Sau khi Lý Lai Phúc nói xong, Lý Đại Ngưu lập tức trầm mặc, một lúc lâu sau anh ta mới nói: “Việc này đại đội trưởng gà mờ như yêm không xen vào, để anh trai yêm nhọc lòng đi!”
Xã viên đại đội lại náo loạn, Lý Lai Phúc vội vàng rời khỏi nhà Đại Ngưu.
Cùng ngày Lý Đại Ngưu đã đến tìm anh trai Lý Đại Lực, qua mấy ngày tập luyện, Lý Đại Lực đã có thể bỏ gậy chống đi bộ một cách tự nhiên rồi, hơn nữa còn có thể gánh vác một ít việc vụn vặt trong nhà.
Hạ Tùng Bách còn phải làm công việc nặng nhọc khác, mấy việc nhỏ này anh ta vừa ngâm nga hát vừa chậm rãi làm cũng có thể làm được gọn gàng.
Sau khi chẻ củi xong, anh ta lại giúp thanh niên trí thức Triệu trong nhà nghiền bột mì.
Tối nay Triệu Lan Hương định nấu mì, nhưng Hạ Tùng Bách rất bận rất mệt, cô tình nguyện tự mình chậm rãi đẩy cối xay nghiền bột, cũng không muốn đánh thức anh dậy nhờ anh giúp. Lý Đại Lực thấy thế, bảo cô đi nghỉ ngơi, để anh ta đẩy cối xay giúp.
Hạ Tùng Diệp mang chiếc ghế dài đến ngồi bên cạnh, dùng tay áo lau mồ hôi giữa trán mình, chị cười tủm tỉm nhìn chồng mình xay bột.
Từng dòng bột gạo trắng tinh chảy từ trên cối xay xuống, mang theo mùi gạo tươi mới.
Triệu Lan Hương cảm kích nói: “Cảm ơn đội trưởng.”
Lý Đại Lực trêu ghẹo: “Không cần cảm ơn, thức ăn ngon nhất mà tôi được ăn trên đời này chính là thức năn trong nửa năm dưỡng bệnh. Người phải nói cảm ơn là tôi mới đúng!”
Triệu Lan Hương dùng bột gạo mới xay ra làm mỳ, cô định nấu “Mỳ Lão Hữu”. một món ăn đặc sản, từng được ghi vào danh sách di sản văn hóa phi vật thể.
Cô cắt gan heo, lòng heo, thịt heo thành từng miếng hơi mỏng, cộng thêm măng mùa xuân tươi non mới đào về được tước thành sợi, ngâm thành măng chua, thêm một muỗng chao lớn ủ từ mùa hè, giá đỗ tươi non vừa nẩy mầm, trộn với gừng, tỏi, ớt cay băm nhuyễn ho vào nồi xào đến khi tỏa ra mùi thơm.
Dùng xương ống heo hầm ba tiếng làm nước dùng, cộng thêm gia vị do mười loại hương liệu tạo thành, múc một muỗng gia vị thơm đậm đà cho vào xào trên lửa lớn với nguyên liệu, tạo ra nước dùng chua cay ngon miệng thấm vào ruột gan.
Mùa đông ăn món này có thể xua tan giá lạnh, ấm lòng ấm phổi, mùa hè có thể kích thích ăn uống, chua cay mê người. Điểm đặc sắc của mỳ Lão Hữu chính là chua và cay, vừa kích thích vừa sảng khoái.
Tam Nha ôm một bát mỳ lớn, dùng sức hít hà: “Ngửi đã thấy cay rồi, chảy cả nước miếng!”
Cô bé rất thích ăn đồ cay, nhưng đây là lần đầu tiên ăn món ăn mặn phối hợp giữa chua và cay thế này. Uống một ngụm canh nóng bỏng thơm lừng, vị giác lập tức được kích thích. Cảm giác đầu tiên chính là chua cay sảng khoái khiến đầu lưỡi không tự chủ được chảy nước miếng, thứ hai chính là vị cay nồng, khiến cô bé vừa ăn vừa hít hà, không dừng tay được.
Thịt heo ướp muối được thái thành từng lát mỏng, vừa thơm vừa mềm, khiến người ta say mê, cảm giác khi ăn món mỳ này đúng là càng ăn càng khiến người ta mê muội.
