Mặt Triệu Lan Hương hơi nóng lên.
Mặc dù Cố Thạc Minh trêu chọc cô ngay trước mặt như vậy, nhưng vẻ mặt anh ta vẫn nghiêm túc, khuôn mặt đầy vết thương vẫn rất đẹp trai, không khiến người ta phản cảm.
Triệu Lan Hương nói: "Đừng nói về tôi nữa."
“Nói chứ, sao lại không nói?” Cố Thạc Minh ngồi trên sô pha lăn quả trứng quanh vùng mắt, đau đớn rên a a: “Đây đâu phải là mối thù cướp bạn gái, rõ ràng là mối thù đào mồ nhà anh ta mà, ra tay đúng là tàn nhẫn thật.”
Nói xong, anh ta vừa đổ nước vào miệng, súc miệng rồi phun vào thùng rác một ngụm máu loãng.
Lúc đầu Cố Thạc Minh hứa với Triệu Lan Hương sẽ che chở cho cô, trong lòng còn nghĩ chỉ để là thỏa mãn trò chơi của cô gái nhỏ, nào ngờ hai người bọn họ lại nghiêm túc như vậy.
Nắm đấm của Tưởng Kiến Quân thật sự rất cứng.
"Cô cứ yên tâm, trong vòng một năm nữa anh ta sẽ không có cơ hội quay lại đâu."
Triệu Lan Hương nhìn vào ánh mắt nóng như lửa đốt của Cố Thạc Minh, có chút không tự nhiên quay đầu đi. Trong mắt Cố Thạc Minh lúc này, có lẽ cô đã trở thành đại diện của phiền phức nhỉ?
Triệu Lan Hương nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ đến, loại người luôn bình tĩnh như Tưởng Kiến Quân, lại có lúc nhỏ mọn như vậy, hôm nay bị Cố Thạc Minh bày kế lừa gạt như vậy, sau này chắc chắn anh ta sẽ quay lại trả thù gấp bội. Với thực lực và những quân át chủ bài trong tay mình, việc Tưởng Kiến Quân bắt kịp Cố Thạc Minh chỉ là vấn đề thời gian.
"Tận dụng khoảng thời gian một năm này, anh cố gắng hoàn thiện bản thân đi."
Cô nhìn Cố Thạc Minh, nghiêm túc nói:
"Chuyện lần này, không phải anh đắc tội với một người, mà là một đám người..."
Cố Thạc Minh liếm máu trên môi, hàm hồ đáp lại.
Triệu Lan Hương lấy một phong thư đã chuẩn bị sẵn từ trong ngực áo ra đặt lên trên bàn, ngón tay cái khẽ đẩy đến trước mặt Cố Thạc Minh.
"Tạm biệt."
Cánh cửa kêu ken két rồi đóng sầm lại, có thể nghe thấy rõ tiếng bước chân đi xuống cầu thang của cô gái kia. Cố Thạc Minh không lăn trứng nữa, số trứng gà còn lại anh ta bóc vỏ bỏ vào miệng, sau đó thản nhiên mở phong thư ra xem.
Anh nhanh chóng đọc lướt qua một lượt, xem xong thì ném vào trong bếp lò nhỏ đang cháy trong phòng, trang giấy dần biến thành tro tàn.
Người phụ nữ này quả nhiên rất thần kỳ.
Cố Thạc Minh thầm nghĩ.
Nhà họ Tưởng.
Khi Tưởng Mỹ Lệ biết tin anh trai mình đánh người bị điều chuyển đến canh gác biên giới, còn bị phạt tạm giam một ngày, thì cả người đều không thoải mái.
Hôm nay Phương Tĩnh cũng đến chúc Tết, cô ta nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì làm cô không vui thế?"
Tưởng Mỹ Lệ kể chuyện này cho cô ta nghe, Phương Tĩnh ngạc nhiên nói: "Chuyện này, không thể nào."
“Loại người như đồng chí Triệu, không phải anh Tưởng vẫn luôn chướng mắt..." Cô ta nói rất bình tĩnh, mặc dù vẻ mặt không hề thay đổi. Nhưng khi nhắc đến Triệu Lan Hương, trong giọng nói vẫn mang theo cảm giác khinh thường, như thể đang nói về đám dân đen bình thường trong thành thị.
