Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 120 - Chương 120. Nếu Có Cơ Hội Đi Học, Anh Có Đi Không

Chương 120. Nếu có cơ hội đi học, anh có đi không Chương 120. Nếu có cơ hội đi học, anh có đi không

Hạ Tùng Bách hàn huyên với Lý Đại Lực vài câu, sau lần bệnh tật này Lý Đại Lực đã trở nên trầm mặc hơn rất nhiều.

Nhưng ánh mắt lại thâm thúy hơn so với trước đây, ý nghĩ trong lòng cũng càng ngày càng nhiều hơn.

Trong khoảng thời gian tĩnh dưỡng dài dằng dẵng, anh ta từng cảm thấy mình quá may mắn, may mắn vì còn sốt sót. Nhưng người quen với công việc như Lý Đại Lực rất nhanh đã không chịu nổi cảnh nằm trên giường, không làm gì còn bắt người khác hầu hạ. Từ trước đến giờ anh ta luôn là trụ cột gánh vác trách nhiệm trong gia đình, lần đầu tiên biến thành kẻ ăn bám như vậy.

Đau đớn về thể xác và tinh thần bị tra tấn, khiến nhiều đêm anh ta trằn trọc khó ngủ, đã từng nghĩ đến việc giải thoát cho bản thân.

Nhưng vợ anh ta lại dùng lòng lương thiện để bao dung anh ta, bao dung tất cả tật xấu lớn lớn bé bé của anh ta, cô dùng bàn tay thô ráp đầy vết chai sạn không giống bàn tay con gái nên có của mình, kéo anh ta trở về từ bên bờ vực thẳm.

Bình tĩnh, mạnh mẽ, tuyệt đối không từ bỏ.

Cô dùng sự bình tĩnh và quyết tâm của mình, khiến Lý Đại Lực hiểu được, tốt xấu gì anh vẫn là người mà cô cần.

Lý Đại Lực ngửi thấy mùi máu tươi trên người cậu em vợ, nói: “Cậu đi tắm rửa trước đi, nơi này có tôi rồi.”

Hạ Tùng Bách lau mồ hôi, nhanh chân đi múc nước giếng tắm rửa.

Lý Đại Lực ở trong nhà họ Hạ, những điều nên biết anh ta đều biết cả rồi. Hạ Tùng Bách biết khi chị gái mình may quần áo, anh ta cũng ở bên cạnh giúp đỡ.

Lý Đại Lực không ngốc, không đơn thuần như tờ giấy trắng giống chị gái anh, anh ta từng làm đại đội trưởng mấ nắm, kiến thức tuyệt đối không kém so với Hạ Tùng Bách.

Hạ Tùng Bách cởi quần áo, rót một thùng nước lạnh từ đầu xuống, vừa tắm vừa suy nghĩ, ánh mắt càng trở nên thâm sâu hơn.

Anh tẩy sạch hết mùi máu tươi trên người, đổi sang bộ quần áo cũ nát sạch sẽ khác.

Lúc này Triệu Lan Hương cũng dậy rồi, rất nhanh cô đã nấu xong bữa sáng.

Chị Hạ cũng đã tỉnh, đang cõng bà nội đi vệ sinh, giúp bà rửa mặt đánh răng.

Sau khi chị tỉnh lại, phát hiện ra không thấy chồng mình bên cạnh, sau đó nhìn thấy anh ta ngồi trong sân, cánh tay đang ra sức chẻ củi, nước mắt chị lập tức chảy ra như vỡ đê.

Bà Lý được cháu gái cõng trên người, dùng đôi tay già nua lau sạch nước mắt cho cháu gái.

Bà cười nói, giọng mang theo chút an ủi: “Bây giờ cháu có thể yên tâm được rồi.”

“Đại Lực là đứa bé ngoan, nó sẽ chia sẻ công việc đỡ đần cháu, sau này cháu không cần phải mệt mỏi như vậy nữa.”

Suốt nửa năm qua, chị Hạ có chồng cũng như không có chồng, không phải do bà Lý cố ý tìm cháu rể tạo thêm gánh nặng cho cháu gái mình, mà bà thật sự thương chị ấy. Bà vừa lòng nhìn dáng người cao ráo của cháu rể, nhẹ nhàng nói: “Sau này cho cậu ta ăn nhiều một chút, nhanh chóng khỏe lại như xưa.”

