâu, Sở Thấm chỉ biết được mùa đông hàng năm bọn họ sẽ nhờ cậu út Dương hỗ trợ bán táo, đổi lấy một khoản tiền và phiếu.
Tích góp suốt mấy năm, hai người để dành được một khoản tiền không nhỏ.
Kim Kim đã định cư ở công xã Lạc Thủy, cậu ấy cũng kết hôn, vợ là một cô gái ở công xã Lạc Thủy.
Sở Thấm đã được gặp cô gái đó mấy lần, da dẻ mịn màng xinh xắn, có đôi mắt hạnh trong veo như nước, dáng người cũng rất đẹp, đẹp đến mức có thể đi đóng phim.
Sở Thấm nghĩ thầm: Không ngờ Kim Kim cũng mê người đẹp như thế.
Thế nhưng như đã nói, ai lại không thích những cô nàng xinh đẹp, Sở Thấm nhìn gương mặt đó thôi cũng có thể ăn thêm được hai chén cơm.
Vì vậy khi chuẩn bị quà tân hôn cho hai đứa trẻ này, Sở Thấm cũng vất vả một lần. Cô cố ý làm một bộ mền gối từ tơ tằm cho bọn họ.
Kim Kim kết hôn sớm, lấy vợ không bao lâu là được đến làm việc chính thức ở xưởng ép dầu của công xã Lạc Thủy.
Bởi vì có cậu ấy làm việc ở xưởng ép dầu, hàng năm Sở Thấm cũng không cần lo chuyện ép đậu phộng nữa. Cho dù xưởng ép dầu xã Lạc Thủy không có đủ, cậu ấy vẫn có thể giúp cô đổi được một ít dầu từ những xưởng ép dầu khác trong công xã.
Cậu ấy được Sở Thấm cùng dì Dương khuyên can mãi, cuối cùng cũng học xong trung học cơ sở, mà tốt nghiệp trung học xong cũng đến tuổi thành niên.
Sau khi trưởng thành, Kim Kim thường sống chung với cậu út Dương, học được khả năng giao tiếp của cậu út Dương, bảy tám xưởng ép dầu trong huyện đã được cậu ấy tìm hiểu kỹ càng, còn đi học nghề của một chuyên gia, có vẻ định học chuyên sâu về ngành ép dầu luôn.
Sở Thấm cùng dì Dương cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, dẫu sao chỉ cần hiểu rõ được một ngón nghề, về sau có cực nhọc đi chăng nữa thì cũng không sống khổ.
Sở Thấm còn cả ngày suy nghĩ chuyện chăm heo và thức ăn gia súc, có lẽ cũng chuyên nghề nuôi heo rồi.
Kim Ngọc thì giỏi hơn anh mình một chút, cô bé học lên được cấp ba.
Cô bé thuộc số ít con gái học được đến trung học phổ thông, mặc dù chỉ mới học xong lớp mười một.
Sau đó đến nhà máy cơ khí, bởi vì cô bé học rất giỏi toán, khả năng tính toán đã được rèn luyện đến mức xuất sắc, cho nên được nhận vào phòng kế toán của nhà máy cơ khí, thành công đạt được “công việc văn phòng” mà dì Dương hài lòng nhất.
Dĩ nhiên, đây chẳng qua là công việc tạm thời.
Thế nhưng công việc tạm thời này cũng không tệ, lương mỗi tháng 25 đồng, còn có các loại phiếu, cuối năm còn được thưởng, để dành mấy năm, cô bé đã là một phú bà trẻ chính cống.
Kim Ngọc cũng như Sở Thấm, cả hai đều cưới muộn.
Đến năm 26 tuổi cô bé mới kết hôn, đối tượng là một thanh niên trí thức ở thôn Cao Thụ, tên là Mạnh Đồng.
Người này thì Sở Thấm biết rõ, cậu ấy xuống thôn quê năm 68, một năm sau là vào nhà máy cơ khí, là người đầu tiên trưởng thành khỏi giới thanh niên trí thức.
Lúc ấy trong viện thanh niên trí thức thôn Cao Thụ tính cả cậu ấy thì có 8 người, trừ mấy thanh niên trí thức lâu năm vì đến sớm nên có được công việc giáo sư bên thôn Tịnh Thủy, những thanh niên trí thức khác đều phải đi theo các cô bác xuống ruộng làm việc.
Không chỉ riêng thanh niên ở thôn Cao Thụ, những thanh niên trí thức ở nơi khác giống như vậy.
Không tìm được phương pháp làm ăn thì chỉ có thể xuống đất làm ruộng, kiểu người chưa đến nửa năm đã vào được nhà máy cơ khí giống như Mạnh Đồng là hiếm thấy hơn ai hết.