Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 115 - Chương 115. Tất Cả Đều Là Nợ...

Chương 115. Tất cả đều là nợ... Chương 115. Tất cả đều là nợ...

Con gà quê của Hạ Tùng Bách được Triệu Lan Hương nhanh nhẹn xử lí, sau đó bỏ cả con gà vào nồi nước hầm lên, hầm cho đến trên mặt nước đầy mỡ vàng mới vớt ra ngoài.

Nước canh được hớt sạch váng mỡ trở nên trong suốt, cô múc ra nửa nồi để lạnh, dùng canh hầm thịt viên, cho thêm lá cải trắng vào, chuyển lửa lớn sang lửa nhỏ hầm một tiếng.

Đồng thời cô cũng chặt gà ra thành từng miếng vàng óng béo mỡ màng, bỏ vào đĩa. Dùng dao mỏng cắt cải trắng, măng mùa đông, đậu hũ, cà chua thành sợi, bỏ vào nồi nghêu sò tươi mới, hầm một nồi canh đậu hủ.

Một tiếng sau nhà họ Triệu bắt đầu ăn cơm chiều.

Triệu Lan Hương cũng không biết cuộc nói chuyện trong phòng khách phát triển ra sao rồi, bây giờ cô đã hoàn toàn không cần lo lắng Hạ Tùng Bách đối mặt với người lớn trong nhà cô thế nào.

Phùng Liên bưng bê đồ ăn giúp con gái, trong không khí tràn đầy mùi thơm đậm đà, nhìn thoáng qua đã trông thấy đĩa gà luộc sắc hương đầy đủ.

Lúc Triệu Lan Hương ra phòng khách, thì trông thấy Hạ Tùng Bách đang nhéo tay em trai cô, sắc mặt hơi quẫn bách.

Tiểu Hổ Tử thấy chị gái mình ra ngoài, sợ hãi rụt rè chào Hạ Tùng Bách một tiếng: “Anh Bách.”

Lúc này hòn đá trên ngực Hạ Tùng Bách mới rơi xuống đất.

Đứa bé lanh lợi này thiếu chút nữa đã chào anh một tiếng anh rể.

Như vậy có tính là tự vác đá nện chân mình không nhỉ? Một tia hối hận chợt lóe lên trong khóe mắt Hạ Tùng Bách.

Anh nhìn cậu bé, nói: “Tiểu Hổ Tử thông minh quá, không nhớ lầm.”

Triệu Vĩnh Khánh thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Hạ Tùng Bách nói: “Cháu... Cháu còn chưa thu dọn xong đồ đạc, không quấy rầy nhà mình...”

Phùng Liên nhanh tay ngăn anh lại: “Đã đồng ý ăn một bữa cơm xong mới về rồi mà, sao lại đi thế, sao không ở lại ăn cơm đã?”

Triệu Vĩnh Khánh cũng nói: “Con gà này vẫn là nhờ phúc của cậu mới ăn được, ở lại ăn bữa cơm đi.”

Khi Triệu Vĩnh Khánh nhìn thấy hình như con trai mình rất thân thiết với chàng trai này, ông có chút kinh ngạc.

Nhưng mà rất nhanh đã đến giờ ăn cơm, cơn đói khát trong bụng đã khiến ông dời lực chú ý.

Bữa cơm này Triệu Lan Hương đã bỏ ra rất nhiều công sức, vừa thái thịt, vừa thái đậu hũ thành sợi, thái nhiều đến mức tê cả tay, mãi cho đến khi cầm đũa, trên tay vẫn truyền đến cảm giác không thoải mái, nhưng mà ba món ăn và một nồi canh này lại khiến cả nhà phải kinh ngạc.

Thịt viên chìm trong bát canh trong veo kết hợp với từng lá bắp cải xanh biếc như phỉ thúy, sắc hương đầy đủ.

