Triệu Lan Hương dựa đầu vào tấm lưng ấm áp của anh, gió lạnh ban đêm thổi qua, cô cũng không cảm thấy lạnh nữa.
Hạ Tùng Bách đưa bạn gái đến tiệm cơm quốc doanh.
Đây là lần đầu tiên anh đường hoàng đưa cô đi ăn ở ngoài.
Khi người phục vụ hỏi họ muốn ăn gì, Hạ Tùng Bách không biết nên mời cô ăn gì mới tốt, đương nhiên anh muốn gọi món đắt nhất, nhưng lại sợ cô cảm thấy anh quê mùa.
Anh khẽ ho một tiếng.
Triệu Lan Hương nhanh chóng tiếp lời: "Cho hai bát hoành thánh nhân thịt, hai bát lớn."
Dù sao cũng là lần đầu tiên tới đây, Hạ Tùng Bách không muốn tiết kiệm tiền, muốn cho cô ăn thứ gì đó ngon một chút.
Triệu Lan Hương nói: "Ăn món này đi, lần đầu tiên em đưa anh đến thành phố, chúng ta cũng ăn món này."
Một lời nói nhẹ nhàng của cô đã kéo anh vào trong hồi ức trước kia, anh nhớ đến buổi tối rực rỡ đèn đuốc trong bệnh viện, cô sắp xếp chu đáo mọi thứ cho anh từ trong ra ngoài.
Khi đó anh còn luyến tiếc ăn món đắt tiền như vậy, vì một bát hoành thánh mà tự ti đến mức không dám ngẩng đầu. Giờ anh đã có thể hào phóng mời cô đi ăn món ngon hơn rồi.
Thời gian trôi qua nhanh quá.
Hạ Tùng Bách không nhịn được, khóe môi khẽ cong lên.
“Được.” Anh cười để lộ hàm răng trắng tinh.
Tuy rằng hoành thánh ở tiệm cơm quốc doanh ngon hơn so với gia đình bình thường khác, nhưng tay nghề vẫn kém xa Triệu Lan Hương.
Hạ Tùng Bách mút nhẹ, mím môi nói: "Thịt này không tươi bằng thịt của chúng ta."
"Da bánh quá dày, không ngon bằng em làm."
Nhưng anh vẫn vui vẻ ăn uống, hai mắt cong lên, vô cùng hạnh phúc.
Triệu Lan Hương gắp cho anh một nửa số hoành thánh trong bát mình: "Ăn nhiều chút, anh nhiều mới có sức làm việc."
Hạ Tùng Bách đưa miếng hoành thánh cô ăn một nửa bỏ vào miệng, mơ hồ nói: "Thơm thơm ngọt ngọt, ngon miệng lắm."
"Ăn ngon lắm."
Rõ ràng chỉ ăn một bát hoành thánh thôi, vậy mà hai má Triệu Lan Hương đột nhiên lại ửng hồng.
Anh cắn hai ba miếng đã ăn hết ssos hoành thánh cô gắp cho mình, bờ môi mỏng mỉm cười nhìn cô, môi anh vừa ăn xong khóe miệng còn dính chút nước canh, hơi ửng hồng. Anh dùng khăn tay lau miệng, đầu lưỡi khẽ liếm nhẹ bờ môi, rồi nhìn vào bát của cô, như thể đang nghi ngờ tại sao cô lại ăn chậm như vậy.
Cô vội vàng nuốt miếng hoành thánh, sau đó dứt khoát đặt bát xuống, đứng dậy: "Đi thôi."
"Về nhà!"
Trên đường về nhà, Triệu Lan Hương ngồi ghế sau xe đạp của Hạ Tùng Bách, mở túi da anh mang theo, đọc "Bản trách nhiệm chung" mà anh ký.
Cô nói: "Em cho rằng bản trách nhiệm chung này cần phải viết chặt chẽ hơn chút nữa, sau đó còn phải bảo cả lãnh đạo của bọn họ ký tên vào nữa."
"Nếu không lỡ thần tiên đánh nhau, hạng tép riu như các anh sẽ chịu thiệt."
Lông mày Hạ Tùng Bách giãn ra, nói: "Anh biết rồi."
"Để bọn họ nếm mùi ngon ngọt trước đã, sau khi ăn đủ lại bàn tiếp."
Dừng một chút anh nói thêm: "Trong lòng anh đều nắm chắc."
