Triệu Lan Hương làm vài cân kẹo trái cây liền, dựa theo tốc độ ăn mỗi ngày một xiên của Tiểu Hổ Tử, cậu có thể ăn trong vòng nửa tháng.
Cô đem kẹo đi phơi khô khiến viên kẹo trở nên giòn tan, sau đó dùng giấy dầu bọc kín mít lại, đặt trong lu đựng gạo trong nhà.
“Sau này chị sẽ bảo mẹ trông giữ số kẹo này, nếu mỗi ngày Tiểu Hổ Tử đều làm bài tập đúng hạn, nghiêm túc học bài sẽ thưởng cho em một xiên.”
Tiểu Hổ Tử vẫn chưa ăn đủ, yên lặng định thò tay vào lu gạo lấy một xiên nữa ra ăn, nhưng mà lu đựng gạo quá cao, quá sâu so với vóc người đứa trẻ năm tuổi như cậu, cậu đành phải yên lặng nhìn chằm chằm vào lu gạo một lúc lâu.
Triệu Lan Hương cười nói: “Hôm nay cho em ăn thêm ba xiên nữa, ăn nhiều sẽ bị sâu răng đó, đợi lát nữa ăn xong nhớ đi đánh răng nhé được không?”
Tiểu Hổ Tử lập tức gật đầu.
Triệu Lan Hương lấy ra ba xiên kẹo vị sơn tra cho cậu ăn, sơn tra đỏ thẫm được bao bọc bởi nước đường trong suốt, lớp vỏ bọc giòn tan tinh tế, từ ngoài vào trong trước ngọt sau chua, dùng răng cắn một cái, tầng nước đường giòn mỏng lập tức vỡ ra như mạng nhện, Tiểu Hổ Tử thích hưởng thụ nhất cảm giác đầu tiên khi cắn vào này.
Sau khi cậu ăn xong, Triệu Lan Hương dẫn cậu đi rửa tay, đánh răng.
Cô bóp kem đánh răng cho cậu, trong chiếc gương trên chốc bồn rửa mặt, hình ảnh đứa trẻ với khuôn mặt non nớt tràn đầy hạnh phục hiện lên, nhìn vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu. Lâu lắm rồi cô mới nhìn thấy dáng vẻ khi còn nhỏ của Tiểu Hổ Tử, khi cậu trưởng thành, lúc nào cũng mang bộ mặt nghiêm túc, khí chất chính trực, lạnh lùng thô lỗ, đâu có đáng yêu khiến người ta thích như hiện tại.
Cô xoa đầu cậu bé nói: “Đi làm bài tập đi.”
Đợi đến chiều, Phùng Liên mới về nhà.
Bà bỏ mũ ra, hắng giọng hỏi: “Nữu Nữu, mai con lại phải xuống nông thôn rồi, đã thu dọn xong chưa?”
Triệu Lan Hương thấy đồng hồ còn chưa chỉ đến số bốn, thì có chút kinh ngạc, sao hôm nay mẹ cô lại về sớm vậy?
Cô gật đầu: “Thu dọn xong rồi ạ.”
Phùng Liên nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: “Đồng hương ở thôn Hà Tử mấy hôm trước tới nhà mình đó, mai cậu ta cũng về quê à?”
“Nếu không thì bảo cha con mua thêm một vé tàu nữa, để hai đứa về cùng nhau cũng có bè có bạn.”
Triệu Lan Hương nghe thấy thế, thiếu chút nữa đã đánh rơi chiếc nồi trong tay, nếu như sau này mẹ cô biết người đồng hương ấy chính là bạn trai của con gái bà, khả năng bà sẽ rất hối hận vì những lời đã nói hôm nay.
Phùng Liên nói tiếp: “Đêm nay nấu thêm vài món nữa, lúc này chắc cha con đang đi chợ đen mua thịt rồi.”
Tiểu Hổ Tử đang làm bài tập nghe thấy thế lập tức bỏ sách xuống, vui vẻ hoan hô: “Thêm vài món, thêm vài món!”
Triệu Lan Hương nhanh chóng rửa sạch nồi niêu, dùng khăn lông lau khô tay.
“Cha con đâu biết mua bán, con đi chợ đen giúp đỡ ông ấy.”
Hạ Tùng Bách nói anh sẽ mua đồ ăn, cha cô cũng mua đồ ăn, Triệu Lan Hương lo đêm nay số đồ ăn mua về vừa nặng lại vừa nhiều. Dù sao nhân khẩu trong nhà cũng không có mấy người, hai vợ chồng Triệu Vĩnh Khánh lại là người không thích lãng phí lương thực, vài lạng thịt có thể ăn được mấy ngày liền.
