Sở Thấm sắp điên rồi, đã mấy ngày cô không gội đầu, có lúc lại muốn kỳ thi đến nhanh một chút.
Cô cũng đã đến học ở lớp luyện thi trong thôn tổ chức, chỉ có điều Sở Thấm nghe một hai tiết học là cảm thấy lớp ôn thi này không hợp với mình, sau đó cô lại về nhà tự học. .
Đến trung tuần tháng 11, Kim Ngọc xin nghỉ, cũng tới nhà Sở Thấm để học cùng cô.
Ngay sau đó lại có thêm Sở Hồng gia nhập.
Sở Hồng là một học bá thứ thiệt, cô ấy cũng đi làm ở nhà máy cơ khí, nhưng lúc rảnh rỗi còn đi theo bà nội Tần Hoa học y, cô ấy đã quyết tâm phải trở thành một thầy thuốc.
Có Sở Hồng gia nhập, việc học của Sở Thấm cùng Kim Ngọc cứ thế tiến bộ như tên bắn, hiệu quả học tập cũng cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Ba người dừng mọi việc để học tập, Kỷ Cánh Diêu bao trọn công việc nhà mỗi ngày, lại phải chăm cả Nguyên Nguyên, không để cho cô bé làm phiền ba người Sở Thấm.
Rốt cuộc, ngay lúc Sở Thấm luyện đề đến mức muốn phát điên, ky thi vào trường đại học cũng tới.
Ngày 12 tháng 10 là ngày đầu tiên của kỳ thi đại học.
Ngày 9 tháng 12, Sở Thấm cho mình nghỉ ngơi thư giãn một ngày để chuẩn bị tinh thần thật tốt.
Hôm đó, cô bỗng cảm giác mình bỗng hoàn toàn sống lại từ trạng thái nửa sống nửa chết, thân thể khô héo lại được rót đầy m.á.u thịt lần nữa, những cơn đau đầu kinh khủng từ từ biến mất, sau khi cô ngủ một giấc thật ngon, tinh thần cô lại hăng hái mười phần.
Kỷ Cánh Diêu đ.ấ.m bóp cho cô: "Kiểu nào, anh dùng lực cỡ này có được hay không?"
Sở Thấm thoải mái nheo mắt lại, cô kêu lên: "Ừm~ đặc biệt thoải mái."
Khớp xương của cô kêu răng rắc, từ từ giãn ra chứ không còn căng đau, những bắp thịt cứng đơ bởi vì hồi hộp lo lắng cũng bắt đầu buông lỏng.
"Em chỉ muốn được tự do thử sức một lần thôi, lần thi này em phải làm được tốt nhất, nếu không thi đậu thì sang năm em cũng không tính thử lại nữa." Sở Thấm nhắm mắt lại nói.
Kỷ Cánh Diêu: "Đừng nói mấy chuyện bi quan như thế, không phải thầy đã nói hết rồi sao, với khả năng của em bây giờ là đủ sức thi rồi. Lỡ như em gặp được rất nhiều câu hỏi mình biết làm, sau đó thành tích được như em mong muốn, cứ thế giành lấy hạng nhất..."
"Ha ha ha." Sở Thấm bật cười ra tiếng: "Nếu em có thể được hạng nhất, vào được trường học và chuyên ngành theo nguyện vọng đầu tiên, anh có bắt em làm thêm tiệc rượu em cũng đồng ý."
Nguyện vọng đầu tiên của cô là gì?
Là chuyện ngành chăn nuôi của trường đại học nông nghiệp tỉnh, ngành chăn nuôi của trường này được đánh giá là số một số hai trong cả nước, Sở Thấm quả thực không có lòng tin cho lắm.
Kỷ Cánh Diêu xoa xoa đầu cô: "Em cứ thoải mái lên, đừng sợ, Ngày mai anh sẽ đợi em ở điểm thi."
Sở Thấm cười híp mắt: "Được, anh nhớ mang nhiều nước nóng, lúc em thi thì cứ tìm chỗ nào không lạnh nghỉ ngơi là được."
Đêm đã khuya.
Bên ngoài có tuyết rơi, bông tuyết bay tán loạn, ánh trăng mờ ảo, đối với rất nhiều người mà nói, đêm nay có thể là một đêm không ngủ.
Hôm sau, từng chiếc xe chở người đi thi xuất phát từ nhà máy cơ khí, lên đường tiến về thị xã.
Xe này là xe dùng để vận chuyển hàng lên thị xã, trong xưởng cũng không ít người muốn tham gia thi, vừa hay có thể đi cùng nhau.
Mà Sở Thấm là người nhà của Kỷ Cánh Diêu, nên cô cũng đi xe này.
Cũng bởi vì có xe nên cô mới không phải lên thị xã trước đó một ngày, trong thôn có không ít người đã đến thị xã từ hôm qua.