Chị Hạ chỉ mải ăn mỳ, uống canh, không để ý đến điều gì khác. Cả bát mỳ đều bị chị ăn sạch sẽ, sau khi uống xong ngụm canh cuối cùng, chị thỏa mãn ợ một cái.
Chị vui vẻ ra dấu tay: “Măng, ngon lắm, vừa chua vừa giòn, kích thích ăn uống.”
Đây là lần đầu tiên sau khi khỏe lại Lý Đại Lực được ăn món chua cay, anh ta sung sướng ăn đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.
Nghe thấy vợ mình nói món khai vị, ánh mắt anh ta không tự chủ được nhìn chằm chằm vào vợ mình.
Chỉ Hạ đỏ mặt nhìn sang, bị ánh mắt nóng bỏng của anh làm cho thẹn thùng.
Hạ Tùng Bách ăn thật sự rất văn nhã, người khác ăn hết sạch rồi, trong bát anh vẫn còn chút giá đỗ, măng chua. Người khác ăn xong đã giải tán rồi, anh mới buông đũa xuống, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tinh.
“Ăn xong rồi, đi viết bài thi thôi.”
Anh nhanh tay dọn dẹp bát đũa, rửa sạch sẽ, sau đó lén lút vào phòng bạn gái mình.
Mùa xuân đến trời đã bắt đầu trở nên ấm áp, cơn gió rét lạnh ban đêm được thay bằng không khí ấm áp, ẩm ướt, vừa vào phòng cô anh đã ngửi thấy mùi hoa sơn chi thoang thoảng.
Anh tự mình lật sách giáo khoa của bạn gái, chọn hai môn toán và vật lý, ngồi thẳng tắp, không hề qua loa chút nào.
Triệu Lan Hương muốn xem sổ sách trại nuôi heo, Hạ Tùng Bách lập tức ném cho cô một quyển vở nhỏ.
Triệu Lan Hương cẩn thận thẩm tra đối chiếu một chút: “Anh… Sao lại không có đồng nào thế.”
Hạ Tùng Bách vô cùng xấu hổ, chột dạ không nhịn được khẽ ho một tiếng.
“Phải xây thêm trại nuôi heo, bây giờ chính sách và hoàn cảnh càng ngày càng nới lỏng hơn, nhân cơ hội kiếm một khoản lớn, ai biết sau này hướng gió sẽ thay đổi thế nào.”
“Đây là… Số tiền còn lại của anh.” Anh gãi đầu, móc ra một xấp tiền mặt nhăn nhúm ở trong túi, đưa cho bạn gái.
Tiền giấy cũ nát còn mang theo hơi ấm cơ thể anh, Triệu Lan Hương đếm xong thì bỏ vào rương hành lý khóa lại.
“Em tích cóp giúp anh, sợ sau này anh to gan lại ném tất cả tiền vào đó làm tiền vốn.”
“Em không lấy của anh đâu.”
Hạ Tùng Bách nở nụ cười: “Đồ ngốc, em lấy hết cũng không sao cả.”
Vốn dĩ chính là tích cóp cho em. Những lời này anh xấu hổ không dám nói ra, chỉ yên lặng nói thầm trong lòng, sau đó mới bắt đầu nghiêm túc, giở sách vở ra xem.
Sau khi Hạ Tùng Bách lên thành phố làm ăn buôn bán, sợ mình không nuôi heo không tốt, khó ăn nói với Lý Trung. Nên anh đã kiếm thêm vài quyển sách dạy nuôi heo về, tự mình học tập kỹ thuật chăn nuôi. Bà nội anh lớn tuổi rồi, anh không muốn gặp phải chuyện gì cũng đến làm phiền bà, cho nên sau khi cơm nước xong xuôi, anh lập tức tới chỗ bạn gái xem sách dạy nuôi heo, tiện thể học thêm kiến thức cơ sở.
Triệu Lan Hương không biết dây thần kinh nào của Hạ Tùng Bách đã thông suốt, khiến anh thật sự nghiêm túc nghiên cứu sách vở như vậy, vừa đọc sách còn vừa ghi chép lại.
Cô vừa lòng ngó đầu sang xem thử, giây tiếp theo nụ cười trên môi cô trở nên cứng đờ.
“…”
“Đọc sách xong, nhớ phải làm bài kiểm tra, không học được toán học, chỉ sợ sách dạy nuôi heo anh cũng không học được đâu.
Triệu Lan Hương đẩy bài thi trong tay qua chỗ anh.
