Triệu Lan Hương và Hạ Tùng Bách vừa về đến thôn Hà Tử, đã tách nhau ra.
Hạ Tùng Bách đi theo đường mòn cỏ dại mọc um tùm về nhà. Anh trốn đi đến thành phố G, tết nhất nên không khiến người khác nghi ngờ. Để không bại lộ hành tung, Hạ Tùng Bách còn nhờ Lương Thiết Trụ mặc quần áo, đội mũ của anh vào, thỉnh thoảng đi ra ngoài một vòng cho có, giả vờ anh vẫn còn ở nhà.
Ngoại trừ gia đình chú Đức, lúc nhà họ Hạ ăn tết gần như không có ai khác tới cửa chúc tết, hơn nữa thời tiết lạnh, mọi người cũng ít khi ra ngoài hoạt động, Hạ Tùng Bách mai danh ẩn tích mấy ngày nay, đã thành công che giấu được người khác.
Triệu Lan Hương xách theo rương hành lý nặng nề, về tới nhà họ Hạ.
Vừa đẩy cửa ra, luồng không khí ấm áp trong nhà lập tức ập vào mặt. Triệu Lan Hương không hề kinh ngạc, bởi trước khi về nhà cô đã nói với chị Hạ, có thể cho chị ấy mượn máy may trong phòng cô.
Lúc này Hạ Tùng Diệp đang đứng dựa vào cửa sổ, nhờ ánh sáng nhạt nhòa hắt vào từ khung cửa, khâu vá quần áo trong tay. Nhìn thấy Triệu Lan Hương đã quay trở lại, chị ta vui mừng bỏ quần áo xuống.
Trong phòng ngập tràn không khí ấm áp, khiến Triệu Lan Hương thoải mái thở phào nhẹ nhõm, hơi ấm xua tan cái lạnh lẽo trên người cô.
“Ăn tết không nghỉ ngơi cho tốt, lại dành toàn bộ thời gian may quần áo à?” Triệu Lan Hương trêu ghẹo.
Hạ Tùng Diệp dừng tay, lấy ra một sấp tiền giấy từ trong túi nhét vào tay Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương kinh ngạc bỏ tiền ra: “Sao lại cho em?”
Hạ Tùng Diệp chỉ mỉm cười, không nói lời nào, tiếp tục ngồi xuống may quần áo.
Qua một mùa đông, làn da ngăm đen của chị đã trắng lên vài phần, hai mắt sáng ngời, tinh thần sáng láng ngồi thẳng lưng may vá. Trên mặt còn lộ ra ý cười, cả người tươi trẻ hẳn lên, nụ cười luôn nở trên khóe môi, giống như cả người đều ngâm trong hũ mật vậy.
Khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Triệu Lan Hương kinh ngạc nói: “Chị đang... Cho em tiền à?”
Hạ Tùng Diệp ngừng tay ra hiệu: “Em cho bọn chị ăn cơm. Tiền cho em... Mua kem dưỡng da dùng, mua quần áo đẹp mặc.”
Triệu Lan Hương mỉm cười, cất tiền vào túi.
Thật ra Hạ Tùng Bách và bà Lý đã cho cô rất nhiều tiền ăn rồi. Nhiều đến mức có thể để cả nhà bọn họ ăn mấy năm cũng không hết, nhưng cô không từ chối.
Bởi vì đây chính là lòng tự tôn của chị Hạ, đây là tiền do chính tay chị may vá từng đường kim mũi chỉ kiếm ra, lao động đổi lấy giá trị khiến chị hạnh phúc, chị ấy cần nhận được sự khẳng định.
Triệu Lan Hương nói: “Đợi lát nữa, em nghỉ một chút rồi sẽ làm với chị.”
Triệu Lan Hương dựa vào chiếc giường sạch sẽ nghỉ ngơi một lát, sau đó cô đi lấy một rổ hạt dẻ trong hầm ra, hạt dẻ này cô để dành từ mùa thu để làm bánh ngọt, tích trữ được mấy túi lớn, bây giờ chỉ còn một ít, Triệu Lan Hương chôn toàn bộ xuống dưới bếp lò đang cháy.