Triệu Lan Hương không nhin được bật cười, ôm bản trách nhiệm chung vào ngực.
Sau đó hai người bắt chuyến xe buýt cuối cùng về thôn Hà Tử.
...
Chuồng bò nhà họ Hạ.
Sau khi viết thư giới thiệu xong, Cố Công cất bút vào trong túi áo khoác.
Hồ Tiên Tri liếc nhìn bức thư trong tay thầy mình, muốn nói rồi lại thôi. Nhưng nhớ tới sư đệ vẫn luôn giúp đỡ mình bao năm, thấy Cố Công viết thư xong đang chuẩn bị đi ngủ, anh ta vẫn ngập ngừng hỏi:
"Lá thứ này...Là thư giới thiệu viết cho sư đệ ạ?"
Cố Công gấp lá thư lại kẹp nó vào trong một quyển sách, thờ ơ nói: "Không phải."
Trong khoảnh khắc ấy, Hồ Tiên Tri cảm thấy như thể mình bị mắc nghẹn.
Cố Công nói: "Lá thư này viết cho con trai tôi, báo tin tôi đã về đến nông thôn an toàn."
Hình như ông đã nhìn thấu gương mặt thật của đám học sinh mình nhận rồi, cảm giác thất vọng về Hồ Tiên Tri càng ngày càng lớn.
Ông ta giận dữ nói: "Sao, tôi không viết thư giới thiệucho cậu ta, nên cậu thất vọng hả?"
"Tôi không viết mới đúng. Phó hiệu trưởng của trường đại học X tính tình ngay thẳng, cố chấp, việc ông ta ghét nhất chính là đi cửa sau. Nếu là người thực sự có tài, đương nhiên phó hiệu trưởng sẽ không bỏ sót."
"Cậu đi nói với Ngô Dung để cậu ta chuẩn bị cho tốt, dày công khổ luyện mới là việc đúng đắn."
Hồ Tiên Tri nghe vậy, liếc nhìn thầy mình, lòng đầy cảm kích.
Anh ta nhanh chóng đi báo tin cho Ngô Dung.
Tháng ba, vụ cày cấy mùa xuân bắt đầu, gió xuân thổi khắp trời đất, vạn vật vốn im ắng sau mùa đông lạnh lẽo dần dần hồi sinh, khắp nơi đều có dấu hiệu khởi sắc.
Tin vui của Ngô Dung giống như mọc cánh, bay khắp sơn thôn nhỏ bé này.
Anh ta được đại học X tuyển dụng, thuê làm trợ giảng. Khi anh ta đi có rất nhiều người đến tiễn, tuy anh ta không phải người thôn Hà Tử, nhưng dù sao anh ta cũng đã sống ở thôn Hà Tử rất lâu rồi, cũng có tình cảm gắn bó thân thiết với mảnh đất này.
Hộ khẩu của anh ta được chuyển từ thôn Hà Tử đến Đại học X, do chính Bí thư chi bộ Lý Đức Hoành làm cho, sau khi làm xong, ở trước mặt mọi người ông ta còn trịnh trọng dặn dò kỹ sư Ngô vài lời.
Triệu Lan Hương cũng đến xem, bởi vì bản tính con người vốn thích tham gia vào những nơi náo nhiệt. Một nơi hẻo lánh thế này lại sinh ra một thầy giáo đại học, đúng là chuyện vẻ vang. Bây giờ Triệu Lan Hương mới phát hiện ra, hộ khẩu của Ngô Dung cũng ở thôn Hà Tử. Chẳng trách dân làng đều mang vẻ vặt vinh dự như thế.
Tất nhiên, hộ khẩu hiện tại của Triệu Lan Hương cũng ở thôn Hà Tử, bởi vì cô cũng là thanh niên trí thức xuống nông thôn.
Thanh niên trí thức xuống nông thôn có hai lại, một trong số đó được gọi là chen ngang, đúng như tên gọi. Sau khi xuống nông thôn, thanh niên trí thức trở thành xã viên bình thường, lao động với mọi người, tham gia phân phát thực phẩm vào cuối năm.