Món canh đậu hũ Văn Tư cũng vậy, đậu hũ được thái thành hàng nghìn sợi nhỏ, ba màu trắng xanh đỏ đan xen trong bát canh, như ẩn như hiện, đặc biệt là cà chua được thái mỏng như cánh ve, giống như dải lụa mỏng vắt ngang mặt nước, múc một muỗng canh lên, nước canh sóng sánh như sóng biển, ngàn sợ đậu hũ như nước chảy bèo trôi.

Món ăn này khiến Phùng Liên, người xuất thân từ khoa văn sợ ngây người, giống như nhìn thấy thực đơn cổ tái hiện trước mắt vậy.

Bà múc nửa chén canh lên uống đầu tiên, từng sợi thức ăn mỏng tanh vào miệng là tan, vừa thanh mát vừa thơm ngon, dùng thìa múc vài muỗng mới phát hiện ra, hóa ra nước canh đế dùng nghêu sò tươi mới, chẳng trách lại thơm như vậy.

Triệu Vĩnh Khánh thì hạ đũa xuống món thịt viên, từng viên thịt mềm mại như hòn ngọt, hương vị đậm đà tự nhiên, ăn vài viên liên tiếp đều không thấy ngán, là một món ăn cực kỳ thuần vị. Phùng Liên uống hết nửa bát canh cũng bắt đầu ăn thịt viên, Tiểu Hổ Tử cũng ăn, rất nhanh một đĩa thịt viên đã tới đáy, nếu như không phải đầu bữa cơm Phùng Liên đã gắp cho Hạ Tùng Bách một miếng, khả năng sẽ không có phần của anh.

Triệu Lan Hương cong môi nở nụ cười.

Người thật thà vĩnh viễn không đoạt được đồ ăn trên mâm, đặc biệt là nhà bọn họ, toàn người thích ăn uống.

Bữa cơm hôm ấy cả chủ lẫn khách đều vui vẻ, đặc biệt là Tiểu Hổ Tử, còn ăn no đến mức bụng tròn xoe, sau khi ăn xong phải đỡ bụng như phật Di Lặc chậm rãi đi bộ xuống lầu, theo mẹ đi tản bộ tiêu thực.

Hạ Tùng Bách đứng từ xa, yên lặng dùng khóe mắt liếc nhìn bạn gái đang thu dọn bát đũa.

Lúc này đã no bụng rồi, trong lòng anh không nhịn được sinh là một ý nghĩ mãnh liệt, gia đình cô tốt như vậy, cha mẹ đều là người cực kỳ hòa ái, gia đình hòa thuận vui vẻ, ăn một bữa cơm thôi cũng tràn đầy hương vị hạnh phúc.

Anh rất muốn cùng nhau thu dọn bát đũa với cô, nhưng lại sợ anh không đủ tư cách.

Cha của bạn gái vẫn đang nhìn anh chằm chằm, giống như đang nói chuyện phiếm nhưng lại hỏi anh rất nhiều vấn đề.

“Cháu làm gì?”

Hạ Tùng Bách trả lời: “Nuôi dưỡng súc vật.”

Ừ, sự thật đúng là anh đang nuôi heo, không chỉ nuôi heo, trâu bò của đại đội cũng do anh và chị cả chăm sóc, trả lời như vậy cũng không tính là lừa gạt người khác.

Chẳng qua sự nghiệp vinh quang ấy trước mắt vẫn chưa thể để lộ ra ánh sáng mà thôi.

Triệu Vĩnh Khánh lại hỏi tiếp: “Hóa gia cháu xuất thân từ gia đình trí thức à, khó trách lại thích đọc sách như vậy.”

“Nhưng mà gia đình lại liên lụy cháu rồi, đáng tiếc...” Ông lắc đầu.

Nói chuyện với Triệu Vĩnh Khánh khiến Hạ Tùng Bách đứng ngồi không yên, có lẽ là do trên đời này cha vợ lúc nào cũng có cảm giác cực kỳ nhạy bén.

Trước đây Triệu Vĩnh Khánh cho rằng cậu nhóc Hạ Tùng Bách này là người kiên định thành thật, nhưng mà chỉ trong chớp mắt anh đã làm thân với cả nhà, từ già đến trẻ đều thích anh, khiến Triệu Vĩnh Khánh cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không tìm ra được chỗ nào không đúng.