Từng mảnh củi khô cháy hừng hực để lại lớp than nóng bỏng, thi thoảng có từng đốm lửa bắn ra, trong phòng tràn ngập mùi thơm ngọt ngòa của hạt dẻ nướng.
Hạ Tùng Diệp khom lưng dẫm lên bàn đạp, vừa ngửi thấy mùi hương ấm áp, chị lập tức sờ bụng, sau đó lại tiếp tục làm việc.
Triệu Lan Hương dùng một miếng bông to cỡ ngón tay cái thấm dầu, xoa lên bề ngoài hạt dẻ, khiến cho bề mặt của nó bóng loáng, sau khi nướng chín vỏ hạt dẻ sẽ giòn hơn.
“Nghỉ ngơi ăn một chút đi.”
Hạt dẻ nổ lốp bốp một tiếng, lửa vàng óng ánh càng ngày càng đượm, mùi thơm cũng càng nồng. Cuối cùng chị Hạ cũng lưu luyến dừng tay tạm nghỉ, cùng nhau ăn hạt dẻ với thanh niên trí thức Triệu.
Hạt dẻ nướng mật ong mang theo mùi dầu thông, ngọt thanh mềm mại, vị ngọt thấm sâu tận tâm can.
Hạ Tùng Diệp cảm thấy giống như trong không khí cũng tràn đầy vị ngọt, sau những ngày bận rộn được thư giãn thế này, khiến chị cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn. Giống như trông thấy được ánh sáng, sau bao tháng ngày vất vả nặng nề.
Chị vui vẻ kéo áo Triệu Lan Hương, khoa tay múa chân nói: “Lúc ăn tết, chị may được mười lăm bộ quần áo.”
Một bồ đồ may thủ công giá chỉ một đồng, ngày tết bận rộn phong phú, khiến chị kiếm được số tiền mà cả đời này chị chưa bao giờ kiếm được. Đương nhiên một mình chị không thể làm xong nhiều quần áo như vậy, chồng chị khéo tay, cũng giúp chị rất nhiều.
Ngoài những lúc ăn uống ra, thời gian còn lại gần như anh ta dùng hết cho việc may vá, đường may còn ngay ngắn khéo léo hơn cả của chị.
Triệu Lan Hương nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của chị Hạ khi nói đến việc may quần áo, so với vẻ mặt lúc mới tiếp nhận sự thật đúng là một trời một vực.
Thấy thời cơ dường như đã đến, cô nói: “Em cho chị mượn máy may nhé.”
Một giây trước Hạ Tùng Diệp còn chìm đắm trong niềm vui sướng do lao động kiếm tiền mang đến, một giây sau đột nhiên chị ngây ra như vừa bị dội một chậu nước lạnh.
Chị run rẩy, mạnh mẽ lắc đầu.
Nào có ai yên tâm cho người khác mượn đồ vật quý trọng như vậy, chị cúi đầu nghĩ lại có phải vì mình đã quấy rầy thanh niên trí thức Triệu hay không.
Triệu Lan Hương nhìn sắc mặt tái nhợt của chị Hạ, mỉm cười nói: “Đồng chí Hạ, bây giờ em chính thức cho chị mượn chiếc máy may này. Hi vọng chị sẽ yêu quý nó, giống như đối với con mình. Cũng không phải là cho chị mượn không công, tiền thuê một tháng là năm tệ, chị đồng ý không?”
Sắc mặt Hạ Tùng Diệp từ mờ mịt đến khiếp sợ, rồi chuyển thành không dám tin tưởng, cuối cùng viền mắt phiếm hồng, nước mắt không kiềm chế được tràn ra ngoài.
Cuộc sống bây giờ, những thứ đang có trước mắt, là những gì trước đây Hạ Tùng Diệp chưa bao giờ dám mơ ước.
Mũi chị cay cay, ngồi xổm hẳn xuống, ôm mặt khóc nghẹn ngào, không nói được lời nào.
“Chị mượn, hay là không mượn? Đừng khóc mà...” Triệu Lan Hương có chút dở khóc dở cười, vội vàng đỡ chị Hạ dậy.
“Mượn, mượn.” Hạ Tùng Diệp nhanh chóng lau mắt, vội vã lấy năm tệ từ trong túi ra, nhét vào tay Triệu Lan Hương.
