Mùa xuân đến, trời đã bắt đầu ấm lên nhưng vẫn còn se lạnh, nhưng người nông dân đã nghỉ ngơi cả mùa đông không thể tiếp tục lười biếng nữa rồi. Bọn họ phải bắt tay vào chuẩn bị cho kế hoạch cày cấy một năm. Những khâu chuẩn bị cho vụ cày cấy đầu xuân: cày ải, xới đất, bón phân, tất cả đều là công việc nặng nhọc.
Lý Đại Ngưu mới nhận chức đội trưởng đội sản xuất một từ cuối năm trở lại đây, đột nhiên phải chỉ đạo vụ cày cấy mùa xuân, anh ta rối loạn đến mức như rắn mất đầu. Ngay cả việc sắp xếp ươm mạ thiếu chút nữa đã khiến các xã viên cãi nhau.
Hôm sau anh ta xách theo ba lạng thịt heo, vội vàng đến nhà họ Hạ xin anh trai mình chỉ bảo thêm.
Nhìn thấy chị Hạ đang bê một chậu quần áo, trông giống như vừa đi giặt quần áo ngoài bờ sông về.
Lý Đại Ngưu cất giọng chào một tiếng: "Chị dâu."
Sau đó anh ta nhanh chóng nhớ ra Hạ Tùng Diệp bị điếc, không thể nghe được, bèn nghiêng người trước mặt chị, chậm rãi nói từng từ một: "Em đến đây tìm anh cả."
Hạ Tùng Diệp nhìn khẩu hình của anh ta, hiểu ra được anh ta đang nói gì, chị gật đầu dẫn Lý Đại Ngưu đến chỗ chồng mình.
Bình thường Lý Đại Ngưu chống nạng, khó khăn di chuyển trong nhà, nhưng hôm nay thì khác, năm ngoái khi kết hôn, anh ta vẫn phải đi bằng nạng, bây giờ anh ta đã có thể đi vài bước mà không cần dùng đến nạng nữa rồi.
Mồ hôi túa ra trên trán Lý Đại Lực, đột nhiên nhìn thấy có người xuất hiện trong phòng, anh ta lập tức ngẩng đầu lên,.
Lý Đại Lực mỉm cười hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy anh mình có thể tự đi được, Đại Ngưu vui mừng khôn xiết, bước tới đỡ anh trai mình: "Em tới thăm anh chút, có thể đi lại được, là sắp khỏi hẳn rồi nhỉ?"
"Em muốn đến xin anh vài lời khuyên.”
Anh ta nói một tràng với Lý Đại Ngưu: "Vụ xuân đã đến, cũng đến lúc nên bắt tay vào làm việc rồi. Nhưng mấy lão già trong thôn không chịu làm gì cả, suốt ngày dây dưa, làm em tức đến mức chỉ muốn đánh người. Nhưng nghĩ lại thì, nếu cùng là người trẻ đánh một trận cũng không sao, nhưng với mấy người lớn tuổi cậy già lên mặt này, chẳng lẽ em cũng phải ra tay dạy dỗ bọn họ sao?"
Dường như Lý Đại Ngưu đã nghẹn một bụng tức giận rồi, lúc trút bầu tâm sự với anh trai mình nước bọt bay tung tóe.
Tốc độ nói nhanh đến mức Hạ Tùng Diệp không nhìn rõ, ngơ ngác nhìn vẻ mặt tức giận của em chồng.
Lý Đại Lực nói: "Bọn họ làm vậy là muốn cậu làm nhiều việc hơn, đội trưởng mới nhận chức đều như vậy… Cậu không làm nhiều việc, bọn họ sẽ không phục."
"Dựa vào đâu mà bắt em làm thế, cuối năm khi chia lương thực em cũng chẳng được chia nhiều thêm miếng nào, còn phải đi làm nhiều việc... Được rồi, được rồi, làm nhiều thêm chút việc em cũng cắn răng làm, nhưng bọn họ lại muốn em làm hết! Ách, đúng là không biết xấu hổ." Lý Đại Ngưu nói.
Đội trưởng đội sản xuất phải là người khéo léo, mọi người cùng nhau kiếm công điểm, cùng ăn cơm tập thể, sau nhiều năm như vậy bọn họ đã trở nên lười nhác và thiếu tinh thần tập thể rồi. Nếu muốn mọi người phục, mọi người nghe theo sự sắp xếp của mình, thì phải cố gắng nhiều hơn, làm việc nhiều hơn. Thật ra đối với những người da mặt dày làm việc qua quýt để đối phó, hoặc mấy người già cả sức yếu, Lý Đại Ngưu đều mắt nhắm mắt mở, vẫn ghi đủ công điểm cho bọn họ.
