Thời gian như nước chảy, khoảng thời gian náo nhiệt đều trôi qua rất nhanh. Kỳ nghỉ xuân quý giá sắp đến lúc kết thúc, chợ đen Thành phố G cũng bắt đầu nhộn nhịp trở lại.
Cha mẹ Triệu Lan Hương đã bắt đầu đi làm lại, chỉ còn Tiểu Hổ Tử vẫn chưa đi học. Nhưng Tiểu Hổ Tử không muốn đến nhà ông nội, sau khi Triệu Lan Hương quay về từ đại viện quân đội, Phùng Liên đành phải giao cậu bé cho cô, rồi vội vàng nói:
"Buổi chiều mẹ còn có tiết, con trông Tiểu Hổ Tử nhé."
Triệu Lan Hương gật đầu.
Tiểu Hổ Tử ôm lấy tay cô, cọ đầu vào người cô hỏi: "Đại Nữu, lúc nãy chị đi đâu thế? Sữa đậu nành còn chưa uống hết."
Vừa nói thằng bé vừa bám chặt vào người chị gái mình như kẹo mạch nha, giống như bằng cách này cậu có thể khỏi nguy cơ bị gửi đến nhà ông nội. Triệu Lan Hương dở khóc dở cười kéo thằng bé xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Em muốn ăn ngon không?"
Tiểu Hổ Tử ra sức gật đầu.
Sau đó Triệu Lan Hương đưa Tiểu Hổ Tử đến khách sạn nơi Hạ Tùng Bách ở.
Hạ Tùng Bách mở rương hành lý của mình ra, từng chiếc đồng hồ tinh xảo màu vàng, bạc sáng lấp lánh, trong đám ấy ngoài Longines ra, còn trộn lẫn vài chiếc Omega, loại bình thường như Tư Mã, Tissot cũng có. Trong suốt mấy ngày tết Âm Lịch không nhiều người đến cửa hàng bách hóa lắm, để không thu hút sự chú ý của người khác, Hạ Tùng Bách không chỉ mua mình Longines, mà còn không mua cả đồng hồ của các thương hiệu khác.
Thành phố G không hổ là thành phố đứng đầu phía Nam, kinh tế phát triển không phải những thành thị nhỏ bé có thể so sánh được, Hạ Tùng Bách đã dùng gần hết số tiền bán heo mà anh và Lý Trung mới kiếm được, mạo hiểm đổi thành đám đồ tinh xảo này.
Ngoài ra, anh còn mua một sợi dây chuyền bạc dành cho phái nữ, tinh xảo mỏng manh, như thể chỉ cần dùng sức là có thể bóp nát được.
Triệu Lan Hương và Tiểu Hổ Tử gõ cửa một lúc lâu, cuối cùng cánh cửa mới mở ra. Tóc Hạ Tùng Bách ướt đẫm mồ hôi, lặng lẽ đứng bên trong cánh cửa.
“Tại sao… Lại đưa cả thằng bé đến đây?” Hạ Tùng Bách cúi đầu nhìn cậu bé bên cạnh Triệu Lan Hương, ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Hổ Tử nhìn thấy anh trai quen thuộc, hai mắt sáng ngời, ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm. Nhưng vì có chị cả đang ở bên cạnh, nên cậu bé chỉ biết ngượng ngùng chăm chú nhìn anh.
"Anh tên gì?"
Hạ Tùng Bách dùng ngón tay cái thô ráp của mình nhéo khuôn mặt mềm mịn của thằng bé, tay còn lại thì ôm bạn gái mình, đóng cửa lại.
Hạ Tùng Bách ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: "Anh tên là anh rể, em gọi một tiếng cho anh nghe được không?"
Tiểu Hổ Tử vẫn chưa hiểu hai từ anh rể có ý nghĩa thế nào, không hề nhận ra mình bị lợi dụng, ngơ ngác gọi một tiếng.