Rất nhanh cô đã đi đến chợ đen, tìm rất lâu vẫn không nhìn thấy bóng dáng Triệu Vĩnh Khánh đâu, ngược lại trông thấy Hạ Tùng Bách đang xuyên qua con hẻm trong chợ đen.
Vẻ mặt anh cau có như gặp phải chuyện gì khó khăn, lúc thì ngẩn người nhìn tôm cá, lúc thì nhìn chân giò heo không chớp mắt.
Triệu Lan Hương bước tới, nhìn thấy cô, Hạ Tùng Bách đang gian nan lựa chọn lập tức sáng mắt, anh hỏi bạn gái: “Cha mẹ em thích ăn gì?”
“Bọn họ không kén ăn, món gì cũng thích.”
Triệu Lan Hương đi theo Hạ Tùng Bách dạo một vòng quanh chợ đen, cô mua một miếng xương sườn, một miếng thịt ba chỉ, đồ ăn rất phong phú. Ven đường thấy đậu hũ trắng bóng, cô cũng mua vài miếng, cuối cùng cô còn mua thêm cải ngồng, chọn củ cải trắng mập mạp bỏ vào trong giỏ rau.
Lần đầu tiên đến nhà gặp mặt cha mẹ vợ, chỉ mua những thứ này Hạ Tùng Bách vẫn luôn làm thấy còn thiêu thiếu thứ gì đó.
Anh nói với Triệu Lan Hương: “Em về nhà trước đi, lát nữa anh sẽ tới.”
Triệu Lan Hương đang muốn đi tìm cha mình, lập tức gật đầu, xách theo giỏ đựng đồ ăn biến mất khỏi chợ đen.
Sau khi bảo bạn gái về trước, Hạ Tùng Bách chạy ra vùng nông thôn ở ngoại thành mua được một con gà mái già. Tay buôn bán gà tìm cho anh một cái bao tải để đựng, nhìn anh vác cái bao rách ấy giống hệt như công nhân công trường.
…
Triệu Lan Hương về nhà cất kỹ đồ ăn, lại ra ngoài tìm Triệu Vĩnh Khánh, cô đi một vòng, hỏi đường đến tận đơn vị ông làm cũng không tìm được người.
Nhưng mà nghe được đồng nghiệp của ông nói: “Than đá nhà cháu dùng nhanh hết vậy sao?”
“Hôm nay cha cháu đổi với chú rất nhiều phiếu than đá.”
Triệu Lan Hương hàm hồ trả lời: “Mẹ cháu sợ lạnh, tết Âm Lịch chỉ thích ở nhà sưởi ấm…”
Cô không khỏi có chút xấu hổ, trong khoảng thời gian này cô mân mê làm nhiều món ăn như vậy, không phải chưng bánh mật, thì hầm thịt kho, hầm canh xương, làm rất nhiều món ăn ngon, than đá trong nhà rất nhanh đã thiêu hết. Hơn nữa Phùng Liên còn là người thích sưởi ấm, than đá tích cóp trong nhà vốn dĩ đủ dùng đến cuối tháng, lúc này mới giữa tháng đã thấy đáy.
Cô đoán khả năng cha mình đi mua than đá rồi, cho nên cô cũng nhanh chân đi đến Cung Tiêu Xã.
Nhưng mà qua đó cũng không gặp được người, cho đến khi sắp về đến nhà, cô lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến đồng tử trong mắt cô co rụt lại:
Hạ Tùng Bách mặc quần áo tối màu có vài mảnh vá đang gánh quang gánh, hai bên là từng chồng than đá đen xì, còn cha cô thì đặt một cái tải trên đầu xe, chậm rãi đẩy xe về phía trước.
Triệu Lan Hương không nhịn được, trái tim đập bình bịch.
Hạ Tùng Bách đúng là có bản lĩnh thật, còn may mắn nữa, cô tìm tới tìm lui cũng không tìm thấy cha mình, thế mà anh lại gặp phải. Xem dáng vẻ này của hai người, có vẻ như lần đầu gặp mặt, cũng khá hòa hợp.
Cô không chạy đến góp vui, mà yên lặng đi đường tắt về nhà trước, để hai người bọn họ có thời gian nói chuyện với nhau.