Nhưng đám trai trẻ mười tám, mười chín tuổi, khỏe hơn trâu cũng lười nhác như vậy, thì thật sự không thể nào chấp nhận nổi, đã khiêu chiến điểm giới hạn của đại đội trưởng. Lý Đại Ngưu thiếu kinh nghiệm, nên rất dễ bị người ta chọc giận.
Lý Đại Lực nghĩ một chút, rồi nói với em trai mình: "Khi nào em mở họp, anh sẽ ở bên cạnh nhắc nhở."
Nghe thấy lời này của anh trai mình, Lý Đại Ngưu liên tục cảm ơn: "Chỉ đứng trước mặt anh, bọn họ mới ngoan ngoãn dễ bảo."
...
Tháng ba, lứa heo đầu của Hạ Tùng Bách đã nặng tám chín mươi cân rồi, dù chưa đủ trăm cân, nhưng mổ thịt lúc này sẽ kiếm được một khoản lớn.
Anh tính toán tạm thời mời ba thợ mổ heo, sau đó tự mình chỉ dạy cho bọn họ.
Nhưng vụ cày cấy mùa xuân bận rộn cũng đã bắt đầu rồi, ban ngày Hạ Tùng Bách đều phải cày ruộng, cuốc đất. Cả đại đội chỉ có năm con trâu, không tới lượt thanh niên trai tráng như anh dùng. Mỗi ngày khi làm xong việc, anh đều mệt đến mức nằm lăn ra bờ ruộng để ngủ, thỉnh thoảng khi anh ngủ còn có vô số các loại động vật nhỏ đến thăm, khi thì là châu chấu, có lúc lại là ếch xanh...
Từng chú chuồn chuồn xinh đẹp bay qua, đậu trên ngọn cỏ dại.
Có đôi khi còn dừng lại, đậu trên vai anh.
Anh ngủ ngon lành trong ánh nắng mùa xuân rực rỡ, trong hương vị ngọt ngào trầm lắng, yên tĩnh đến mức gần như không có cảm giác tồn tại.
Sau khi làm xong công việc của mình, Triệu Lan Hương liếc sang bên cạnh, nhìn thấy thế cô không nhịn được bật cười.
Đợi sau khi những người khác giải tán, cô chậm rãi bước qua đó, khẽ ho một tiếng.
Hạ Tùng Bách cử động, con ếch xanh trên chân anh quẫy đạp rồi nhảy mất. Thấy mặt trời đã lên rất cao, anh giật mình một cái, vội vàng đứng dậy.
Triệu Lan Hương nói: "Đến giờ ăn trưa rồi, đừng ngủ nữa."
Hạ Tùng Bách yên lặng theo bạn gái mình về nhà, đi tới cạnh giếng rửa mặt, ánh sáng đầu xuân tươi đẹp chiếu xuống, khiến anh cảm thấy cả người đều ấm áp, trong mắt anh dù là mùi bùn tanh hôi cũng rất đặc biệt. Anh vươn vai giãn gân cốt một cái, cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng.
Triệu Lan Hương nói: "Làm việc vui quá à?"
Hạ Tùng Bách gật đầu.
Anh đi đến phòng chứa củi, nhanh nhẹn ăn hai bát cơm.
Anh lau mặt nói: "Anh đã làm xong hết công việc buổi chiều rồi, chiều nay anh còn có việc phải ra ngoài, lúc đó bảo Thiết Trụ đến đóng giả anh."
Hôm nay là chủ nhật, lẽ ra là ngày nghỉ. Nhưng đến ngày mùa công việc đồng áng bận rộn, chủ nhật cũng không phải chủ nhật nữa.
Triệu Lan Hương nói: "Chú ý an toàn."
Dừng một chút, cô nói thêm: "Em có thể hỏi là chuyện gì không?"
Động tác ăn uống của Hạ Tùng Bách dừng lại, anh cẩn thận gắp từng hạt cơm trong bát bỏ vào miệng ăn sạch sẽ.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của bạn gái mình, trái tim anh nhũn ra.
Anh nói nhỏ: "Em còn nhớ trại heo của bọn anh lần trước đóng cửa như thế nào không?"
Triệu Lan Hương gật đầu, công an bắt được mấy người bán thịt heo, tìm hiểu tận gốc, rồi quét sạch cả trại heo.
Một tay Hạ Tùng Bách nắm chặt thành nắm đấm, tay còn lại đặt bên miệng ghé sát vào tai bạn gái mình, nói nhỏ:
"Nên lần này anh đi tìm các mối quan hệ, để bán thịt heo!"
Trái tim Triệu Lan Hương đập mạnh: "Bán thịt heo?"
Hạ Tùng Bách gật đầu, sau đó nhanh chóng thi dọn bàn ăn, rửa bát, rồi không nói một lời nào quay về phòng mình. Anh lấy bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn được gấp gọn gàng bỏ vào trong một chiếc giỏ tre.
"Em làm xong việc của mình chưa? Nếu làm xong rồi thì đi cùng anh."