Đêm đó Triệu Lan Hương bảo Hạ Tùng Bách chuyển máy may đến phòng Hạ Tùng Diệp, Lý Đại Lực không nhịn được cũng bò dậy, duỗi đầu xem “Món đồ mới” trong phòng mình.
“Cảm ơn.” Lý Đại Lực trịnh trọng tỏ vẻ cảm ơn Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương nói: “Tôi tới thôn Hà Tử lâu như vậy, cũng phải cảm ơn đội trưởng đã giúp đỡ.”
Hạ Tùng Diệp ở bên cạnh cẩn thận dùng giẻ lau thân máy may, ánh mắt vô cùng trìu mến.
Động tác tay rất nhẹ nhàng giống như không phải nó vào máy may, mà là con chị vậy. Qua thời gian làm bạn sớm khuya, tình cảm của chị đối với nó đã dung nhập vào trong máu thịt từ lâu rồi. Mỗi tiếng kim rơi lách cách phảng phất như từng tia lửa nóng bắn vào lòng chị, khiến lòng chị ấm áp, công việc may vá này như thể khiến chị có được sinh mệnh mới. Mỗi lần làm việc, trong lòng Hạ Tùng Diệp đều rất vui vẻ.
Hôm nay cuối cùng nó đã chuyển sang phòng chị rồi.
Triệu Lan Hương sờ bàn tay thô ráp của chị, cười nói tạm biệt.
Dọn xong máy may, Hạ Tùng Bách lắc mình trốn vào phòng bạn gái.
Anh nói: “Đồ vật quý như vậy cũng đưa cho chị cả.”
“Em nói xem em có ngốc hay không?”
Hạ Tùng Bách chăm chú nhìn Triệu Lan Hương, ánh mắt sâu thẳm dịu dàng, tĩnh lặng giống như vũ trụ bao la.
Nhưng trong ánh mắt đen như mực ấy, cảm xúc lại đang dâng lên cuồn cuộn.
Triệu Lan Hương bất thình lình bị ánh mắt xinh đẹp sâu thẳm ấy hút hồn, trái tim bắt đầu đập thình thịch, ánh mắt dịu dnagf của anh dường như có thể nhỏ ra nước, khiến người ta chết chìm trong đó.
Hạ Tùng Bách khẽ ho một tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười chế nhạo.
“Cho nên vì cô vợ ngốc nghếch không tim không phổi này, anh đành phải hao tổn tâm trí, kiếm lại cho em vậy.”
Nói xong anh lấy một sợi dây chuyền màu bạc từ trong ngực ra, dưới ánh đèn dầu lay lắt, sợi dây chuyền phát ra ánh sáng nhu hòa, tay anh nhẹ nhàng đặt lên cổ cô, vén tóc cô sang một bên, chậm rãi đeo sợi dây chuyền lên cổ cô.
Triệu Lan Hương cảm thấy thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào cổ, sau đó trượt xuống trước ngực, cô rụt cổ lại một cái, cảm giác như điện giật khiến cả người cô đều tê dại.
Cô nhanh chóng cúi đầu nhìn viên ngọc hình giọt nước trên cổ mình, một viên ngọc nhỏ tinh xảo trong sáng khiến cô không thể tưởng tượng nổi.
Cả người cô choáng váng giống như bị Hạ Tùng Bách dùng tiền nện vào người, Triệu Lan Hương từng dùng hàng xa xỉ mấy chục năm, lúc này đang cảm thấy trên cổ mình không phải dây chuyền, mà là nghìn vàng nặng trĩu.
Hạ Tùng Bách nhìn gương mặt sửng sốt có chút ngốc nghếc của bạn gái, từ trước đến nay cô luôn thông minh tỉnh táo hôm nay lại ngây ngốc đáng yêu như vậy.
Anh không nhịn được bật cười, giơ hai tay lên hứa hẹn: “Chuyện gì cũng phải nói rõ ràng từ trước, anh rất nghèo, không mua nổi vòng vàng cho em, cũng không mua nổi đồ quý giá, chỉ có sợi dây chuyền bạc giá rẻ này thôi.”