Sau khi uống trà tiêu thực xong, Hạ Tùng Bách thấy kết quả tốt biết dừng lại đúng lúc, anh nhanh chóng cáo từ.

“Cảm ơn chú Triệu đã khoản đãi, đồ ăn hôm nay vô cùng ngon miệng, trà cũng rất ngon, nhưng mà lát nữa cháu còn phải về khách sạn thu dọn hành lý, không còn nhiều thời gian lắm.”

Triệu Vĩnh Khánh bảo con gái tiễn người ra cửa.

“Nữu Nữu, đừng rửa bát nữa, mau ra tiễn đồng hương của con đi.”

Triệu Lan Hương thò đầu ra khỏi phòng bếp đáp lời, sau đó nhanh chóng rửa sạch tay, vào phòng lấy một chiếc áo khoác tạm lên người.

Cô tiễn Hạ Tùng Bách xuống lầu, Hạ Tùng Bách không nán lại lâu, chỉ nói một câu “Hẹn gặp lại” rồi vội vàng cáo từ.

Triệu Lan Hương quay đầu nhìn lên, thì trông thấy trước cửa sổ trên lầu, người kia không phải Triệu Vĩnh Khánh thì còn là ai nữa?

Ánh trăng ảm đạm, cô không nhìn thấy rõ sắc mặt cha mình, nhưng trong lòng vẫn sinh ra cảm giác chột dạ, cũng thật sự phục cha ruột mình sát đất.

Ánh mắt ông đúng là quá sắc bén!

Buổi tối, Triệu Lan Hương bắt tay vào thu dọn hành lý, sửa sang lại đồ đạc, bỏ vào trong va ly.

Vào ngày tất nên, cô đem quyển lịch mới tinh ra treo lên thay cho lịch năm 76, vừa nhìn vào quyển lịch, ký ức mơ hồ đời trước lập tức tràn vào trong đầu. Cô lấy hết sách vở cấp ba ra lau khô, rồi xếp gọn vào trong rương đựng hành lý.

Khi cô về nhà đồ ăn chiếm nửa cái rương, khi cô đi sách vở chiếm nửa cái rương.

Bởi vì năm 77 chính là năm đầu tiên khôi phục chế độ thi đại học, đời trước cô cũng học xong đại học, đời này tất nhiên cô không thể bỏ lỡ chuyến xe đầu tiên này.

Sáng sớm hôm sau, Phùng Liên xin nghỉ đưa con gái đến nhà ga, hôm nay ga tàu hỏa ở thành phố G, thanh niên trí thức đi tới đi lui chen chật ních.

Trước khi đi, Triệu Lan Hương cầm tay Phùng Liên, nói: “Sau này cuối tuần đừng đưa Tiểu Hổ Tử đến chỗ ông nội nữa, thằng bé vẫn còn nhỏ, luôn phải đứng tấn chạy bộ như vậy, thân thể sẽ rất dễ không chịu đựng được.”

“Đến mùa thu Tiểu Hổ Tử vào học tiểu học rồi, mẹ có thể dùng thời gian cuối tuần để dạy phụ đạo thêm cho nó.”

Phùng Liên gật đầu liên tục, bà nói: “Trước đây mẹ và cha còn lo con được nuông chiều từ bé, không dễ sống chung với người khác, cuộc sống sẽ gian nan.”

Bà xoa mặt con gái mình, cảm khái nói: “Bây giờ xem ra đúng là nông thôn biết mài giũa người, đã trưởng thành hơn rát nhiều rồi.”

“Những chuyện kia cha mẹ đều hiểu, con tự chăm sóc bản thân cho tốt là được rồi!”

Triệu Lan Hương lên tàu hỏa, ngồi bên cửa sổ xe chăm chú nhìn theo bóng dáng mẹ mình giữa biển người, tiếng tàu hỏa vang lên, bánh xe kêu loảng xoảng bắt đầu chuyển động.

