Sở Thấm biết được đã rất tò mò, chờ Kỷ Cánh Diêu trở về, cô liền hỏi anh chuyện này.
"Gần đây trong xưởng mới tuyển người sao? Em không nghe nói có tuyển mà, nếu không những người muốn vào nhà máy trong thôn đã tìm đủ loại lý do để được đội trưởng Hàn phê nghỉ học rồi." Cô thắc mắc.
Kỷ Cánh Diêu cười cười rồi nói: "Không có, tạm thời nhân viên trong xưởng đã nhiều rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ba năm tới sẽ không tuyển thêm người."
Sở Thấm: "Vậy thì sao Mạnh Đồng lại vào được?"
Kỷ Cánh Diêu: "Cậu ấy có kỹ thuật rất tốt, biết sửa máy móc, nghe nói cha cậu ấy cũng làm ở nhà máy cơ khí, là thợ sửa chữa, cậu ấy thường nghe nên cũng thành thạo."
Sở Thấm nghe xong hiểu ngay, vậy cậu trai này có thể được coi là một chuyên viên kỹ thuật mới ra nghề, không giống những công nhân khác.
Mạnh Đồng làm việc mấy năm trong xưởng, từ từ nảy sinh tình cảm với Kim Ngọc.
Cho dù cậu ấy đã đến nhà máy cơ khí làm việc, nhưng vẫn ở lại trong Viện Thanh niên trí thức của thôn. Cho đến năm 72, Viện Thanh niên trí thức có chút chật chội thì cậu ấy mới dọn đến nhà trọ trong xưởng.
Bởi vì cậu ấy đã sinh sống trong thôn mấy năm, Sở Thấm cũng có hiểu biết nhất định về người này.
Mạnh Đồng là một thanh niên trí thức hoạt bát hiếm thấy trong viện, cậu ấy không giống người từ bên ngoài tới, từ lúc ở lại thôn Cao Thụ thì đã quen thuộc nơi này tựa như quê mẹ.
Cậu ấy thân thiết với mọi người trong thôn đến mức nào?
Thân đến độ một người keo kiệt như bà nội của Trương Phi Yến mà cũng cho cậu ấy một mớ đậu phộng thật to vào dịp Tết.
Phải biết rằng, ở cùng thôn nhiều năm như vậy, Sở Thấm thậm chí còn chưa nhận được một viên đậu phộng nào từ tay bà cụ Trương, có thể thấy bà cụ Trương yêu quý anh chàng này đến mức nào..
Ngoại hình Mạnh Đồng cũng khá ổn, thân thể cao to cường tráng chừng thước bảy thước tám, mắt to mày rậm, là kiểu con trai được yêu thích nhất.
Trong thôn có không ít người muốn giới thiệu đối tượng cho cậu ấy, nhưng bởi vì e ngại với thân phận ban đầu của tầng lớp thanh niên trí thức này nên vẫn không hành động.
Đến khi cậu ấy đứng vững gót chân ở nhà máy cơ khí, thậm chí trở thành nhân viên chính thức, một tháng có thể nhận được tới 40 đồng tiền lương, những người dân có ý định đó lại ngạc nhiên phát hiện cậu ấy đã thuộc về Kim Ngọc xã Lạc Thủy rồi.
Lúc dì Dương biết được tin này cũng vội vã tới tìm Sở Thấm, đến khi nghe Sở Thấm nói về tính tình cậu trai này, bà ấy lại thấy rất yên tâm.
"Nghe cháu nói như vậy thì Mạnh Đồng đó cũng giỏi giang, Kim Ngọc nói kế hoạch xin nhà cũng có thể thành công." Dì Dương thở phào.
Trái lại Sở Thấm không hề nghĩ tới chuyện nhà cửa này.
Dù gì Mạnh Đồng cũng có kỹ thuật để tiến thân, Kim Ngọc cũng dần dần vững vàng ở phòng kế toán, về sau hai người ở bên nhau, họ sẽ có thể tự xin nhà.