Hạ Tùng Diệp lưu luyến nhìn chồng mình, ánh mắt rưng rưng cười gật đầu, nhanh chóng cõng bà nội đi vệ sinh.

Bữa sáng ngày hôm đó, mọi người náo nhiệt hơn trước kia nhiều.

Trên chiếc bàn gỗ tròn xoe cũ nát, hôm nay có nhiều thêm một vị trí.

Ăn sáng xong xuôi, Hạ Tùng Bách lấy mấy tờ tiền giấy trong số tiền tiết kiệm của mình ra.

Anh yên lặng nháy mắt ra hiệu cho bạn gái mình.

Nhận được tín hiệu của Hạ Tùng Bách, Triệu Lan Hương theo anh ra ngoài.

Hạ Tùng Bách lấy xe đạp ra, vỗ vào yên, đẩy xe đến trước mặt bạn gái: “Anh muốn đến cửa hàng bách hoá mua chút đồ, em đi với anh nhé?”

Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, sau vụ cày bừa bận rộn, hôm nay chính là ngày nghỉ cuối tuần hoàn chỉnh đầu tiên.

Đương nhiên Triệu Lan Hương sẽ không từ chối, cô lập tức ngồi lên xe đạp Hạ Tùng Bách đưa cho.

“Em đi trước, chúng ta gặp nhau ở ngã rẽ nhé.”

Hạ Tùng Bách gật đầu, nhìn bạn gái cưỡi xe đạp lao vun vút biến mất khỏi tầm mắt, anh cũng bắt đàu di chuyển, chạy bộ ra khỏi thôn Hà Tử.

Triệu Lan Hương đã đứng đợi anh ở ngã rẽ nửa giờ rồi, khi Hạ Tùng Bách đến, không biết cô hái đâu ra được một bó hoa dại, còn cắm một đóa bên tai mình. Hoa Mua màu tím nhạt tôn lên khuôn mặt thanh tú của cô, nàng nhìn càng thấy đẹp dịu dàng.

Đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng ấy, Hạ Tùng Bách không nhịn được khẽ chạm vào vành tai sáng như bạch ngọc của cô.

“Thích loại hoa này à?”

“Nhìn em thích như vậy, sau này mỗi ngày về nhà anh hái cho em một bó nhé, trên đường anh về, loại hoa dại này nở khắp núi rừng.”

Triệu Lan Hương lên tiếng: “Được, anh còn chưa tặng hoa cho em bao giờ đâu.”

Nghĩ lại đúng là có chút cảm khái, kiếp trước khi lão chồng già theo đuổi cô, mỗi ngày đúng giờ đều mang đến một bó hoa xinh đẹp. Đổi sang phiên bản trẻ tuổi, mỗi ngày lại biến thành một xâu thịt heo.

Ngay cả Thiết Trụ còn biết tiện tay hái một bó hoa dại về tặng vợ mình, thế mà anh...

Bây giờ cuối cùng anh mới có chút giác ngộ, điều này khiến Triệu Lan Hương cảm nhận sâu sắc hơn về tình yêu thuần phác ở nông thôn, trong lòng tràn đầy mùi chanh tươi, vừa ngây ngô vừa bền bỉ.

Cô hỏi Hạ Tùng Bách: “Hôm nay muốn đi mua quần áo mặc đi bàn chuyện làm ăn à? Anh tìm em là đúng rồi đó, em sẽ chọn giúp anh từ đầu đến chân.”

Hạ Tùng Bách chỉ mỉm cười, không tiếp lời.

Rất nhanh anh đã dẫn theo bạn gái mình tới cửa hàng bách hoá.

Người qua đường không thiếu các cặp đôi, mùa xuân rất nhiều ngày lành tháng tốt, sau ngày “Rồng ngẩng đầu” đều là ngày lành thích hợp cưới gả. Hạ Tùng Bách đi cùng cô, chọn hai miếng vải dùng cho phụ nữ, mua thêm ma mét vải sợi tổng hợp, sáu mét vải bông, để may quần áo.