Cô vẫy ta với Phùng Liên: “Con sẽ viết thư về! Đợi đến trung thu con sẽ về nhà!”

Phùng Liên đứng tại chỗ, ánh mắt dõi theo chiếc tàu hỏa, vốn dĩ bà cho rằng sẽ không thương cảm, nhưng cuối cùng vẫn bị cảm xung chia li của đám đông cảm nhiễm, ánh mắt nhòa lệ.

Tàu hỏa chở con trai con gái mọi nhà, lao tới khắp mọi miền tổ quốc, góp sức xây dựng tương lai.

Xây dựng đất nước mới, nông thôn mới.

Hạ Tùng Bách yên lặng đứng dậy, đi đến trước mặt bạn gái mình.

“Đi thôi, đổi chỗ ngồi.”

Triệu Lan Hương gật đầu, Hạ Tùng Bách mua cho ba người đều là vé giường nằm, từ trước đến nay Triệu Lan Hương luôn phải đứng suốt dọc đường, hiếm khi được hưởng thụ đãi ngộ nằm một ngày một đêm trên tàu hỏa như vậy.

Hạ Tùng Bách lấy trái cây ra, bên trong giấy dầu, từng miếng bưởi tươi ngon đã được lột sạch vỏ.

Hai tay anh đưa lên cho cô, mắt đầy ý cười. Ngón tay cái thô ráp của anh càng làm nổi bật múi bưởi non mềm óng ánh, giống như hoa sen mọc ra từ bùn vậy.

Triệu Lan Hương yên tâm thoải mái hưởng thụ sự ân cần từ Hạ Tùng Bách, cô vừa ăn trái cây vừa lườm anh: “Tối hôm qua anh chạy nhanh nhỉ!”

Hạ Tùng Bách thấp giọng ghé sát bên tai bạn gái mình nói: “Không đủ nhanh sao có thể làm công việc bọn anh đang làm được.”

“Thế nào, biểu hiện của anh có được không?”

Anh xoa xoa gáy mình.

“Rất lợi hại.”

Triệu Lan Hương không thể không bội phục năng lực phản ứng của anh, đúng là người làm nghề đầu cơ trục lợi lâu rồi có khác, rất dễ dàng nhận ra nguy hiểm.

Tuy rằng cha cô có chút manh mối trong lòng, nhưng Hạ Tùng Bách giả đóng kịch giống như vậy, chỉ sợ ông sẽ cho rằng mình đã nghĩ nhiều rồi.

Triệu Lan Hương nói thêm với Hạ Tùng Bách vài câu nữa, hai người một đang ngồi trên giường, một đang đứng bên cạnh, hai mái đầu đen nhánh gần như tựa sát vào nhau.

Cố Hoài Cẩn thì ngồi ở giường đối diện, nhìn chằm chằm vào hai người Hạ Tùng Bách như hổ rình một, mày nhíu chặt lại như gặp phải thâm cừu đại hận, dáng vẻ giống như không tán đồng. Ông ta dùng sức ho khan một tiếng.

Hạ Tùng Bách yên lặng không nói gì, lấy tờ giấy chứng nhận kết hôn kia ra cho Cố Hoài Cẩn xem.

Cố Hoài Cẩn đang uống nước, nhìn thấy tờ giấy thiếu chút nữa đã phun nước ra ngoài.

Có điều những ngày sau đó, Hạ Tùng Bách đã thu liễm rất nhiều, chưa từng vượt qua khuôn phép.

Rất nhanh, ba người đã về tới thôn Hà Tử.

Cố Hoài Cẩn vừa xuống tàu hỏa, đã trông thấy Ngô Dung đến đón mình.

Ông ta có chút kinh ngạc nhìn Ngô Dung.

Khuôn mặt Ngô Dung có chút bi thương, râu trên cằm chưa cạo sạch sẽ, quần áo trên người cũng nhăn nhúm. Anh ta nhận lấy hành lý của Cố Hoài Cẩn, yên lặng đi theo ông ta.