Tưởng Mỹ Lệ cũng cảm thấy nhục nhã, đồng thời cũng cảm thấy rất phức tạp. Chỉ trong vòng một ngày, hành vi bạo lực của anh trai cô ta đã khiến cô ta phải trợn mắt kinh ngạc.
Nhưng mà đầu óc anh trai cô đúng là ngu ngốc, Tưởng Mỹ Lệ bị mê hoặc bởi các món ăn ngon của Triệu Lan Hương khi còn ở nông thôn, nên trong lòng có chút mong đợi mơ hồ.
Nghe thấy những lời này của Phương Tĩnh, cô ta có chút không vui.
Lý do khiến cô ta không vui quá rõ ràng, mặc dù trước đây cô ta không thích Triệu Lan Hương, nhưng cô ta cũng không thích Phương Tĩnh.
Câu nói vừa rồi đầy mùi ghen tuông như vậy, coi cô ta là kẻ ngốc không nhận ra được sao?
Phương Tĩnh nói tiếp: "Được rồi, đừng nói về anh ấy nữa. Tôi được đề cử đến học viện công nông binh, mấy ngày tới phải đến đại học Z rồi, cô có đến tiễn tôi không?"
Tưởng Mỹ Lệ lắc đầu: "Không rảnh, cô đến đại học địa phương còn cần tiễn nữa à."
Danh ngạch của cô bị gạch mất, Phương Tĩnh còn nhắc tới chuyện này, đúng là không hiểu chuyện.
Phương Tĩnh nói tiếp: "Để tôi giới thiệu cô với giáo sư của tôi, sau này sẽ có nhiều con đường cho cô chọn hơn. Cô có muốn đi không?"
Cơn giận của Tưởng Mỹ Lệ lập tức được dập tắt quá nửa, cô nhận ra không phải Phương Tĩnh đến để khoe khoang với cô, mà là thật sự đang nghĩ cách giúp cô.
Nhưng nếu cho rằng chỉ dựa vào điều này đã Tưởng Mỹ Lệ hài lòng, thì cô ta thực sự đã nghĩ quá nhiều rồi.
Một lúc sau, Tưởng Mỹ Lệ kiên quyết nói: "Không cần."
Phía bên kia.
Khi Triệu Lan Hương vừa ra khỏi nhà họ Cố, cô đột nhiên trông thấy người đàn ông đang lặng lẽ đứng dưới lầu.
Đôi mắt anh ta hơi đỏ, ánh mắt chết lặng nhìn chằm chằm vào từng bước chân cô, Nhưng Triệu Lan Hương lại vòng qua anh ta, đi về phía cửa.
Tưởng Kiến Quân hỏi cô: "Chẳng phải em vẫn luôn muốn làm vợ tôi sao, bây giờ chỉ cần em gật đầu, tôi sẽ lập tức đi viết báo cáo kết hôn."
Triệu Lan Hương không đáp lại, thay vào đó là ngẩng đầu nhìn lên lầu hét lớn một tiếng: "anh Cố".
Hai mắt Tưởng Kiến Quân lập tức đỏ bừng, anh ta nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, kéo cô đến một góc yên tĩnh.
Anh ta cắn răng nói: "Bây giờ một câu cũng không muốn nói với tôi rồi à, em thật sự thay đổi nhanh đến thế sao?"
Triệu Lan Hương nghe thấy thế, trong lòng bắt đầu căng thẳng.
Cô vùng vẫy một chút, rồi nín thở.
Đúng như cô dự đoán, cô đã thành công dẫn dắt khiến Tưởng Kiến Quân hiểu lầm cô đã thay lòng đổi dạ, chuyển sang yêu một người đàn ông ưu tú như anh ta, thậm chí còn mạnh hơn anh ta, cô dần dần xa lánh anh ta cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ là... Sự thay đổi này đúng là có hơi nhanh, dù sao mới nửa năm trước cô vẫn còn cố chấp bám lấy anh ta.
Triệu Lan Hương cúi đầu, nhìn chằm chằm vào giày mình, như đang phân tích cảm xúc trong lòng, như đang nhớ lại quá khứ, sau đó chậm rãi mở miệng:
"Có lẽ anh đã quen với việc được người khác theo đuổi, nên không biết tôi đã phải bỏ ra bao nhiêu dũng khí mới có thể mặt dày mày dạn làm những việc đó."
"Kiểu trả giả đơn phương thế này dần dần sẽ khiến người ta mệt mỏi. Để gặp được anh, có đôi khi tôi sẽ đứng đợi cả buổi chiều trên con đường mà có thể anh sẽ đi qua."