Đối với lòng can đảm của Hạ Tùng Bách, Triệu Lan Hương không khỏi lau mắt nhìn, không phải anh gặp mẹ cô một lần, lòng tự tin sẽ bành trướng đến mức này chứ?
Triệu Lan Hương lườm Hạ Tùng Bách một cái, sửa lại cho em trai mình: "Em gọi anh ấy là anh Bách, bây giờ em chưa thể gọi anh ấy là anh rể được."
“Anh Bách!” Tiểu Hổ Tử lanh lợi lập tức đổi giọng.
Hạ Tùng Bách lấy kẹo từ trong túi ra, đút cho thằng bé.
Anh xé giấy kẹo đút cho cậu bé ăn, chợt nhớ đến cảnh tượng nửa năm trước cô cũng từng cho Tam Nha ăn kẹo như thế này, trước khi đến thành phố G Hạ Tùng Bách đã chuẩn bị một túi kẹo cho Tiểu Hổ Tử. Lúc nhìn thấy Tiểu Hổ Tử, cuối cùng Hạ Tùng Bách cũng hiểu câu yêu ai yêu cả đường đi lối về. Thằng bé rất giống chị gái mình.
Điều này khiến Hạ Tùng Bách hận không thể vét sạch túi mình, để lấy lòng cậu nhóc. Hơn nữa, Tiểu Hổ Tử cũng không sợ người là, nhiệt tình giống chị gái mình, vừa hoạt bát vừa hiếu động, chơi với anh một lần, vài ngày sau thằng bé vẫn nhớ anh.
Tiểu Hổ Tử ngậm hương vị quen thuộc, rất nhanh đã thân quen với Hạ Tùng Bách. Cậu bé lăn lộn trên giường anh, làm ầm ĩ khắp nơi.
Triệu Lan Hương nhìn giường chiếu ngăn nắp trong phòng, lại nhìn mồ hôi nhễ nhại trên đầu Hạ Tùng Bách, nhỏ giọng hỏi anh: "Sáng sớm nay anh vừa mới về à?"
Hạ Tùng Bách gật đầu, cởi áo khoác ra. Anh vào phòng tắm lấy nước rửa mặt, nhân tiện rửa sạch tay chân cho cậu bé đang làm ầm ĩ trên giường.
Anh hàm hồ nói: "Anh vừa ra ngoài mua chút đồ."
"Sao tự dưng lại đến tìm anh thế?"
Triệu Lan Hương nói: "Ngày mai phải về quê rồi, em định nấu một bữa ngon, anh có muốn đến nhà em ăn cơm không?"
Động tác lau mặt của Hạ Tùng Bách ngừng lại, một lúc lâu sau mới nói: "Như vậy… Có ổn không?"
Triệu Lan Hương tức giận nói: "Có gì không ổn, không phải anh còn mượn em một quyển sách chưa trả sao?"
"Chẳng lẽ lúc mượn sách anh không nghĩ tới chuyện này à? Em không tin..."
Hạ Tùng Bách lập tức bị cô làm cho nghẹn lời, cô nàng này đúng là biết cách chặn họng người khác.
Triệu Lan Hương bế em trai khỏi giường, hỏi lại: "Anh có tới không? Hay là sợ cha em?"
Đúng là Hạ Tùng Bách rất sợ, nhưng ánh mắt anh dừng lại trên cuốn sách trong tủ, ánh mắt khó lòng rời khỏi khuôn mặt bạn gái.
Anh cam đoan: “Chiều nay anh sẽ đến đúng giờ, nhưng em không phải mua thức ăn trước đâu, khi đến anh sẽ mang cho em…”
Triệu Lan ngọt ngào đồng ý.
Cô đưa Tiểu Hổ Tử rời khỏi khách sạn, vừa đi cậu bé vừa hỏi cô: "Đồ ăn ngon đâu ạ?"