Mấy năm nay nhà máy cơ khí luôn cách một khoảng thời gian là xây dựng thêm nhà ở, nghe nói những khoản đầu tư mở rộng đều được dùng để xây nhà trọ.
Đây là nơi ở của hàng vạn người, phần lớn nhân công cũng đến từ vùng khác, đều cần nương tựa vào nhà của nhà máy cơ khí cấp cho, tất nhiên phải xây thêm rất nhiều nhà trọ.
Đến hiện tại, chỉ cần leo lên phía sau một ngọn nhỏ là thấy được những tầng lầu của nhà máy cơ khí. Có thể thấy nhà máy cơ khí đã bành trướng thật là nhanh, sau này đạp xe chừng 20 phút từ trong thôn là có thể đi vào phạm vi nhà máy cơ khí rồi.
Kim Kim và Kim Ngọc thành gia lập nghiệp, con trai lớn của cậu út Dương, thậm chí con trai lớn của anh họ ở xa ngàn dặm cũng đã lập gia đình, có công danh sự nghiệp.
Sở Thấm cảm nhận được thời gian trôi qua nhanh.
Tựa như cùng một dòng cát mịn không thể níu lấy.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã tới năm 76.
——
Năm 1977.
Năm nay là một năm rất đặc biệt, Sở Thấm nghĩ.
Cô chuyển kiếp tới đây vào năm 56, qua năm 76 là cô đã xuyên đến đây tròn 20 năm, hoàn toàn trở thành Sở Thấm của niên đại này.
Năm 77 là thời điểm cô bước vào giai đoạn 10 năm lần thứ ba.
Thế nhưng điều đặc biệt không phải chỉ ở chỗ đó, đặc biệt hơn là hoàn cảnh sống sắp có thay đổi lớn.
Tại sao cô lại cảm thấy như vậy? Bởi vì cô suy đoán từ những lời Trương Phi Yến hay nói thường ngày rằng năm nay sẽ có chuyện lớn xảy ra, thế nhưng đó sẽ là chuyện tốt.
Thật ra thì người thông minh đã cảm giác được, hai năm gần đây không khí có chút thay đổi.
Đặc biệt là sau khi bước qua năm 76, đến cả Sở Thấm cũng cảm thấy có gì đó là lạ từ bầu không khí trong thị xã và qua báo chí.
Cô đè nén sự hưng phấn, ôm Nguyên Nguyên hôn rồi lại hôn, hôn đến mức mặt mũi con gái đỏ bừng.
Đến tháng 10 năm 77, cô xem tin tức qua báo chí, có chút ngẩn ra.
Gì chứ?
Báo chí nói tháng 9 có mở một cuộc họp, mà trong buổi họp đó, những người lãnh đạo đã ra quyết định khôi phục việc thi đại học.
Ngay lúc đó Sở Thấm cũng không ở trong thôn mà đang ở thị xã.
Tờ báo trên tay cũng là số mới ra hôm nay, hôm nay cô dẫn con gái tới thị xã, thấy trong huyện có người cầm báo kêu khóc chạy như điên ở trên đường, cô đã có suy đoán mơ hồ trong lòng.
Sở Thấm lập tức vọt tới thư cục mua báo, giây phút cầm được báo trên tay, suy đoán của cô trở thành sự thật.
Chóp mũi cô đau xót, hốc mắt cũng không khỏi đỏ lên.
Nhân viên thư cục có quen biết cô cũng không thấy lạ gì mà chỉ nói: "Khóc thì cứ khóc đi, nhiều người cũng khóc mà. Ban nãy thậm chí có người kích động ngất đi, quản lý của chúng tôi mới đưa người ta đi bệnh viện rồi."
Sở Thấm mạnh mẽ nuốt nước mắt vào trong: "Ai muốn khóc chứ, tôi bị gió thổi cay mắt thôi."
