Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 118 - Chương 118. Bán Thịt Heo

Chương 118. Bán thịt heo Chương 118. Bán thịt heo

Vất vả lắm mới được lên thành phố một chuyến, đưa cô theo để cô giải tỏa tâm trạng cũng được.

Triệu Lan Hương nhìn ánh mắt tràn đầy sức sống của anh, như say như mê. Cô gật đầu.

"Làm xong rồi, sáng nay chị cả giúp em một chút."

Sau đó Hạ Tùng Bách nhanh chóng đi lấy xe đạp, dùng tay lau hết bụi bặm trên ghế sau, đưa bạn gái mình lên huyện, rồi bắt xe vào thành phố.

Khi hai người đến thành phố, đã là lúc công nhân tan tầm.

Hạ Tùng Bách đi gặp Lý Trung trước, anh ta đưa hai người đến nhà của người quen của mình.

“Này.” Lý Trung đưa cho Hạ Tùng Bách một túi đồ.

Khi Hạ Tùng Bách bước ra khỏi phòng tắm, cả người anh đã thay đổi. Râu ria trên cằm được cạo sạch sẽ, đầu tóc được sửa sang lại gọn gàng, chiếc áo sơ mi rách nát trên người đã được thay bằng bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn rộng rãi, được là ủi phẳng phiu.

Bộ quần áo này là một trong hai bộ quần áo đầu tiên Triệu Lan Hương may cho anh, anh không nỡ mài cũ, cẩn thận bảo quản từng ly từng tí, cho đến bây giờ số lần mặc vẫn chưa đến ba lần.

Hình như Hạ Tùng Bách sửa lại cả mái tóc của mình, ngày thường mái tóc để tùy ý, hôm nay lại được chải rẽ ngôi như đám thanh niên trí thức hiện nay đang lưu hành.

Khi anh bước ra khỏi phòng tắm, Triệu Lan Hương quay đầu lại, vừa nhìn thoáng qua cô đã sửng sốt. Hiếm khi Hạ Tùng Bách chải chuốt gọn gàng như vậy, lần đầu tiên cô nhìn thấy chính là khi anh ở thành phố G vào dịp năm mới.

Nhưng khi nhìn thấy đôi giày thể thao đang lưu hành trong thành phố trên chân anh, Triệu Lan Hương lại cảm thấy chẳng ra gì cả, khiến cô dở khóc dở cười, đây đúng là kiểu thời trang địa phương độc đáo có hương vị quê cha đất tổ trong niên đại này, nên cô cũng không thể nói gì thêm.

Hạ Tùng Bách gói ghém một đống đồ đạc bỏ vào trong túi xách của Lý Trung, rồi xoa đầu bạn gái, dặn dò: "Em ở lại nhà người đồng hương này một lát, ăn chút gì đi, làm xong việc anh sẽ quay về nhanh thôi."

Việc bán thịt heo thôi mà phải thần thần bí bí như vậy, khiến Triệu Lan Hương rất muốn theo dõi bọn họ, để tìm hiểu xem bọn họ làm gì mà phải ăn mặc trang điểm thế này.

Sau khi dặn dò xong, Hạ Tùng Bách nhanh chóng lên xe đạp, biến mất cùng với Lý Trung.

Hôm nay anh với Lý Trung ăn mặc “Nhân mô cẩu dạng” thế này để đến nhà máy luyện thép, và xưởng gia công than đá để bàn chuyện làm ăn. Ăn mặc sang trọng, khí thế mạnh mẽ, mới dễ khiến người ta tôn trọng.

Ở trước mặt Triệu Lan Hương Hạ Tùng Bách vô cùng tự tin, nhưng thực tế khi bước ra ngoài, trong lòng anh không khỏi có chút lo lắng không yên.

Lý Trung cười mắng: "Thằng nhóc nhát chết này, tôi đã bị cậu lừa đến đây, bây giờ cậu lại không dám đi à, thế thôi hôm nay chúng ta quay về đi."