Sở Thấm tựa vào người Kỷ Cánh Diêu, cô khoác áo bông dài thật dày lên người rồi lại ngủ thêm một giấc.
Tỉnh ngủ, xe đã đến thị xã.
Sau khi ngủ được một giấc, cô thấy tinh thần thoải mái, lúc xuống xe bị gió lạnh thổi qua một cái là không còn chút buồn ngủ nào.
"Anh cứ đi tìm chỗ nghỉ ngơi đi, em vào đây." Sở Thấm vẫy tay với Kỷ Cánh Diêu, sau đó bước vào trường thi.
Cô là người chơi hệ bình tĩnh.
Càng là thời điểm quan trọng, cô càng bình tĩnh.
Trong lúc không ít người lo âu hoặc là kích động lúc, nhịp tim của Sở Thấm càng lúc càng ổn định.
Tiếng chuông vừa vang lên, đề thi được phát ra, Sở Thấm hít thở một hơi thật sâu, sau đó nhấc bút lên bắt đầu làm đề.
Bài thi đầu tiên là môn văn.
Môn văn không thể được xem là thế mạnh của Sở Thấm, cô cũng không nghiệm ra được quá nhiều thứ từ trí nhớ của nguyên chủ.
Đối với những người khác mà nói, họ đã tiếp xúc với ngôn ngữ từ nhỏ, tự biết nói chuyện, ít nhiều cũng có tiếp xúc với những câu thơ cổ, cho nên bọn họ có thể kém văn chương nhưng cũng sẽ không quá tệ.
Nhưng Sở Thấm thì khác, cô không được thấm nhuần bầu không khí nơi này từ nhỏ, văn chương của cô thật sự chỉ có thể được bốn mươi, năm mươi điểm.
Vậy nên Sở Thấm đã rất cố gắng ôn luyện ngữ văn, sau đó thành công đạt được số điểm khá ổn định cho môn này. Hơn một tháng qua cô đã cày cuốc không ít, cho nên bài thi hôm nay coi như thuận lợi.
Trường thi hết sức im ắng, Sở Thấm tập trung làm bài, không suy tư gì khác.
Thấy câu hỏi được chọn một trong hai đề văn, cô suy nghĩ một chút, lựa chọn một đề, sau đó lại suy nghĩ ba phút rồi bắt đầu động bút.
"Đinh linh linh —— "
Bài thi kết thúc.
Kỷ Cánh Diêu thật sự đang chờ ngoài cửa, Sở Thấm vừa rời khỏi đã vội vàng đưa tay vào lồng n.g.ự.c ấm áp của anh sưởi ấm.
"Đi, anh dẫn em đi ăn cơm."
Kỷ Cánh Diêu không hỏi cô thi như thế nào mà cứ thế kéo cô đến tiệm cơm quốc doanh.
Buổi chiều thi vật lý và hóa học.
Sở Thấm chọn bài thi vật lý, cô vẫn làm rất thuận tay như cũ.
Tối nay bọn họ cũng chưa về ngay mà ở lại nhà khách của thị xã.
Nguyên Nguyên được đưa đến nhà thím Sở, đứa nhỏ này vừa tròn 7 tuổi, rốt cuộc cũng được trải nghiệm cảm giác tạm rời xa cha mẹ.
Ngày thứ hai thi số học và chính trị.
Sở Thấm thấy rất căng thẳng, khi cô viết xong một chữ cuối cùng, tiếng chuông kết thúc bài thi chính trị vang lên, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bông tuyết đang rơi liên tục.
Kỳ thi vào trường đại học kết thúc.
——
"Sở Thấm có ở nhà không?"
Người của bưu điện đạp xe từ trên cầu tới, gọi to về phía sườn núi.
Sở Thấm nghe được tiếng động, cả giày cũng không mang mà chạy vội ra ngoài hô to: "Có!"
Anh chàng bưu tá cười một tiếng: "Chúc mừng nhé, đây là thư thông báo trúng tuyển của cô.”
Sở Thấm mừng suýt ch.ảy nước mắt, cô cầm bao thư vào nhà rồi vội vội vàng vàng mở ra.
Đúng lúc đó Kỷ Cánh Diêu đang cho gà ăn cũng vội vã chạy xuống, anh hỏi: "Đậu trường gì?"
Sở Thấm ngơ ngác: "Là trường nông nghiệp tỉnh."
Ngay sau đó cô không thể tin nổi, chỉ nhìn Kỷ Cánh Diêu lẩm bẩm: "Trời ơi, đây là sự thật có đúng không?"
Kỷ Cánh Diêu tiến lên trước nhìn, chỉ thấy trên đó viết rất rõ ràng mấy chữ "Chuyên ngành chăn nuôi động vật cùng thức ăn gia súc".