Cố Hoài Cẩn nói: “Cậu không cần phải lấy lòng tôi như vậy.”

Ngô Dung chỉ cười, không nói gì cả.

Cố Hoài Cẩn nói tiếp: “Cậu đã cứu tôi một mạng, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng.”

“Nhưng mà bây giờ… Tiền tôi cũng không có, quyền cũng không, ngay cả về nhà cũng phải xin người khác giúp đỡ... Cậu có yêu cầu gì, cứ nói thẳng ra với tôi đi, tôi sẽ cân nhắc xem bản thân có thể giúp cậu hay không.”

Ngô Dung xách hành lý của Cố Hoài Cẩn lên, rất nặng, bên trong quá nửa là đồ dùng sinh hoạt và quần áo mà mẹ Cố chuẩn bị cho ông ta.

“Thầy vẫn hài hước như xưa.”

Cố Hoài Cẩn tức giận nhanh chân hơn, đuổi kịp Triệu Lan Hương.

Triệu Lan Hương đưa một hộp bột đậu Hà Lan cho ông ta ăn, ánh mắt Cố công lập tức sáng ngời, ngồi tàu hỏa một ngày một đêm, được ăn thứ mát mẻ thoải mái thế này, cảm giác ấy đúng là khó diễn tả thành lời.

Sau đó mọi người ngồi xuống ven đường vội vàng ăn xong cơm trưa, rồi mới tiếp tục lên đường.

Ngô Dung cầm hành lý cho Cố Hoài Cẩn suốt cả quãng đường, vác đến tận chuồng bò.

Hồ Tiên Tri thấy Cố Hoài Cẩn bước vào, câu đầu tiên chính là: “Thầy, cuối cùng thầy cũng về rồi, Ngô sư đệ đã nói chuyện vui của mình cho thầy nghe chưa?”

Hồ Tiên Tri quay đầu nói với Ngô Dung: “Chúc mừng cậu nhé, cuối cùng cũng hết khổ rồi, người ưu tú sẽ không bị mai một.”

Ngô Dung khiêm tốn nói: “Không phải đầu, mọi người đồn đoán lung tung đó. Anh không thấy tình hình của tôi hiện tại à? Tôi còn có việc, cáo từ trước nhé…”

Cố Hoài Cẩn thu dọn cái ổ của mình, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Hồ Tiên Tri.

Hồ Tiên Tri lập tức nói nhanh như máy khâu, kể ra toàn bộ câu chuyện: “Năm trước đại học X định mời một số thầy giáo mới, đúng lúc Ngô sư đệ phù hợp với yêu cầu của bọn họ, nên đã tham gia phỏng vấn, cũng đã thông qua rồi.”

“Chuyện này đúng là bất ngờ thật, sau này cậu ta cũng là người ăn cơm nhà nước giống thầy rồi.”

Cố Hoài Cẩn ồ một tiếng: “Cậu nghe chính miệng cậu ta nói sao, bát tự còn không chưa chấm thêm một nét đâu.”

Hồ Tiên Tri nắm lấy tay Cố Hoài Cẩn nói: “Thầy, không phải thầy với hiệu trưởng trường đó có giao tình sao?”

Trong lòng Cố Hoài Cẩn âm thầm ồ lên một tiếng, hóa ra là đào hố chờ ông ở chỗ này.

Ông ta yên lặng quay về ổ rơm của mình lấy giấy bts ra, vừa viết vừa nói với Hồ Tiên Tri: “Cả đám đều là nợ...”

Vở kịch nhỏ:

Tác giả: Cậu có hài lòng với chiếc huy chương không thân thiện mà cha vợ tương lai tặng mình không?

Bách Ca vẻ mặt thâm trầm nói: Rất nhanh ông ấy sẽ hiểu ra được, có một số chuyện không thể nào ngăn cản được.

Ví dụ như trời phải mưa, con gái lớn phải gả chồng.

Tác giả:...

Bình Luận (0)
Comment