Hạ Tùng Bách bình tĩnh nói: "Tôi không sợ, trời sập xuống còn có chú Tư của anh chống đỡ mà."

"Trước đây Hà sư phó có nói với tôi, hai nhà máy này từng đến hỏi mua thịt heo, nhưng ông ấy không dám đồng ý. Chúng ta mà không ăn miếng mồi béo bở này, tôi không ngủ yên được."

Công nhân nhà máy luyện thép và nhà máy chế biến than đá đều phải làm việc nặng nhọc, phải ăn uống đủ chất mới có sức làm việc, nếu không làm việc nặng rất mất sức. Vậy nên, nhà ăn thường xuyên thêm món ăn cho bọn họ. Nhưng lượng thịt heo định mức hàng tháng quá ít, không đủ nhu cầu của bọn họ, nên bọn họ thường xuyên phải mua thịt qua các con đường khác nhau.

Nhưng phiếu thịt đâu dễ mua như vậy, công nhân muốn ăn thịt, nhà ăn lại không mua đủ thịt, cho nên bọn họ đành phải đi chợ đen bí mật mua một ít để bổ sung.

Chuyện này đã trở thành bí mật trong lòng các vị quản lý cốt cán trong xưởng sản xuất, bọn họ giữ kín trong bụng không nói ra ngoài.

Lý Trung nói: "Nếu như chuyện này có thể thành công, sau này chúng ta không cần phải bán lẻ cho đám nhà buôn kia nữa, việc làm ăn cũng sẽ ổn định hơn."

Hạ Tùng Bách chỉnh lại cổ áo cho Lý Trung, thẳng lưng ngẩng cao đầu: "Nhớ kỹ, thái độ phải lạnh lùng một chút, giọng nói phải kiêu ngạo một chút, tự tin một chút, như vậy bọn họ mới không dám nghi ngờ chúng ta."

"Đợi xem lát nữa tôi thể hiện thế nào."

Trước khi đến Lý Trung đã đánh tiếng với nhân viên phụ trách thu mua thức ăn của nhà máy luyện thép trước rồi, cho nên trợ lý Thạch đã chờ sẵn ở nhà anh ta, còn đuổi người nhà đi xem phim nữa. Anh ta nấu hai món ăn chờ khách đến.

Lý Trung và Hạ Tùng Bách, một người diễn vai mặt đỏ, người còn lại diễn vai mặt đen, rất sống động.

Khi Lý Trung nói đến chuyện bọn họ có cách kiếm được thịt heo.

Hạ Tùng Bách vội vàng che miệng Lý Trung lại, nói: "Đừng nghe anh ta nói lung tung, uống xong hai ly rượu là quên mất mình là ai rồi."

“Trong niên đại này làm gì cũng nguy hiểm, dễ dàng mất mạng như chơi, mạo hiểm kiếm tiền nhưng chưa chắc đã có mệnh hưởng. Những lời trước đây Hà sư phó nói anh cứ coi như gió thoảng qua tai thôi, hôm nay tôi đến đây là để nhắc nhở trợ lý Hà, đừng nghĩ quá nhiều."

Hà sư phó mà nghe thấy những lời này của Hạ Tùng Bách, chắc chắn sẽ tức giận đến mức bùng nổ. Ông ta đâu có bảo Hạ Tùng Bách đến đây, nhắc đến ông ta làm gì?

Hạ Tùng Bách vừa nói chuyện, vừa rót đầy bát rượu, cứ như vậy không lâu sau trợ lý Thạch đã bị chuốc ba phần.

Trợ lý Thạch chậm rãi nói: "Chúng tôi cần thịt lợn, chúng tôi cần."

"Mấy năm nay không cho người ta ăn no bụng người ta không chịu làm việc, bọn họ lười biếng, sẽ ảnh hưởng đến năng suất hàng năm của cả nhà máy, thành tích của thành phố N đã xếp hạng từ dưới đếm ngược lên trong cả nước rồi, năm nào giám đốc cũng mắng công nhân, mắng nhà ăn, xét cho cùng cũng chỉ vì ăn không đủ no mà thôi."

