Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 121 - Chương 121. Làm Xong Được Bạn Gái Hôn Môi

Chương 121. Làm xong được bạn gái hôn môi Chương 121. Làm xong được bạn gái hôn môi

Cô cúi đầu cười: “Khó trách bây giờ anh lại nhiệt tình nuôi heo như vậy, hóa ra là ước mơ từ nhỏ.”

Hạ Tùng Bách không nói gì, hai chân chậm rãi đạp xe.

Trên con đường núi gồ ghề, gió xuân ấm áp thổi qua mặt anh, có khi còn thổi bay tóc cô quét lên trên da thịt Hạ Tùng Bách.

Hạ Tùng Bách nheo mắt lại, hưởng thụ thời khắc ngắn ngủi ấm áp này.

Rất nhanh, bọn họ đã về tới thôn Hà Tử.

Hạ Tùng Bách đặt bếp lò mới mua vào trong phòng chứa củi, từng cục than đá đen nhánh được xếp chỉnh tề, dùng củi lửa để nhóm bếp. thêm than đá. Anh lấy ra xương cốt tươi mới hôm nay vừa mang về từ trại heo, rửa sạch, bỏ vào nồi hầm.

Than đá đen nhánh toả sáng, bị ngọn lửa đốt hồng lên từng chút một, giống cục sắt dàng đốt càng hồng.

Củi lửa nổ lốp bốp, rất nhanh ngọn lửa đã bùng cháy. Hạ Tùng Bách vui vẻ nghĩ, sau này bạn gái anh có thể thoải mái nấu nướng rồi.

Không sợ khói hun cay mắt, cũng không sợ tro bụi nữa.

Sau khi cất đồ đạc vào phòng, Triệu Lan Hương lén lút gọi Hạ Tùng Bách lại.

Hai tay cô ấn anh ngồi xuống: “Ngồi yên, cởi giày ra.”

Mặt Hạ Tùng Bách lập tức đỏ bừng.

Triệu Lan Hương lấy đôi giày da bóng loáng cô mua trong cửa hàng bách hóa ra, đặt xuống trước mặt Hạ Tùng Bách.

“Đi thử xem, lần sau khi bàn chuyện làm ăn với giám đốc nhà máy, thì đi nó nhé.”

Hạ Tùng Bách cúi đầu nhìn đôi giày da nam màu đen, bên ngoài được lau bóng loáng, anh dùng ngón tay cái thô ráp vuốt ve nó, yên lặng quan sát một lúc lâu.

Anh cúi đầu đeo thử, rất vừa chân, nhưng lại có chút không thoải mái. Đôi chân thô ráp chuyên đi giày rơm của anh, sợ đeo mấy đôi giày quá xa hoa quý giá này. Đôi chân to để dẫm bùn, đeo giày da vào, giống như bị trói buộc, cực kỳ lạ lẫm.

Triệu Lan Hương thấy dáng vẻ vừa cẩn thận vừa buồn bực của anh, thì buồn cười nói: “Xem anh buồn bực chưa kià, sau này đeo nó đi lại trong phòng nhiều vào, làm quen với nó đi.”

“Em gọi anh tới, còn có chuyện khác.”

Nói xong cô lấy ra sách giáo khóa từ trong đống hành lý mà cô ngàn dặm xa xôi mang đến từ thành phố G, mở sách giáo khoa ra, trải bài thi lên trên mặt bàn.

Dùng vẻ mặt như đang khảo nghiệm nói với anh: “Anh nói bà nội đã từng dạy anh toán học rồi, vậy thì để em xem thử, bà dạy có tốt không.”

“Tới đây nào.” Cô vỗ vào ghế trống bên cạnh mình, hất cằm nói với Hạ Tùng Bách.

Nhìn dáng vẻ mím môi không phục của bạn gái, Hạ Tùng thoải mái cười to.

“Nồi xương trong phòng chứa củi phải hầm thêm ba tiếng nữa mới ngon, hôm nay không có việc gì phải làm, anh sẽ cho em thấy kiến thức bà nội dạy anh lợi hại đến mức nào.”

Hừ, giọng điệu còn rất lớn lối.