Sở Thấm kêu "Á" một tiếng, cười tít cả mắt lại!
Thư thông báo trúng tuyển của Sở Thấm cứ như là chốt mở điện, trong thôn cũng có thêm một số người lục tục nhận được thư thông báo.
Đến cuối tháng, thư thông báo trúng tuyển đã được phát xong hết.
Những ai thi đậu thì sửa soạn hành lý để đầu năm đi báo danh.
Ai không thi đậu thì đi khắp nơi xin ghi chép, chuẩn bị sang năm tiếp tục chiến đấu lần hai.
Sở Thấm phân chia những sách vở của mình cho mọi người, sau đó viết được tình hình của Viện Thanh niên trí thức từ một người nhận ghi chép.
Viện Thanh niên trí thức có đến 8 người thi đậu, nhiều hơn so với cô nghĩ.
Trong đó có bốn người đậu chính quy, bốn người đậu trường dạy nghề.
Còn trong thôn thì sao? Có 3 người thi đậu, trừ cô ra còn có Sở Hồng và cháu gái Tiểu Đường.
Trong đó Viện Thanh niên trí thức có một cậu thanh niên thi tốt nhất, là thủ khoa thành phố, được nhận vào đại học thủ đô.
Một người nữa là Sở Hồng, nghe nói cô ấy đứng hạng 3 thành phố, cũng được nhận vào một đại học y khoa vô cùng danh giá ở thủ đô.
Tiếp đó chính là Sở Thấm, Sở Thấm chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện thành tích của cô có thể xếp hàng thứ ba trong thôn.
Vậy còn Kim Ngọc?
Cô bé được nhận vào một đại học sư phạm ở tỉnh, học chính quy chuyên nghiên cứu đầu máy kéo. Cha ruột cô bé nghe nói chuyện này xong còn tìm đến nhà đưa tiền cho cô bé, thế nhưng mớ tiền đó lại bị ném ra ngoài, cuối cùng cha ruột cô bé phải ngượng ngừng nhặt tiền lên cúi đầu rời đi.
Chồng của Kim Ngọc cũng thi được vào trường ở tỉnh, hai vợ chồng đã dọn lên tỉnh, Kim Ngọc còn lén tiết lộ cho Sở Thấm, nói là đi lên tỉnh mua nhà.
Mua nhà...
Sở Thấm cũng hơi động lòng.
Cô không muốn ở ký túc xá cho lắm, không biết có thể ở ngoại trú được hay không, nếu như có thể ở ngoài thì có nên mua nhà?
Hoặc là mướn nhà?
"Hay là mua đi!" Kỷ Cánh Diêu nói: "Ở nhà mình cho thoải mái, tiền tiết kiệm của chúng ta hoàn toàn đủ mua."
Được rồi, vậy thì mua.
Vì vậy đầu mùa xuân, cách thời điểm đến trường học báo danh nửa tháng, hai vợ chồng mang con gái đi lên tỉnh, mua một căn nhà rộng 280 thước, có một lầu và một khoảng sân ở gần trường học Sở Thấm.
Căn nhà có sân khá rộng, vị trí cũng tốt, chính có điều đã rất mục nát, nếu muốn ở thì cũng phải sửa sang lại mới được.
Được rồi, vậy thì sửa.
Một lần sửa nhà là gần nửa năm.
Kỷ Cánh Diêu duy trì thói quen mỗi tuần ghé một lần để gặp mặt Sở Thấm.
Cũng là vợ chồng, ai mà ngờ được họ vẫn phải trải qua chuyện yêu xa..
Đến khi học kỳ đầu tiên kết thúc, căn nhà rốt cuộc cũng sửa xong.
Cái này cũng không gọi sửa, phải gọi là xây lại. Cũng do trong tay hai người có nhiều tiền nên mới có thể làm được việc này.
Căn nhà được sửa lại theo cấu trúc một gian nhà chính, hai gian nhà phụ truyền thống.
Bước vào cửa là có một bức bình phong, vòng qua bình phong là giang nhà chính, ở đó có ba căn phòng, theo thứ tự là phòng khách và hai phòng hai bên.
Hai căn phòng đó vừa đủ để làm phòng ngủ, Sở Thấm cùng Kỷ Cánh Diêu ngủ một phòng, con gái ngủ một phòng.
Tiếp theo là phần không gian hai bên, mỗi bên hai phòng, cộng lại là bốn phòng.
Một phòng bếp, một phòng khách, một phòng được đổi thành nhà tắm cùng nhà vệ sinh, còn có một phòng chứa đồ lặt vặt.
Mà căn nhà chỉ có phần sân trước, phía sau là một hành lang chật hẹp. Sở Thấm quyết định sau này cô sẽ trồng chút thức ăn ở đây.