"Chúng tôi có tiền, các cậu chỉ cho chúng tôi con đường đi, tôi sẽ biết ơn các cậu."

Lý Trung cũng đã chuẩn bị sẵn mấy lời thoại trong bụng, bỗng nhiên bị chặn lại như vậy, khiến anh ta nghẹn lời.

Đúng là anh hùng không có đất dụng võ!

Sau đó Hạ Tùng Bách lấy ra "Cam kết trách nhiệm chung" từ trong túi xách, bảo người kia ký tên rồi ấn dấu tay đỏ như máu.

"Chuyện này trời biết đất biết, ba chúng ta biết, không được để người thứ tư biết."

Trợ lý Thạch gật đầu lia lịa, đầy nhiệt tình.

...

Triệu Lan Hương chờ đợi ở nhà đồng hương trong thành phố, đến giờ cơm, người đồng hương kia nấu cơm mời cô ăn.

Đang lo lắng cho Hạ Tùng Bách, cô không muốn ăn gì cả, cứ đứng dưới hiên nhà đợi người. Khi màn đêm buông xuống, nhà nhà lên đèn. Khác với vùng quê chưa có điện, nhiều nhà dân ở thành phố đã bắt đầu sử dụng đèn điện rồi.

Ánh sáng màu vàng ấm áp, chiếu vào mắt cô.

Một lúc lâu sau, tiếng chuông xe đạp leng keng vang vọng dưới mái nhà, người đàn ông cao lớn nhảy xuống khỏi xe.

Anh thở ra một hơi, hỏi: "Em có đói không?"

"Anh đưa em đi ăn tối."

Hạ Tùng Bách đẩy Lý Trung xuống, vỗ vỗ ghế sau xe đạp, kéo bạn gái lên xe. Anh đạp xe suốt quãng đường, chở theo bạn gái, đạp tới nhà hàng quốc doanh.

Trong giọng nói trầm thấp của anh lộ ra niềm vui không cách nào che giấu được: "Hương Hương, đám heo của anh bán được rồi!"

"Sau này, công nhân ở đây đều ăn thịt heo từ trại heo của anh."

Hạ Tùng Bách hất cằm chỉ về phía hai nhà xưởng trước mặt.

Màn đêm quá tối, nhưng Triệu Lan Hương vẫn cố gắng quan sát.

Cô phấn khích kêu lên một tiếng, dùng sức ôm chặt lấy eo người đàn ông: "Anh giỏi quá!"

"Như vậy có thể bán được rất rất nhiều thịt heo, đúng không?"

Cô nhanh chóng tính toán sổ sách. Ban đầu trại heo của Hạ Tùng Bách có hơn trăm con, heo mẹ đẻ heo con, chờ tháng sau bọn chúng đẻ thêm vài lứa nữa, lại có thêm năm sáu mươi con heo nữa!

Triệu Lan Hương nhanh chóng tính toán đến số lượng thịt heo mà trại heo có thể sản xuất ra, tuy rằng không sánh bằng trại heo cũ, nhưng cũng đủ để cung cấp cho hai nhà xưởng này, có lẽ bán xong cũng không còn nhiều thịt để dành cho đám nhà buôn bán lẻ.

Hóa ra, là anh có ý định này.

"Còn đường náo khác không?"

Hạ Tùng Bách thì thầm: "Yên lặng phát tài."

Vở kịch nhỏ:

Lý Trung: Cậu ta đúng là quá đáng thật

Vừa nhìn thấy tiểu Hương Hương, anh em cây khế cũng không cần nữa?

Người ta cũng đói bụng, người ta cũng muốn ăn cơm đó.

Hạ Tùng Bách: "..."

Bình Luận (0)
Comment