“Nhưng anh hứa, tất cả những gì anh có đều là của em.”
Triệu Lan Hương tức đến mức sắp ngất xỉu, anh nói đây là sợi dây chuyền bạc giá rẻ?
“Cái này thực sự rất đắt tiền...”
Hạ Tùng Bách thấy ngón tay cô chỉ vào viên ngọc ở giữa sợi dây chuyền.
Anh nói: “Đó là thứ mẹ anh để lại, không đáng giá tiền, cục đá mà thôi. Anh thấy nó không gây chú ý, mang trên người có lẽ cũng sẽ không bị người ta chú ý...”
Tư tưởng Hạ Tùng Bách vẫn dừng lại ở chỗ, ngọc thạch là cục đá không đáng giá, giữ lại dễ gây tai họa, nhưng mà viên ngọc này thực sự rất xinh đẹp, trong suốt ướt át, trơn bóng không tì vết, khiến anh nhớ đến đôi mắt như hồ nước mùa xuân của cô.
Lúc chuẩn bị làm dây chuyền, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nhờ sư phó khảm nó vào.
Thấy dáng vẻ xấu hổ quẫn bách giải thích của Hạ Tùng Bách, thực sự khiến Triệu Lan Hương có cảm giác, nhà giàu mới nổi dùng tiền đập người mà không biết. Ừm, là kiểu nhà giàu vô cùng quê mùa.
Cả người cô đều cảm thấy ngọt ngào, không nhịn được nhón chân hôn lên cằm anh.
“Đồ anh tặng em đều thích.”
“Cho dù là nụ hôn của anh, em cũng thích.”
Tuy Hạ Tùng Bách mặt dày, nhưng trước những lời ngon tiếng ngọt này, mặt anh không khỏi đỏ lên.
Anh im lặng cúi đầu, tặng cô một nụ hôn cô thích.
...
Nửa tháng sau, bảo vật Hạ Tùng Bách gửi về từ thành phố G lần lượt tới.
Lần này anh mang theo tiền tiết kiệm của hai người đến thành phố G, mua được rất nhiều sản phẩm công nghiệp có giá trị, số tiền kiếm được cũng khiến hai người giảm bớt áp lực trên vai.
Lý Trung sắp không chịu nổi gánh nặng trên vai, cuối cùng cũng thở phào nhẽ nhõm một hơi, anh ta trêu chọc: “Rốt cuộc chúng ta trông cậy vào trại nuôi heo để kiếm tiền, hay là kiếm tiền để nuôi cái trại heo này?”
“Sao tôi cảm thấy vế sau giống hơn nhỉ?”
Mùa xuân lúc Lý Trung nghe Hạ Tùng Bách nói, cho heo mẹ lai giống, bây giờ đã có vài con heo mẹ mang thai rồi, sợ là không lâu sau sẽ sinh một đàn con.
Chút tiền trước đây căn bản chỉ là đầu tư nhỏ, sau đó chỗ nào cũng phải tiêu tiền, một khi đã bắt đầu sẽ không thể ngăn được tiền chảy ra ngoài. Lần này Hạ Tùng Bách mang sản phẩm công nghiệp từ thành phố G về, cuối cùng hai người mới có cơ hội thở dốc.
Hạ Tùng Bách yên tâm giao mấy thứ này cho Lý Trung, với bản lĩnh của Lý Trung chắc chắn có thể bán chúng với giá tốt.
Anh thản nhiên nói: “Lứa heo đầu tiên sắp xuất chuồng được rồi, đợi thu tiền đi.”
Lý Trung nói: “Được rồi!”
“Đầu xuân mổ heo, đại cát đại lợi.”
Vở kịch nhỏ:
Lý Trung: Đầu xuân mổ heo, đại cát đại lợi
Tác giả: Đêm nay ăn gà, đại cát đại lợi
Bách Ca: Tác giả à, đừng mê game như thế, ngài phải nhớ, nơi này còn một Bách Ca khốn khổ đang chờ ngài cho lấy vợ đó...
...
Tham tiền Hương: Đồ mẹ chồng để lại quý giá quá!
Thổ hào Bách: Chỉ là cục đá rác rưởi, mong em vạn lần đừng ghét bỏ!