Cô vừa nói vừa lấy thêm ba tờ báo, sau đó nhanh chóng dẫn con gái đến cửa hàng bách hóa mua mấy cân sô cô la, rồi cô đạp xe thật nhanh, đi thẳng về nhà.
Người trong thôn cũng đều đã ra đồng làm việc, đúng ra hôm nay Sở Thấm cũng phải đi làm, nhưng ai bảo cô đã đồng ý với con gái nếu thi được điểm tuyệt đối sẽ dẫn cô bé đi mua kẹo ngọt, cho nên hôm nay dĩ nhiên cô phải xin nghỉ.
Bởi vì trong thôn còn chưa có điện, radio không thể phát tới đây, nên dĩ nhiên mọi người trong thôn không thể nào biết được tin tức này.
Vì vậy khi Sở Thấm đạp xe từ cửa thôn tới, cô vẫy mạnh tờ báo suốt dọc đường, miệng thì hô to "Khôi phục thi vào trường đại học", tất cả mọi người đều ngây dại.
Hô đến sân đập lúa, giọng Sở Thấm cũng khàn đi, không đợi những người khác chạy tới hỏi, cô nhanh chóng dán ba tờ báo in dòng chữ to "Khôi phục thi vào trường đại học" lên tường.
Cô đang dán thì có thanh niên trí thức chạy như bay đến.
"Gì thế, chị Sở Thấm vừa nói gì thế?!" Cậu thanh niên trí thức này đỏ mắt kích động hỏi.
Sở Thấm đã gần như mất giọng, cô không lên tiếng mà chỉ chỉ ba tờ báo trên tường.
Cậu thanh niên trí thức lập tức nhìn sang, khi thấy dòng chữ "Khôi phục thi vào trường đại học", cậu ấy liền ngồi xuống đất khóc òa lên.
Nguyên Nguyên cũng thấy hơi sợ, cô bé nắm c.h.ặ.t t.a.y Sở Thấm, ngơ ngác nhìn anh thanh niên trí thức kia.
Có người thứ nhất đến xem thì sẽ có người thứ hai, trong chốc lát đã có cả một đám đông trên sân đập lúa.
Sở Thấm nhìn ra đằng xa, nghe từng tiếng khóc òa và tiếng thút thít thay nhau vang lên, sau đó thở dài dẫn Nguyên Nguyên về nhà.
Thi vào trường đại học là con đường để thanh niên trí thức trở về thành thị, thoát khỏi công việc lao động chân tay nặng nhọc, cũng là con đường của đại đa số thanh niên ở nông thôn.
Cô cũng phải chuẩn bị thi vào trường đại học, cô cũng muốn thử một chút.
Hồi năm 70, Sở Thấm cũng đã lấy được tấm bằng tốt nghiệp trung học, nhưng mấy năm qua chuyện học hành đã bị buông lỏng rất nhiều, cô cũng không chắc chắn mình có thể thi đậu hay không.
Nhưng cũng thật may là sách vở của cô vẫn còn, ghi chép cũng vẫn còn, bây giồ ôn lại cũng không quá khó khăn.
Nhưng khi Sở Thấm biết được tháng 12 đã phải thi vào trường đại học, cô liền đơ người ra.
"Thật sự là tháng 12?" Sở Thấm trợn to hai mắt.
Kỷ Cánh Diêu gật đầu, sau đó anh giao mấy quyển sách luyện đề và vở ghi cho Sở Thấm: "Anh lấy từ chỗ lão Tạ đó, cả vợ, anh vợ và cha mẹ vợ cậu ta đều là giáo viên, còn đều dạy số học, những tài liệu này là do họ biên soạn."
Sở Thấm cũng rất hứng thu: "Cái này thuộc về gia đình làm giáo dục lâu năm đấy."