Triệu Lan Hương không khỏi ghé mắt nhìn anh, đè xuống khóe môi đang khẽ cong lên, nhường ghế chính cho anh để anh đọc sách giải bài thi.

Hạ Tùng Bách lật sách giáo khoa của bạn gái, chữ viết thanh tú đầy trang giấy, khiến anh không nhịn được nhìn chăm chú. Tuy rằng sách vở đã cũ kỹ, nhưng cô lại bảo quản rất tốt.

Anh hắng giọng nói: “Lâu lắm rồi không động vào toán học, để anh đọc lại sách một chút đã.”

Thực tế từ nhỏ đến lớn, Hạ Tùng Bách chưa bao giờ biết quyển sách toán học như thế nào, kiến thức anh học được không phải trong sách vở, mà do bà nội cầm tay chỉ dạy, viết từng công thức ra giấy.

Anh vừa đọc sách, vừa tham lam tìm kiếm dấu vết thời thiếu nữ bạn gái để lại.

Đôi mày rậm hơn nhíu lại, khóe mắt tràn ra ánh sáng.

Triệu Lan Hương thấy anh thật sự đang đọc sách toán học, cô không biết anh bây giờ mới học hay ôn tập lại, nhưng dù thế nào cô vẫn thấy vui. Cô ở bên cạnh chống cằm nhìn anh ngồi thẳng, nghiêm túc đọc sách.

Sườn mặt người đàn ông tạo thành đường cong cao thẳng thâm thúy, mũi thẳng tắp, cánh môi hơi mím lại, vẻ mặt nghiêm túc tạo cho người ta cảm giác tuấn lãng, cảnh đẹp ý vui.

Cô không thúc giục anh, mà cười tủm tỉm nói: “Không sao, xương ống hầm lâu, càng hầm càng ngon!”

“Anh cứ xem từ từ, xem cẩn thận chút.”

Mới đầu Hạ Tùng Bách còn có chút vướng mắc, nhưng chỉ cần cầm bút suy luận một chút, những kiến thức trước đây bà nội anh từng dạy ùa về, vừa xem vừa viết, rất nhanh anh đã xem qua được hơn nửa quyển sách.

Triệu Lan Hương lấy bài thi cuối kỳ đã chuẩn bị từ trước kẹp trong quyển sách ra, xóa đáp án đi để anh làm lại.

Giấy in đề bài thi đã hơi ố vàng rồi, không khí ẩm ướt của thành phố G khiến nó mang thèo màu sắc trí thức qua năm tháng.

Hạ Tùng Bách muốn đền đáp lại tấm lòng bạn gái đã tặng giày da cho mình, anh nhẫn nại chơi đùa với cô, làm xong hết bài thi.

Bài thi hai tiếng anh chỉ làm trong nửa tiếng, đã viết xong.

Triệu Lan Hương giục anh: “Anh sắp làm bà nội mất mặt rồi đó, mau viết tiếp đi, không được để trống.”

Dừng một chút, cô nói tiếp: “Chấp nhận cho anh đọc sách rồi viết tiếp.”

Vốn dĩ Hạ Tùng Bách chỉ xem đây là trò chơi với bạn gái mình thôi, làm hết sức mình là đủ rồi. Nhưng lúc này nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt bạn gái, huyệt Thái Dương của anh giật giật, cảm thấy có chút nhức đầu: “Làm vậy đủ rồi.”

“Làm xong hết cũng không có tác dụng gì, thà đi làm thêm chút việc còn hơn, anh đi, đi...”

Triệu Lan Hương nghiêng người, nhẹ nhàng thơm một cái vào chiếc cằm có chút râu xanh của anh, chiếc cằm có chút râu ram ráp mang theo vẻ ngây ngô của thời niên thiếu, xương quai hàm sắc lẹm tôn lên vẻ kiên nghị của anh.

Cô mỉm cười nói: “Sao lại không có tác dụng gì.”

“Làm xong bài thi, được bạn gái hôn môi.”

Hạ Tùng Bách lập tức câm như hến, yên lặng cúi đầu, vành tai đỏ lên, tim đập dồn dập cúi đầu giải bài thi tiếp.