Ban đầu hộ khẩu của Cố Công là ở thành phố B, nhưng vì ông ta bị chuyển đến chuồng bò lao động cải tạo, nên hộ khẩu của ông ta đương nhiên cũng bị chuyển sang bên này, Hồ Tiên Tri cũng vậy. Nhưng kỹ sư Ngô hoàn toàn không có lỗi trong vụ tai nạn lần trước, anh ta lớn lên ở thành phố B, nhưng hộ khẩu của anh ta lại ở thôn Hà Tử, điều này khiến Triệu Lan Hương rất kinh ngạc.
Thấy bạn gái ngạc nhiên như vậy, Hạ Tùng Bách còn tưởng rằng cô đã biết điều đó từ lâu rồi. Anh lặng lẽ rời khỏi đám đông, giải thích cho bạn gái: "Trước khi mọi người đến, kỹ sư Ngô đã đến đây trước rồi."
"Có lẽ là vì vấn đề thành phần gia đình, nên anh ta mới bị đưa đến đây cải tạo."
Triệu Lan Hương cảm khái: "Bây giờ có cơ hội đến Đại học X, là một cơ hội rất tốt đối với anh ta."
Cô không khỏi nghĩ đến bà Lý đã từng tốt nghiệp Đại học New York, thở dài: "Đến bao giờ bà nội mới được như Ngô Dung nhỉ? Nếu có cơ hội trở mình, chắc chắn bà nội còn giỏi hơn Ngô Dung..."
Hạ Tùng Bách nghe thấy những lời đó, thì bật cười.
Anh nói: "Bà nội không quan tâm đến loại hư danh này đâu, bảo bà đi, bà còn không vui ấy!"
"Bây giờ bà chỉ thích đồ ăn do chính tay em nấu, ngày ngày dạy dỗ Tam Nha, trò chuyện với chị cả, cuộc sống như vậy đã rất khá rồi!"
Hạ Tùng Bách mỉm cười nói.
"Điều duy nhất bà quan tâm lúc này, có lẽ là vấn đề con nối dõi của nhà họ Hạ."
Triệu Lan Hương vừa nghe thấy thế, hai má đã nóng lên, khuôn mặt dần dần ửng hồng.
Ai ngờ ý của đầu gỗ Hạ Tùng Bách này, lại là chuyện của chị gái mình, anh dừng một chút rồi nói tiếp: "Chị cả đã kết hôn được một thời gian, chắc bà nội sắp đạt được nguyện vọng rồi."
Vừa nói, anh vừa nhíu mày trầm ngâm: "Nếu có thật, thì anh phải nhanh chóng kiếm tiền mới được, nếu không có thêm trẻ con, lại không nuôi nổi."
"Hồi nhỏ Tam Nha không được uống sữa, cũng không được ăn ngon, bây giờ cơ thể rất yếu, thường xuyên bị ốm."
Triệu Lan Hương thấy anh càng nói càng thái quá, nhanh chóng chạy đánh thức người đàn ông khỏi giấc mộng đẹp.
“Hiện tại anh nói mấy chuyện này có vẻ còn hơi sớm, bóng dáng trẻ con còn chưa thấy đâu. Hơn nữa... Bây giờ chị cả đã có thể kiếm được tiền rồi, có lẽ số tiền tiết kiệm trong tay còn nhiều hơn cả anh đấy!"
"Bên này anh còn nợ một đống, lấy bên nọ chắp vá lỗ hổng bên kia, anh tự lo cho mình trước đi!"
Hạ Tùng Bách nghe thấy lời cô nói, không nhịn được bật cười.
“Con người mà, có ước mơ mới có hy vọng.”
“Như vậy khi làm việc cũng nhiệt tình hơn.”
Khi nói những lời này, hai hàng lông mi của anh cong lên, khuôn mặt rạng rỡ, trẻ trung và tràn đầy sức sống.
Ngón tay cái của anh lướt nhẹ trên khuôn mặt trắng nõn của cô, nơi nhan sắc lộng lẫy như hoa đào đã biến mất, sao anh có thể không biết xấu hổ nhắc đến chuyện con cái với cô chứ?
Tiền sữa bột cho cháu trai phải tích cóp, khẩu phần lương thực cho con mình cũng phải tích cóp.
...
Những ngày bận rộn luôn trôi qua nhanh chóng, thỏa thuận giữa Hạ Tùng Bách với nhà máy luyện thép và xưởng than đá đã có hiệu lực.
Mỗi ngày anh đều phải dậy từ mười hai giờ đêm, sau khi mổ heo xong, Lý Trung sẽ sai người của mình đạp xe chở thịt heo vào trong thành phố.