Triệu Vĩnh Khánh vừa đi vừa nói: “Cậu thanh niên, cậu có mệt không? Hay là để than đá lên xe chú đẩy cho.”
Hạ Tùng Bách lắc đầu, mặt lộ vẻ thoải mái, nói: “Chút than đá nhẹ bẫng này, có hai gánh cháu cũng gánh được! Ngày thường cháu quen làm việc nặng rồi, người thành phố như chú chắc ít làm nên không quen.”
Triệu Vĩnh Khánh thật sự có chút ngượng ngùng, không muốn người ta mất công một chuyến, ông không nhịn được hỏi: “Chỗ cậu muốn đến còn xa nữa không, đợi lát nữa tới nơi cậu cứ để than xuống, tôi cho lên xe đẩy về cũng được.”
Trong niên đại này, người nhiệt tình vẫn có rất nhiều, trong lòng Triệu Vĩnh Khánh cảm thấy ấm áp.
Ông mỉm cười, vừa đi vừa trò chuyện: “Cậu thanh niên, hình như cậu còn rất thích đọc sách nhỉ?”
Lúc này ông ta đã hoàn toàn không nhận ra, quyển sách đang nằm trong giỏ xe chính là quyển sách vài năm về trước ông tự tay mua cho con gái mình.
Tuy da mặt Hạ Tùng Bách dày, cũng không nhịn được cảm thấy xấu hổ.
Anh lời ít ý nhiều nói: “Khi rảnh rỗi cháu sẽ đọc một chút.”
Triệu Vĩnh Khánh không khỏi nhìn người thanh niên này bằng ánh mắt khác, nhìn cách ăn mặc của một người có thể thấy được điều kiện kinh tế của người đó, cậu thanh niên này mặc một chiếc áo khoác cũ nát, nhưng bản chất lại rất nhiệt tình, có chí tiến thủ. Triệu Vĩnh Khánh không nhịn được mở miệng cổ vũ: “Chăm đọc sách rất tốt, đọc sách khiến người ta hướng về phía trước.”
“Chut tịch cũng từng nói một câu tương tự như vậy, cố gắng học tập, mỗi ngày đều hướng về phía trước.”
Hạ Tùng Bách đảo đôi quang gánh trên bả vai, gánh sang vai bên kia. Hai người đi một lúc lâu, cuối cùng cũng sắp đến nơi, khi bọn họ sắp quẹo vào con phố đi đến nhà họ Triệu, Triệu Vĩnh Khánh không nhịn được thốt lên: “Này...”
“Cậu thanh niên, thật sự không cần phiền toái cậu như vậy đâu.”
Hạ Tùng Bách dừng một chút, lau mồ hôi nói: “Không phải, cháu cũng muốn đến chỗ này. Nhà cháu muốn đến thăm cũng ở khu vực này.”
Triệu Vĩnh Khánh lập tức hỏi: “Có duyên như vậy sao?”
“Quanh khu vực này nhà nào chú cũng biết cả, đều là hàng xóm với nhau mấy chục năm rồi.”
Trên gương mặt rám nắng của Hạ Tùng Bách chợt có nụ cười thoáng qua, anh nói: “Cho dù không ở nơi này, cháu giúp chú một chuyến cũng không sao cả.”
“Nhưng mà… Có thể đi cùng nhau trên con đường này cũng coi như có duyên phận.”
Trong lời nói tùy ý của anh ẩn chứa ý nghĩa sâu xa chỉ một mình anh hiểu.
Triệu Vĩnh Khánh không nhịn được nhìn gánh than đá nặng trịch trên bờ vai người thanh niên ấy.
Cơ thể cậu rất cao, khỏe mạnh rắn chắc như dân quê, bước trân vững vàng, gánh than đá nặng trĩu đè trên vai, căn bản không thể khiến cậu khom lưng. Triệu Vĩnh Khánh không làm được như thế, ông không còn khỏe mạnh như hồi thanh niên nữa, gánh một đoạn được chắc chắn bộ xương già này sẽ ăn không tiêu.
Tuy rằng ngoài trời giá lạnh, nhưng Hạ Tùng Bách gánh than đá suốt quãng đường, cả người đã đổ đầy mồ hôi, mồ hôi chảy xuống từ giữa trán, làm ướt mái tóc bồng bềnh của anh. Anh ngừng lại, lấy khăn tay ra lau mặt.
Triệu Vĩnh Khánh vỗ vai anh nói: “Đợi lát nữa lên nhà chú uống hớp trà nóng nhứ, bánh mật nhà chú ăn ngon lắm, cháu đến nếm thử xem.