Gió mát vô cớ lật tung sách, gió xuân thổi đến làm lòng anh vừa ấm áp vừa hoảng loạn.

Anh cố đè nén cơn xúc động trong lòng, xem hết nửa sau quyển sách, viết từng chữ lên bài thi, đến chữ cuối cùng, một giọt mực từ bút máy rơi xuống, một đóa hoa mực nở rộ trên giấy thi úa vàng.

Anh bỏ bút xuống, tiện tay đóng cửa sổ lại, sau đó đột nhiên quay người ôm bạn gái xinh đẹp thơm ngọt của mình vào lòng, sa sầm mặt xuống đòi thù lao sau khi làm bài thi xong.

Mẹ nó, cô nàng này phải nếm thử sự lợi hại của anh mới biết thức thời.

Trong căn nhà tối tăm, hương vị mùa xuân tràn ngập khiến tim người ta đập nhanh hơn, hormone nam tính ngập tràn, sinh ra phản ứng kỳ diệu.

Tim Triệu Lan Hương đập dồn dập, ánh mắt mơ màng nhìn tờ giấy thi tràn ngập chữ viết, cánh môi bị anh dùng sức xâm chiếm.

Cuối cùng ngay cả bài thi cũng bị lý trí vứt vào một góc, chỉ còn lại sự nhiệt tình đáp trả.

Xong việc, ánh mắt mê mang của Triệu Lan Hương khôi phục tỉnh táo, cô vuốt môi, căm giận trừng mắt với Hạ Tùng Bách.

Hạ Tùng Bách đuối lý đành phải thu dọn đống lộn xộn trên mặt bàn, anh dùng giấy lau sạch vết mực nước vung toán loạn, tiếc hận nói: “Đáng tiếc, viết lâu như vậy, đều hỏng hết rồi.”

Triệu Lan Hương bất mãn nói: “Cho nên cuối cùng anh vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ!”

Cô chống nạnh, nghiêng đầu, giống như mấy bà bán tôm bán cả mắng người: “Mau bồi thường cho em.”

Thật ra thì, mục đích của cô đã đạt được rồi, cô chỉ muốn anh đọc nhiều sách, ôn tập lại kiến thức cấp ba, bài thi có bị bẩn hay không cũng không sao cả, nhưng bây giờ cô lại nảy lòng tham, còn muốn nhiều hơn nữa.

Hạ Tùng Bách chột dạ, nghĩ một chút rồi nói: “Hay là anh làm lại một bài khác nhé?”

Triệu Lan Hương nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Không.”

“Viết lại một lần thì gọi gì là đàn ông, có bản lĩnh anh làm thêm vài bài nữa đi, thiếu nợ bồi thường, thiên kinh địa nghĩa.”

Hạ Tùng Bách lập tức cứng họng không biết phải nói sao, anh cúi đầu nhìn bạn gái mình, phát hiện ra không phải cô đang nói đùa, anh há miệng muống nói gì đó, nhưng lại nhát gan, vất vả lắm mới dịu dàng rặn ra được một chữ.

“Được.”

Công việc càng ngày càng bận rộn, thời gian thân mật của hai người cũng càng ngày càng ít đi, anh sẽ cố gắng chiều cô làm thêm mấy bài thi nữa.

Sau khi Hạ Tùng Bách đi khỏi, Triệu Lan Hương nhanh tay sửa lại bài thi bị anh làm bẩn trước đó, thử so sánh đáp án, không ngờ xác suất trả lời đúng rất cao.

Có những chỗ, toàn bộ đều trả lời đúng.

Điều này khiến cô không nhịn được cảm thán, đúng là công lực của bà nội Hạ Tùng Bách thâm hậu, giáo viên cấp ba kinh nghiệm mười mấy năm chưa chắc đã giỏi bằng bà, khó trách đời trước lão chồng già nhà cô có thể gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng như vậy, có lẽ đều nhờ vào công lao dạy dỗ của bà nội anh.

Ánh mắt Triệu Lan Hương trở nên sâu thẳm.