Vất vả cực khổ một thời gian dài, trại heo chỉ có ra chứ không có vào, cuối cùng cũng thu về khoản lợi nhuận đầu tiên. Sau khi thảo luận với Lý Trung, hai người quyết định dùng số tiền này để mở rộng trại heo, mua thêm thức ăn, thuê thêm vài người.
Tiêu chỗ này một chút, chỗ kia một chút, cuối cùng khi chia số tiền còn lại cho hai người, Lý Trung chết lặng.
Anh ta dở khóc dở cười cầm một xấp tiền, một xấp tiền mỏng manh, nhưng đây là tiền lợi nhuận kiếm được, nên trong lòng anh ta vẫn rất sung sướng.
Anh ta nói không ngừng: "Cách mạng chưa thành công, các đồng chí vẫn cần cố gắng lên!"
Hạ Tùng Bách không khoa trương như anh ta, anh lặng lẽ nhận số tiền của mình bỏ vào trong ngực. Cảm thấy số tiền này đã là rất nhiều rồi, bây giờ mới là giai đoạn bắt đầu kiếm tiền, sau này quả ngọt còn dài lâu!
Anh đếm số tiền trong ngực áo, có khoảng năm trăm tệ, trong lòng tràn đầy vui sướng, sắc mặt sáng ngời.
"Tôi đi trước đây, phải chuyển số tiền còn lại cho Thiết Trụ, còn phải đặt cọc trước tiền thức ăn chăn nuôi nữa."
Nói xong anh ngồi lên xe đạp, phóng vụt ra ngoài.
Khi Hạ Tùng Bách về đến nhà, trời đã xám xịt, anh vừa đi vừa ngâm nga hát, bắt đầu chẻ củi, giặt quần áo, nấu cơm.
Bang, bang, bang, tiếng gỗ nứt toác vang vọng khắp sân nhỏ.
Hạ Tùng Bách chẻ củi xong, tạm nghỉ lau mồ hôi, quay đầu lại thì nhìn thấy anh rể đang đứng đối diện.
Lúc này Lý Đại Lực đã không cần dùng đến nạng nữa rồi, bước chân khập khiễng, mặc dù tốc độ vẫn còn chậm, nhưng bước đi đã vững vàng ổn định.
Hai mắt Hạ Tùng Bách lập tức nheo lại, một lúc lâu sau mới vui vẻ nói: "Anh rể, anh có thể đi bộ được rồi à?"
Lý Đại Lực gật đầu.
"Hôm nay trời trở gió, xương cốt có chút ngứa ngáy, xuống đất mới phát hiện ra đã tự đi được rồi."
Vừa nói, anh ta vừa cầm lấy chiếc rìu trên tay Hạ Tùng Bách, bắt đầu chẻ củi. Lý Đại Lực nằm trên giường hơn nửa năm, tuy rằng không còn tư thế oai hùng như xưa, nhưng vẫn nhẹ nhàng chẻ củi, mặc dù làm rất chậm, nhưng một lát sau đã chẻ được một đống củi.
Hạ Tùng Bách yên lặng đứng bên cạnh quan sát, nói: "Mấy ngày tới anh nên đi lại trong nhà nhiều một chút, luyện tập nhiều hơn."
"Nhưng cũng không cần nóng vội, có thể đi lại, có thể làm việc được là tốt rồi."
Lý Đại Lực mấp máy khoé môi, nhìn người thanh niên rắn chắc, cao ráo trước mặt mình, nói ra một câu từ tận đáy lòng:
"Cảm ơn."
Gánh nặng sau này, anh ta sẽ cùng nhau san xẻ.
Vở kịch nhỏ:
Lý Đại Lực: Tiếp theo đến phiên anh rể này ra sân rồi.
Cậu em vợ lượn đi cho nước nó trong.
Bách ca cười ranh mãnh: Đưa rìu qua, đưa bồ kết qua, đưa chổi qua, xơ mướp rửa bát qua, đưa kim chỉ, cuốc xẻng... Đưa dao mổ heo qua.
Tác giả: Cuốc xẻng với những thứ khác đều không thành vấn đề, nhưng đưa dao mổ heo qua... Là chuyện quái quỷ gì vậy?
Bách Ca: Lừa người lên thuyền giặc. :))