Triệu Lan Hương mua một ít trái cây ở ven đường, sau kỳ nghỉ xuân, nông dân trồng rất nhiều loại trái cây, Triệu Lan Hương chọn mua một vài loạt, có lê, có cả quýt và sơn trà, nhìn thấy khoai tây, cô cũng chọn vài củ lớn, mua đầy một rổ nhỏ. Sau đó cô còn bỏ ra hai cân phiếu đường, mua một túi đường trắng trong chợ đen.
Về đến nhà, Tiểu Hổ Tử lấy một chiếc ghế dài ra ngồi trước cửa phòng bếp chờ chị gái làm đồ ăn ngon cho mình.
Triệu Lan Hương mỉm cười, chà nồi nhanh nhẹn rửa sạch hoa quả, cô cho đường vừa mua vào trong nồi đun sôi, bếp than vẫn còn hơi ấm, Triệu Lan Hương vặn mở cửa bếp lò ra, gió thổi vào than nhanh chóng bùng lên, ngọn lửa bắt đầu liếm láp đáy nồi.
Cô định làm kẹo trái cây cho em trai mình ăn, cuối đông đầu xuân, món ăn vặt này có thể bảo quản được rất lâu mà không bị hỏng, Tiểu Hổ Tử rất thích ăn đồ chua chua ngọt ngọt như thế này.
Đường cô mua là đường phèn, dùng nó nấu thành nước đường mới ngọt mà không dính, vừa thơm vừa ngon, đun nước đường là bài kiểm tra kỹ năng đầu tiên. Triệu Lan Hương nhìn chằm chằm vào nồi, đun cho đến khi dùng đũa có thể kéo được nước đường ra là được, để nguội đường sẽ vừa giòn vừa cứng, thấy đường đã nấu xong cô lập tức tắt lửa, dùng tăm xiên trái cây rồi cho vào nồi xoay nhẹ, một lớp nước đường mỏng lập tức phủ đều lên trái cây.
Trong không khí tràn ngập mùi nước đường thơm ngào ngạt, Tiểu Hổ Tử chống cằm nhìn chị gái xoay tròn tạo ra những viên kẹo xinh đẹp giống như ảo thuật, từng xiên kẹo trái cây tròn vo, sáng long lanh đã được làm lạnh nằm yên trên tâm ván, khiến cậu bé âm thầm rớt nước miếng.
Triệu Lan Hương xếp đầy một khay, đặt từng xiên kẹo ngay ngắn, nhưng một khay chứa không hết, Triệu Lan Hương phải lấy thêm bát đĩa trong nhà ra chứa kẹo. Nước đường trong nồi đã dùng gần hết, mà trái cây vẫn còn thừa, cô rửa tay sạch sẽ, cầm một quả lê lên gặm.
Tiểu Hổ Tử nhìn những viên kẹo trong vắt đang nguội dần, nhưng vẫn còn âm ấm, thằng bé nhón trộm một viên bỏ vào miệng. Viên kẹo chưa khô hẳn, nước đường dinh dính chạm vào lưỡi, hương vị ngọt ngào ấm áp khiến cậu bé nheo mắt lại.
Triệu Lan Hương nói: "Đợi một lát, lát nữa ăn mới ngon."
Nhưng Tiểu Hổ Tử không đợi được nữa rồi, gió xuân lành lẽo thổi từ cửa sổ vào khiến cậu co rụt cổ lại, nhưng ngồi bên bếp lò ăn kẹo do chị gái mình làm lại vô cùng ấm áp, khiến cậu cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Rất nhiều năm sau, Tiểu Hổ Tử vẫn còn nhớ như in hương vị tuổi thơ của mình, đó là hương vị ngọt ngào của những viên kẹo trái cây, mỗi viên kẹo đều chứa đầy tình yêu thương của chị gái.
Vở kịch nhỏ:
Anh rể dỗ dành em vợ
Bách ca: Ngoan, anh cho em kẹo, em gọi anh là anh rể nhé.
Tác giả: Cậu cứ cợt nhả đi!