Cho dù thành phần gia đình Hạ Tùng Bách không tốt, nhưng cô vẫn hy vọng năm nay anh có thể tham gia kỳ thi đại học. Tỷ lệ đỗ đại học năm nay ít đến đáng thương, bởi vì từ khi tin tức khôi phục chế độ thi đại học truyền đến cho đến ngày thi chỉ cách nhau hai tháng. Trong thời gian ngắn ngủn ấy, hàng trăm vạn thanh niên trí thức lần nữa nhặt bút lên căng da đầu ôn tập, nhưng kết quả đa phần đều không được như mong muốn.

Bởi vì vấn đề chính sách mấy năm qua vẫn không ổn định, việc dạy và học không được chú trọng, lòng người hoang mang, cho dù là học sinh, hay gáo viên đều không có tâm trạng dạy học, chỉ qua loa cho xong. Thanh niên trí thức ba mươi năm trước có khi còn nắm chắc kiến thức hơn lứa thanh niên hiện tại. Nhưng vì thành gia lập nghiệp, vì kế sinh nhai phải vất vả bôn ba, đa phần đã từ bỏ cơ hội học tập tiếp, cộng tất cả những điều kiện này lại, khiến con số trúng tuyển kỳ thi đại học năm 77 cực kỳ thấp.

Dưới tình hình ấy, cô từng nghe nói ở huyện thành nhỏ bé nào đó, có người thành phần gia đình không tốt thi đỗ đại học, bởi vì làng trên xóm dưới chỉ có mình anh tat hi đỗ, nên đội sản xuất đành phá lệ cho anh ta nhập học.

Thành phố N bên này, kinh tế giáo dục vốn dĩ lạc hậu, tỷ lệ trúng tuyển đại học đại khái xếp cuối trong cả nước, càng nghĩ ánh mắt Triệu Lan Hương càng trở nên sâu thẳm.

Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, đánh cuộc một phen thì đã sao?

Hôm sau, xã viên của đội sản xuất một và đội sản xuất hai trong thôn Hà Tử lại làm loạn, đội trưởng đội sản xuất hai Lý Lai Phúc đứng ra giảng hòa.

Lý Đại Ngưu nói: “Đám người này toàn kẻ ranh ma, đợi tôi bảo anh trai tôi thu thập bọn họ!”

Dừng một chút, anh ta nói tiếp: “Bây giờ anh ấy có thể đứng lên đi lại rồi, rất nhanh thôi sẽ có thể tham gia lao động.”

Lý Lai Phúc lau mồ hôi, nói: “Người xưa có câu, không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều. Quả nhiên những lời này không sai chút nào.”

Lý Đại Ngưu còn chưa tốt nghiệp tiểu học, nghe thấy thế thì choáng váng, cả giận nói: “Mẹ nó, anh nói tiếng người cho tôi nhờ.”

Lý Lai Phúc châm một điếu thuốc, phun ra một ngụm khói, thản nhiên nói: “Còn có thể nói gì nữa, không phải do mấy đám ruộng nước trên núi mới khai khẩn sao? Ai nấy đều tranh nhau ăn thịt mỡ?”

“Phân phối thế nào là một nan đề, dù sao không ai muốn phải làm việc khổ cực cả, ai chẳng muốn cuộc sống dễ dàng hơn chút.”

Lý Đại Ngưu nói: “Mấy đám ruộng nước thôi mà, có gì khó khăn đâu? Lát nữa bảo người của chi bộ đi đo đạc, sau đó rút thăm là xong!”

Lý Lai Phúc thở dài thườn thượt nhìn Lý Đại Ngưu một cái, nói: “Cậu không phát hiện ra, đầu xuân năm nay lượng nước mưa hơi ít sao?”

“Như vậy ruộng nước không dễ chăm sóc.”

Vở kịch nhỏ:

Hương Hương: Bách ca, anh làm hỏng bài thi của em, phải viết đền em mấy bài nữa.

Tốt nhất ngày nào cũng viết. :))

Bách Ca: Nếu như bạn gái muốn anh ở bên cạnh cô nhiều hơn, anh sẽ cố gắng.

Viết bài thi gì chứ, chỉ là lý do thôi.

Con gái đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Tác giả: Bách ca mơ đẹp lắm.

Bình Luận (0)
Comment