Hạ Tùng Bách mỉm cười đáp, “Vâng, uống miếng trà nóng.”
Đi thêm mấy chục mét nữa, Triệu Vĩnh Khánh bắt đầu bấm chuông xe, tiếng chuông kính coong thanh thúy vang lên, ông chỉ vào căn nhà trước mặt nói: “Tới nhà chú rồi.”
Phùng Liên ở trên lầu nghe thấy tiếng chồng mình nhấn chuông xe, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Vừa mở cửa, bà đã kinh ngạc nói: “Tiểu Bách, cháu tới rồi à?”
Nghe thấy vợ mình nói thế, Triệu Vĩnh Khánh đột nhiên cảm thấy duyên phận đúng là thần kỳ thật, chẳng trách ông càng nhìn càng cảm thấy quyển sách trong giỏ xe rất quen mắt.
Quyển sách này... Không phải ông mua cho Nữu Nữu khi cô học trung học sao? Là một quyển trong bộ tư tưởng Marx.
Ông không biết nói sao cả, yên lặng cởi chiếc bao tải buộc ở đầu xe xuống, sau đó mới bình tĩnh hỏi: “Cậu là học sinh của vợ tôi à?”
Phùng Liên tức giận lườm Triệu Vĩnh Khánh một cái, thấy ông mải đẩy xe vào nhà xe, hai tay đều vướng víu, thì nhanh chóng nhận lấy bao tải kia.
“Sao có thể chứ, cậu ấy đồng hương của Nữu Nữu ở thôn Hà Tử, Tiểu Bách cháu tới đúng lúc lắm, mai cháu cũng về nông thôn nhỉ?”
Hạ Tùng Bách gật đầu.
Phùng Liên xách bao tải lên, con gà mái bên trong đột nhiên kêu quoang quác một tiếng.
Hạ Tùng Bách giải thích: “Con gà mái già này cháu mua được ở nông thôn, cảm ơn lạp xưởng lần trước cô tặng cháu, ăn ngon lắm ạ.”
Phùng Liên tặng hơn ba cân lạp xưởng cho Hạ Tùng Bách, Hạ Tùng Bách tặng lại một con gà mái ba cân, giá trị cũng tương đương nhau, món quà đáp lễ không tính là nặng. Phùng Liên lập tức cảm thấy Hạ Tùng Bách là người không chiếm món lợi nhỏ của người khác, cố ý trả lại nhà bà.
Bà quở trách: “Cái đứa nhỏ này, cháu đúng là thật thà quá, chỗ lạp xưởng đó cô tặng cho cháu, thế mà cháu lại cố ý đến đây một chuyến tặng lại một con gà.”
Nhưng trong giai đoạn này, mọi người rất chú ý đến việc có qua có lại, không duyên không cớ sẽ không ai nhận đồ vật quá quý trọng của người khác, ví nhụ như nhà họ Trương tặng nhà họ Lý một cân thịt, thì đến hôm nào đó người nhà họ Lý cũng sẽ trả lại món ân tình này.
Lương thực quý giá, tiền và phiếu định mức của nhà người khác đâu phải do gió to thổi đến.
Phùng Liên xách con gà kia vào bếp, thầm nghĩ người trẻ tuổi này đúng là rất hiểu lễ phép. Nhưng mà nhìn quần áo anh mặc cũ nát như vậy, bà lại cảm thấy con gà trong tay quá quý trọng, đối với cậu ta mà nói chắc là một khoản tiêu pha lớn.
Phùng Liên nói: “Đừng đứng ngốc ra đấy nữa, mau vào nhà đi!”
Triệu Lan Hương đứng bên cửa sổ trong nhà, hai tay chống cằm nhìn cảnh này, không nhịn được bạt cười.
Cô nhanh chóng đem nghêu sò mới mua về đi rửa sạch sẽ, hôm nay không kịp hầm nước xương, dùng nghêu sò làm nước dùng cũng được. Trước khi Hạ Tùng Bách đến, cô đã băm thịt heo xong, chuẩn bị làm món thịt viên, từng miếng thịt tinh tế được cô kiên nhẫn cắt nát vụn, cắt từng miếng đứt lìa nhau ra, lưu lại tất cả tinh hoa trong từng thớ thịt. Tuy băm thịt có thể nhanh và tiện hơn, nhưng lại ảnh hưởng đến hương vị.