…
Đêm khuya yên tĩnh, trong phòng chỉ có duy nhất một ngọn đèn dầu trên bàn, ánh sáng lay lắt chiếu thẳng lên bóng người rắn rỏi như tùng như bách của anh.
Đặt bút viết xong dòng cuối cùng, anh rón rén thu dọn lại sách vở trên mặt bàn.
Lúc này bạn gái anh đã ngủ say sưa trên giường rồi, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng nõn, hai má hơi phiếm hồng, có lẽ vì hơi nóng nên cô đã đạp chăn sang một bên.
Hạ Tùng Bách xoay người nhặt chăn lên, đắp cho cô.
Nào ngờ khi anh cúi người, trong khoảnh khắc ấy quyển sổ nhỏ trong túi áo lại rơi xuống mặt đất, đánh thức cô gái đang ngủ say.
Triệu Lan Hương vươn vai, mơ màng nói: “Vẫn chưa ngủ à?”
Hạ Tùng Bách khẽ nuốt nước bọt, giọng nói khàn khàn trầm thấp, “Vẫn chưa, lát nữa còn phải đi giết heo.”
“Em ngủ đi.”
Anh dùng tay che kín mắt bạn gái, nhặt quyển sổ nhỏ lên vội vàng ra khỏi phòng.
Một lát sau Triệu Lan Hương mới tỉnh táo lại, cô đeo giày nhảy xuống giường, nhìn qua cửa sổ thì trông thấy bóng dáng anh đã hòa vào trong màn đêm.
Đêm tĩnh như nước.
Cô chăm chú nhìn theo bóng dáng anh, mãi cho đến khi không còn thấy gì nữa.
Đúng lúc đó, đột nhiên Triệu Lan Hương nghe thấy tiếng động truyền đến từ phòng chị Hạ, cô bèn khoác áo lên đi xem thử.
Tiếng tranh cãi kịch liệt của hai người đàn ông truyền đến từ trong phòng.
Cô nhận ra được một trong số đó, Lý Lai Phúc không kiên nhẫn nói: “Tôi không biết anh đang kiên trì cái gì nữa.”
“Hiện giờ bầu không khí trong cả đại đội càng ngày càng không ổn, không làm việc thì không có cơm ăn, nhưng đám người ngu dốt kia lại muốn ngồi mát ăn bát vàng.”
“Bản thân chế độ này chính là sai lầm, bây giờ nó đã lộ ra mâu thuẫn!”
“Được rồi, hôm nay những lời hôm nay tôi nói, coi như tôi chưa nhắc tới với anh.”
Lý Đại Lực trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: “Suy nghĩ của cậu rất nguy hiểm.”
“Tôi không biết mấy ngày qua cậu đã trải qua chuyện gì, khiến cậu biến thành dáng vẻ hiện tại, dễ dàng bị người khác chọc giận, không bình tĩnh làm việc được.”
“Còn làm cái con mẹ gì nữa!” Lý Lai Phúc không nhịn được chửi thề.
“Anh nằm liệt trên giường hơn nửa năm không phải ra đồng làm việc, không hiểu chuyện gì cả, anh có biết hiện giờ chúng ta nghèo đến mức nào không?”
“Nghèo đến mức ngay cả xây hai gian nhà cỏ làm chỗ đặt chân cho thanh niên trí thức cũng không có tiền, năm này qua năm khác, quá nửa số người trong thôn đều ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, chẳng lẽ trong số những người này thiếu người cần mẫn, thiếu người muốn vươn lên vùng vẫy giành lấy sự sống sao?”
“Nhà anh có năm lao động trưởng thành, làm từ đầu năm đến cuối năm, cũng không đủ trả hết số nợ từ hồi nạn đói, ốm một trận coi như đi tong công sức đổ máu đổ mồ hôi làm việc vất vả bao nhiêu năm. Vì sao kết cục lại như vậy chẳng lễ trong lòng anh không nghĩ ra sao?”
“Người cực cực khổ khổ, bận rộn quanh năm suốt tháng kiếm bữa khoai lang trộn bắp như anh, như tôi, chẳng lẽ không biết mệt sao?”
Dường như Lý Đại Lực đã có chút mệt mỏi, anh ta thở dài, trấn an: “Cậu ngồi xuống nói chuyện tử tế nào.”