*Rồng ngẩng đầu: Ngày mùng 2 tháng 2 âm lịch

Triệu Lan Hương vuốt ve tấm vải dệt mềm mại dành cho nữ, tuy rằng người bán hàng lạnh lùng, nhưng nhìn thấy người đến là cặp đôi trẻ tuổi, không nhịn được trêu đùa: “Vợ chồng sắp cưới tốt nhất vẫn nên mua chút son môi dùng trong ngày quan trọng, ngày vui lớn như thế sao có thể thiếu nó được?”

Trên quầy hàng còn trưng bày rất nhiều đồ dùng phụ nữ thời thượng, nhưng so với thành phố S thì kém xa, không chỉ ít về chủng loại, còn đắt nữa.

Triệu Lan Hương nhìn qua đã không muốn mua rồi.

Hạ Tùng Bách cúi đầu, nghiêm túc chọn cho cô kem dưỡng da Bách Tước Linh, kem dưỡng được đựng trong vỏ sò, khi mở ra có một mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng.

“Cậu trai trẻ, cậu chọn thứ này không tệ! Là nhãn hiệu sản phẩm trong nước, vận chuyển từ thành phố lớn đến đây đó.”

Tuy rằng trong lòng Hạ Tùng Bách đã ngo ngoe rục rịch định mua cho bạn gái mình thỏi son môi, nhưng vừa nhìn thấy đã nghĩ đến dáng vẻ tân hôn, mặt anh đã đỏ đến tận mang tai rồi, chỉ dám liếc mắt không dám nhìn thẳng. Người bán hàng còn đẩy mạnh tiêu thụ, muốn bán được son môi đỏ dùng trong ngày kết hôn.

Cặp đôi bên cạnh mới là đôi vợ chồng sắp cưới chân chính, nhà gái lên mặt chỉ thẳng vào mặt nhà trai nói: “Ngay cả một tấm vải tử tế cũng không nỡ mua cho tôi, anh nhìn người ta xem.”

“Sáu mét vải bông ba mét sợi tổng hợp, mua liền một lúc không hề chớp mắt. Sao tôi lại chọn phải kẻ nghèo hèn kém cỏi như anh chứ!”

Triệu Lan Hương mỉm cười xấu hổ, kéo Hạ Tùng Bách chạy trối chết.

Cuối cùng, Hạ Tùng Bách kéo cô đến nơi bán bếp than, anh nói: “Thấy em mỗi ngày đều bị khói hun mờ cả mắt, anh cảm thấy nên mua cho em một chiếc bếp than thì tốt hơn.”

Triệu Lan Hương kéo tay anh lại.

“Không phải trong nhà có củi đốt sao? Mua thêm chiếc bếp than lớn như vậy mang về đặt ở đâu, sau này còn phải thường xuyên vào trong thành phố mua than đá nữa, rất phiền phức.”

Nhưng Hạ Tùng Bách đã lập tức thanh toán tiền, còn móc ra phiếu than đá đã chuẩn bị từ trước, đi đến Cung Tiêu Xã mua mười cân than đá. Anh dùng đòn gánh gánh đồ, vốn dĩ trước đó đi dạo cửa hàng nhìn anh còn giống chú rể mới, bây giờ lại xám xịt giống như cu li.

Triệu Lan Hương không hề cảm nhận được chút không khí lãng mạn nào, thấy dáng vẻ ngu đần này của anh, cô không nhịn được bật cười.

“Anh không mua đồ cho mình sao? Vừa đến đã mua những thứ này.”

Hạ Tùng Bách lắc đầu.

Triệu Lan Hương nhanh chân chui vào trong cửa hàng bách hóa, bỏ ra mười hai đồng mua một đôi giày da, dùng túi của mình mang theo trên người.

Cô ngồi sau xe đạp, than đá và bếp lò được Hạ Tùng Bách buộc ở giá ngang trước xe, hai người đạp xe chậm rì rì, dù sao bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian, không cần vội vàng lên đường.

Hạ Tùng Bách rất hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã ở bên nhau này.

Anh đạp xe rất chậm, Triệu Lan Hương ngồi sau xe cũng rất thoải mái.

Cô nhẹ nhàng ngâm thơ:

“Nếu như cuộc sống không đủ hào phóng.

Chúng ta cũng không cần hồi báo bủn xỉn.