Cô nhận lấy sách luyện đề, mở ra nhìn một chút, quả nhiên bị những chủ đề trong đó hấp dẫn.
Kỷ Cánh Diêu lại nói: "Anh cảm thấy hơn một tháng tới em đừng đi làm, cứ ở nhà an tâm học tập, như vậy tỷ lệ thi đậu sẽ lớn hơn một chút."
Sở Thấm cân nhắc chốc lát rồi lại gật đầu.
Nếu đã quyết định tham gia thì tất nhiên phải dốc hết toàn lực, nếu không về sau hạn chế tuổi tác, cô sẽ không thể tham gia nữa.
Cô lập tức đi tìm đội trưởng Hàn xin nghỉ, nhưng không ngờ rằng không chỉ có mình cô đến đó.
"Thanh niên trí thức nào cũng xin nghỉ à?" Sở Thấm đạo.
Đội trưởng Hàn gật đầu, ông ấy hút thuốc, nói: "Tôi cũng không phải là người ác độc gì, thôn chúng ta không cần quá nhiều thanh niên trí thức, cứ để cho bọn họ đi. Mấy đứa trẻ đó lúc mười mấy tuổi đã tới thôn chúng ta, hai nhóm đầu tiên như Giang Nhiễm thì xem như con trẻ sinh ra ở thôn chúng ta cũng không quá đáng. Họ đều đã sống hơn mười năm ở thôn chúng ta, ai có thể thi đậu thì cứ cố gắng mà thi thôi."
Có đôi khi đội trưởng Hàn rất mềm lòng.
Nhiều năm qua, ông ấy đã luôn đối đãi với thanh niên trí thức rất tốt, không có ai trong thôn dám coi thường những người từ bên ngoài đến này. Có những nữ thanh niên trí thức muốn kết hôn cùng thanh niên trong thôn, ông ấy cũng sẽ tìm cô gái đó để hỏi rõ ràng, rất sợ phía nhà gái phải chịu thiệt thòi.
Mà ngay thời khắc mấu chốt thay đổi về chính trị này, ông ấy lại để cho những thanh niên trí thức này đi học tập.
Đội trưởng Hàn lại nói: "Còn những đứa trẻ trong thôn chúng ta cũng giống vậy, nếu muốn thi thì cứ về nhà học tập đi, chúng ta đã mệt mỏi cả một năm, thời gian này là dành cho mọi người."
Sở Thấm thấy rất cảm động, cảm thấy tấm lòng của đội trưởng Hàn nhất định có thể kết trái ngọt.
Cô nghĩ không sai.
Thôn Cao Thụ có điều kiện tốt, được rất nhiều thanh niên trí thức ở thành thị xuống thôn quê lựa chọn, cho nên số lượng thanh niên trí thức trong thôn bọn họ nhiều hơn so với Trương Phi Yến trải qua đời trước rất nhiều.
Hiện tại những thanh niên trí thức này đều phải tham gia thi vào đại học, không dám nói tất cả đều đậu, nhưng chắc chắn sẽ có người thi đậu.
Sang năm, sẽ có một người thi đậu đại học thủ đô, sau đó trở thành một nhân vật giàu có hàng đầu. Người đó còn đầu tư cho thôn Cao Thụ một khu nông trại rau cải, quyên tặng một con đường, rút ngắn thời gian đi từ thôn Cao Thụ ra bên ngoài rất nhiều, khiến cho thôn Cao Thụ trở thành một nơi đắt địa thông ra được rất nhiều xã khác.
Nhưng chuyện này vẫn còn khá xa, hôm nay mới gần đến ngày thi vào trường đại học.
Trong thôn có người tổ chức lớp luyện thi vào trường đại học, lớp học được tổ chức ở lễ đường.
Sở Thấm xin nghỉ xong thì không đi làm nữa, người trong thôn biết được cô cũng tham gia thi vào trường đại học thì rất ngạc nhiên.