Căn nhà được xây xong, Sở Thấm lập tức xin được ở ngoại trú, nhưng ai mà ngờ được phải duy trì thêm một học kỳ mới được chuyển ra ngoài.
Sở Thấm hít thở sâu mấy cái, đón nhận.
Đến năm thứ hai đại học, cô dọn ra ngoài, cũng đón con gái lên tỉnh đi học theo mình.
Con gái đã học đến lớp ba, thế là Sở Thấm cho cô bé vào học chi nhánh tiểu học của đại học sư phạm gần đó luôn.
Trường tiểu học này cách nhà cô không xa, đi năm phút là có thể về đến nhà.
Còn Kỷ Cánh Diêu thì sao?
Anh chỉ có thể đều đặn đi ngàn dặm đường lên tỉnh hỏi thăm sức khỏe vợ con. Chuyện này cứ kéo dài đến khi anh lên chức, được chuyển công tác lên tỉnh mới giải quyết được nỗi khổ chia lìa với vợ.
Lại đến mùa tốt nghiệp.
Sở Thấm tốt nghiệp đại học, ngoài dự đoán là cô lựa chọn học tiếp nghiên cứu sinh, điều này làm cho Trương Phi Yến chạy tới tìm cô hợp tác có chút nghi hoặc.
Trương Phi Yến nói: "Cô thật sự phải tin tôi, mấy năm nữa thật sự là thời của cửa hút gió, ở nơi này mà gây dựng sự nghiệp thì heo cũng có thể bay."
Sở Thấm: "..."
"Nhưng cũng có heo sẽ bị đập chết." Sở Thấm nói.
Cô không thích hợp gây dựng sự nghiệp, cô không thích nói chuyện làm ăn với người khác, cô càng không thích đi bôn ba khắp nơi.
Thế nhưng, cô vẫn là muốn kiếm tiền.
Vì vậy cô nói: "Tôi bỏ vốn cho cô mở tiệm bán quần áo được không, nhưng nếu nói đến chuyện sang Quảng Đông lấy quần áo gì đó thì tôi sẽ không làm. Tôi cảm thấy tốt nhất cô nên cân nhắc cẩn thận, đừng để chỉ có một hai người đã lên đường."
"Dĩ nhiên không phải một hai người, mà là bốn người!" Trương Phi Yến nói.
Cô ấy lại mừng rỡ, Sở Thấm góp vốn cũng được, cô ấy cũng góp vốn, về sau những lúc quan trong có thể họp bàn lấy ý kiến, về phần cô ấy thì cứ để cho Sở Thấm làm quân sư.
Còn người quản lý cũng không phải cô ấy mà là chị họ.
Chị họ cô ấy đặc biệt giỏi mánh khóe, đời trước sau khi ly dị liền xuống biển, sau đó kinh doanh mấy tiệm bán quần áo, tiếp đến là làm tiệm bán cá. Nếu không phải đợt này ăn tết được gặp chị họ, cô ấy cũng quên chị họ là một nhân vật như thế.
Sở Thấm ném tiền vào, Trương Phi Yến có vốn thì hứng thú bừng bừng, tiến hành nhập hàng.
Thật ra Sở Thấm cũng không quan tâm những chuyện sau đó lắm, cô chỉ biết mỗi tháng đều được đếm đủ tiền, liền yên tâm hợp tác cùng mấy người Trương Phi Yến.
Tất cả tâm tư mấy năm của cô đã dồn vào thức ăn gia súc.
Cô nhận ra những sáng kiến về thức ăn gia súc của mình trước đây rất nông cạn, phải tiếp tục đi sâu vào nghiên cứu.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Trương Phi Yến làm ăn càng ngày càng lớn, Sở Thấm lấy phần lợi nhuận được chia mua được hai căn nhà ở Thượng Hải.
Khứu giác bén nhạy của cô cũng không phải chỉ dùng để ngửi thức ăn.
Sau đó cô lại thừa dịp giá vàng thích hợp mà bán số vàng mình đang có ra, lại gom góp tiền trong nhà, mua thêm một căn nhỏ ở thủ đô.
Hoàn toàn giải quyết xong chuyện ăn ở, Sở Thấm cảm thấy mình có thể nhàn nhã được rồi.
Nhìn Kỷ Cánh Diêu đang làm bánh hoa quế cùng con gái ở ngoài sân, Sở Thấm tựa vào ngưỡng cửa, nụ cười ở trên mặt dần dần nở rộ.
Năm nay cô 38 tuổi, sắp kết thúc thập niên thứ hai sau khi chuyển kiếp, đang bước vào lần mười năm thứ ba.
Đời trước mọi chuyện thoáng qua như một giấc mơ.
Đời này mọi chuyện đều được như ý nguyện.