Việc gì phải tính toán chi ly.

Cứ cho đi rồi sẽ được nhận về.

Nếu có thể hào phóng.

Cần gì phải bủn xỉn keo kiệt như thế.

Nếu có thể tiêu sái, cần gì phải lựa chọn cuộc sống tĩnh mịch.

Cho đi là niềm vui, đạt được là thỏa mãn.”

(Bài thơ如果生活不够慷慨 của汪国真. Editor: Ai dịch thơ cứu tôi với?)

Hạ Tùng Bách yên lặng nghe hết, phát hiện ra đó là bài thờ mà mình chưa bao giờ được nghe. Anh chỉ cho rằng mình không có văn hóa nên không để ý lắm, anh nói: “Em thích đọc sách nhỉ?”

Triệu Lan Hương nghĩ đến điều gì đó, cô nói: “Cha mẹ em đều học rất giỏi, sau đó mới tìm được công việc ổn định.”

“Nếu có cơ hội đi học, anh có đi không, anh Bách?”

Hạ Tùng Bách nghe thấy thế, thuận miệng trả lời hoàn toàn không nghĩ gì cả: “Chắc là có.”

“Đi học rất tốt, vừa nhẹ nhàng vừa không phải làm việc, học xong còn có thể trở thành người ăn lương nhà nước.”

Triệu Lan Hương nói: “Em kể cho anh nghe chút chuyện lý thú ngày trước khi em đi học nhé.”

Cô biết Hạ Tùng Bách chưa từng được đi học, vì thế cô kể với anh chuyện khi cô học trung học, lần đầu tiên trong giờ sinh vật được đến viện bảo tàng xem tiêu bản, mỗi ngày ngoài đọc sách về đảng ra, còn trộm đọc thơ, học hát các bài hát đang lưu hành đương thời, nhưng mỗi lần thi cử đều đạt được điểm cao.

Giọng nói trong veo ấy, như mưa xuân thấm vào lỗ tai Hạ Tùng Bách, ẩm ướt lại ấm áp, khiến trái tim anh nóng lên.

“Tốt thật.”

Triệu Lan Hương hỏi tiếp: “Bà nội dạy anh những gì, dạy toán lý hoá… Quốc văn à?”

Hạ Tùng Bách gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

“Rất nhiều thứ, khả năng là bà nghĩ ra cái gì thì dạy cái đó, dạy toán học một chút, dạy vật lý một chút, quốc văn dạy rất nhiều, có cả tiếng Anh, cả vẽ tranh, thổi sáo...”

“Cây sáo kia, là do bà nội tự làm bằng cây trúc. Khi còn nhỏ anh không thổi được bèn đem nó đi nhóm lửa, khiến bà tức giận vài ngày không thèm để ý đến anh.”

Dừng một chút, Hạ Tùng Bách mới thẹn thùng nói tiếp: “Em còn nhớ chiếc hộp gỗ anh với em đào được ở chân núi Ngưu Giác không? Thật ra quyển vở nhỏ đó là vở vẽ của anh trước đây.”

“Anh vô cùng chán ghét mấy thứ này, học mãi cũng không xong, nhưng mà sau đó lại vẽ rất khá.”

Hạ Tùng Bách sẽ không bao giờ quên, khi ấy vì lừa anh học vẽ, bà nội đã kể cho anh nghe chuyện xưa về thần bút Mã Lương, cuối cùng còn nói, nếu anh làm được giống Mã Lương, vẽ thứ gì cũng giống như đúc, sau này anh thích gì đều có thể dùng bút vẽ ra được.

Mỗi ngày Hạ Tùng Bách đều nghĩ đến việc ăn thịt, nên đã nhìn heo con của đại đội để vẽ tranh vẽ cả một mùa hè, kết quả cái rắm cũng chẳng có.

Triệu Lan Hương nghe xong, lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Vở kịch nhỏ:

Triệu Lan Hương: Sau khi nghe xong, trong đầu lập tức bổ sung hình ảnh Bách Ca đáng yêu lúc nhỏ.

Hạ Tùng Bách: Sau khi nghe xong, cuối cùng đã biết vì sao bạn gái mình lại nghịch ngợm như vậy.

Bình Luận (0)
Comment