Dẫu sao Sở Thấm cũng không thiếu ăn thiếu mặc, cô muốn đi làm công nhân cũng không vấn đề gì, sao còn muốn tham gia thi vào trường đại học chứ?
"Không vì cái gì cả, chỉ là muốn thử một chút."
Sở Thấm nói với Trương Phi Yến.
Cô nghiêm túc nói: "Bây giờ đúng là tôi không cần lo cái ăn cái mặc, có thể thỏa mãn đời sống vật chất, không phải tốt nhất nên theo đuổi đời sống tinh thần sao? Tôi lên đại học, sẽ được học chuyên ngành mình thích, về sau cũng sẽ có sự nghiệp cho riêng mình."
Trương Phi Yến biết được chuyện này cũng tới tìm cô, ban đầu cô ấy cũng không hiểu, nhưng nghe cô nói xong, cô ấy cũng tự nhiên thấy tim mình đập mạnh.
Từ khi được sống lại, cô ấy không muốn thi vào trường đại học, cũng không muốn bắt đầu lại chuyện học hành như Sở Thấm,
Rốt cuộc cô ấy phải làm cái gì đây?
Trương Phi Yến rơi vào suy tư.
Mấy phút trôi qua, cô ấy không lên tiếng, Sở Thấm cũng không quấy rầy, chỉ ở yên đó lẳng lặng làm đề.
Ngòi bút kêu sột soạt trên tờ giấy, đi đôi với tiếng gió xào xạc nhẹ lay cành lá, Trương Phi Yến bỗng nhiên bừng tỉnh.
Một ngày giữa mùa thu, ánh mặt trời xuyên qua lá cây hoa quế trong sân, bóng nắng lỗ chỗ trên mặt đất, thỉnh thoảng có những bông hoa quế màu vàng nhỏ xíu từ trên cây rơi xuống, đáp lên mặt bàn dưới tán cây.
Sở Thấm không hề bị ảnh hưởng, vẫn tập trung ôn luyện.
Trong thoáng chốc, Trương Phi Yến cảm thấy như mình vừa mơ một giấc mộng hai mươi năm.
Làm lại một lần nữa, chẳng lẽ cô ấy chỉ biết tìm một người đàn ông tốt mà cưới sao?
Trương Phi Yến cảm thấy có một bàn tay bóp lấy tim mình thật chặt, khiến cho cô ấy không thở nổi.
Không phải vậy, cô ấy không nên như vậy.
Cô ấy cũng phải có một sự nghiệp cho riêng mình.
Cô ấy nhanh chóng chớp chớp mắt, hít thở chậm rãi.
Thi vào trường đại học thì không còn kịp rồi, thành tích của cô ấy không được tốt lắm, kể cả có học tập mười năm trời cũng không chắc sẽ thi đậu.
Nhưng năm 78 là thời điểm cải cách cởi mở. Việc học tập thì không ổn lắm, cô ấy có thể thử kinh doanh.
Nhưng lại có một vấn đề nữa.
Làm kinh doanh cần đầu óc, nhưng rất rõ ràng, cô ấy không có nền tảng gì để có thể kiếm thật nhiều tiền, làm bệ đỡ cho cô ấy tạo dựng sự nghiệp, cô ấy chỉ có trí nhớ đối với tương lai.
Vì vậy, Trương Phi Yến từ từ nhìn sang Sở Thấm.
Sở Thấm: "...
Sở Thấm hơi thắc mắc, nhưng ngay sau đó tiếp tục làm đề.
Trương Phi Yến có hào hứng đi nữa thì Sở Thấm vẫn phải ôn bài.
Khoảng thời gian này, ngoại trừ ăn cơm ngủ nghỉ thì cô chỉ biết học tập, hơn một nửa thời gian học là để ngồi đây luyện đề.
Thậm chí đến lúc đi vệ sinh, cô cũng cầm theo quyển sách nhỏ để đọc bài môn văn.