Lý Lai Phúc hừ một tiếng, anh ta nói: “Anh chính là loại người cổ hủ cố chấp, mấy năm trước tôi bảo anh cùng nhau học tập kỹ thuật nông nghiệp với tôi, anh không nghe.”
“Đợi đến khi đội chúng tôi được mùa, anh mới thèm rỏ rãi, năm sau mới áp dụng đến đội mình. Người tính tình chậm rì rì như anh, người khác đã ăn no căng rồi, anh vẫn vất vả cực khổ kiếm miếng cơm.”
Bây giờ ngay cả việc đầu cơ trục lợi Lý Đại Lực cũng đã làm rồi, cánh cửa thông với thế giới mới kia anh ta cũng từng thám hiểm vài lần, nên anh ta chỉ nghĩ một chút thôi, rất nhanh đã tiếp nhận tư tưởng “Phản động” của Lý Lai Phúc.
“Cậu muốn làm như vậy, cũng không phải không được. Nhưng tôi cảm thấy cậu nên…”
Giọng nói trong phòng đột nhiên nhỏ lại, gần như không nghe thấy gì nữa. Triệu Lan Hương đang nghe lén ngoài phòng vô cùng kinh ngạc, sự kích động ập thẳng vào đầu óc cô, trong khoảnh khắc ấy cảm xúc trong lòng cô dâng trào, giống như được ném lên tận trời cao.
Nghe thấy cuộc đối thoại này, trong đầu Triệu Lan Hương nhanh chóng nghĩ đến một chuyện lớn.
Cô cảm thấy mình vô cùng may mắn, vì được đứng ở chỗ này, chứng kiến khoảnh khắc lịch sử thay đổi. Cảm xúc trong lòng cô dạt dào, đầu nóng lên, ánh mắt không tự chủ được sáng lấp lánh.
Cô dùng sức nắm chặt tay, gõ cửa. Đêm khuya cánh cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, khiến hai người đàn ông đang tính toán “Chuyện xấu” ở trong phòng sợ hãi.
Triệu Lan Hương nói: “Đội trưởng, tôi là Triệu Lan Hương, tôi có thể vào không?”
Một lúc lâu sau, cánh cửa gỗ cũ kỹ kêu kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra. Khuôn mặt Lý Lai Phúc đen xì, cảnh giác nhìn chằm chằm vào vị khách không mời mà đến giữa đêm khuya.
Triệu Lan Hương mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ.”
“Tôi tới đây để ủng hộ các anh.”
Lý Lai Phúc đang thảo luận cao hứng, đột nhiên bị người ta cắt ngang, cả người dường như đã héo đi.
Lý Đại Lực không hay cười, lại căng mặt rặn ra nụ cười, buồn bực hỏi: “Thanh niên trí thức Triệu, muộn thế này rồi cô có chuyện gì sao?”
Triệu Lan Hương nói thẳng không hề cố kỵ: “Tôi vừa mới nghe được cuộc nói chuyện của các anh.”
Dừng một chút cô nói tiếp: “Nhưng mà tôi đảm bảo, sẽ không tiết lộ ra ngoài một từ nào tối nay tôi nghe được.”
Lý Lai Phúc hung ác trừng mắt liếc cô một cái, giọng nó có chút tức giận: “Có cho cô cũng không dám.”
Anh ta vừa nói xong, đã bị Lý Đại Lực đập cho một cái, Lý Đại Lực nói: “Thanh niên trí thức Triệu có ân với hai vợ chồng chúng tôi, tôi tin tưởng cô ấy, hơn nữa trình độ văn hóa của cô ấy cũng không thấp hơn cậu, cũng là đồng chí có tư tưởng tiến bộ.”
“Thêm một người nữa thương lượng cũng tốt.”
Lý Đại Lực vừa cân nhắc vừa nói, câu cuối cùng nói nhỏ đến mức gần như tan vào trong không khí, mang theo chút dịu dàng của đêm khuya.
Vở kịch nhỏ:
Anh rể: Tôi đã nói rồi, sau này đến lượt tôi ra sân khấu.
Nói xong anh ta ném bay dao mổ heo em vợ đưa cho, nhặt cuốc xẻng gầu tát nước lên.
Cầm cuốc lên, xây dựng nông thôn xã hội chủ nghĩa mới.
Bách Ca (Cười ha ha nhặt dao lên): Đợi các anh phân ruộng xong, Bách Thị đã lọt top năm trăm tập đoàn mạnh nhất toàn cầu rồi.
Tác giả: “...”