"Tôi đã từng phải vắt hết óc để nghĩ xem anh thích gì, phải nói gì với anh, những lời anh nói đều khiến tôi phải suy xét rát lâu."
"Tiền tiêu vặt hàng tháng tôi đều không nỡ tiêu, vì tôi nghĩ đến việc phải tiết kiệm để mua quà cho anh."
"Thậm chí anh tiện tay tặng tôi một chiếc lá, tôi cũng sẽ nâng niu và trân trọng nó..." Cô dừng lại một chút, giọng nói chua chát:
"Nhưng... Những thứ tôi vừa tặng, anh lại lập tức đưa cho đồng đội, em gái, thậm chí cả thanh mai trúc mã của mình. Cho dù lúc đó anh có một chút tình cảm cũng tốt."
"Nhưng anh không có."
Triệu Lan Hương đột nhiên ngẩng đầu cười mỉa mai, ánh mắt lạnh lùng như kim đâm sâu vào ánh mắt Tưởng Kiến Quân.
Xuyên qua da thịt của anh ta, găm thẳng vào trái tim.
"Anh chưa từng tôn trọng tôi, vậy... Tại sao bây giờ anh còn không biết xấu hổ đến ngăn cản tôi?"
Sắc mặt Tưởng Kiến Quân lập tức tái nhợt, lúc này, trong đầu anh ta hiện lên ánh mắt oán hận của cô trước khi ly hôn.
Ngay khi Tưởng Kiến Quân đang chìm đắm trong khó chịu, vẻ oán trách trên mặt Triệu Lan Hương lại biến mất, đổi thành khuôn mặt đầy hạnh phúc tiếp tục “Ghim kim” vào lòng anh ta.
"Thạc Minh khác với anh, anh ấy sẽ trịnh trọng giới thiệu tôi với bạn bè, cha mẹ của anh ấy, Tết đến dù bận rộn đến đâu, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi..."
Triệu Lan Hương nói xong lời này, sắc mặt Tưởng Kiến Quân lại càng khó coi hơn, cả người căng cứng.
Anh ta nắm tay cô càng chặt hơn, như thể anh ta muốn giữ chặt cô mãi mãi.
"Mẹ kiếp, lúc nãy đánh nhau chưa đủ à, bây giờ muốn đánh thêm một trận nữa sao? Không thích đi bảo vệ biên giới nhàm chán, muốn đi đào mỏ than à?"
Người còn chưa đến, giọng nói đã đến trước, Cố Thạc Minh vươn cổ ra từ trên lầu, lời nói đầy uy hiếp không hề che giấu chút nào.
Rất nhanh anh ta đã chạy xuống dưới, ánh mắt âm u rơi thằng vào đôi tay hạnh kiểm xấu của Tưởng Kiến Quân.
Nhưng Tưởng Kiến Quân vẫn không buông ra.
Sắc mặt Cố Thạc Minh trở nên lạnh lùng, trách mắng: "Thả cô ấy ra."
Khi anh ta nổi giận, cả người đều cảnh giác, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén giống như một con báo đang săn mồi.
Cuối cùng Tưởng Kiến Quân cũng buông tay Triệu Lan Hương ra.
Anh ta bước đến gần Cố Thạc Minh dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được: "Không phải của mày, thì mày mãi mãi sẽ không bao giờ cướp được."
"Mày nhỡ kỹ cho tao."
Nói xong Tưởng Kiến Quân quay ngược lại, đi đến trước mặt Triệu Lan Hương, nghiêm túc nói: "Xin lỗi vì những hành động vừa rồi."
"Nể tình cảm trước đây, em tha thứ cho tôi lần này được không? Thực ra những gì em tặng, tôi đều cất kỹ, ngoại trừ đồ ăn."
"Nếu không tin bây giờ em có thể theo tôi về nhà, tôi cam đoan vẫn còn giữ đủ, tôi đã cất rất kỹ."
Những ngày sau khi ly hôn, anh ta đã từng xem trộm nhật ký của vợ cũ, những món quà anh ta không bao giờ để trong lòng, sau khi trọng sunh anh ta nhặt lại từng thứ một, những thứ không tìm được nữa, hoặc đã bị mất, anh ta sẽ mua lại một cái mới giống như đúc.
Tưởng Kiến Quân nhìn Triệu Lan Hương bằng ánh mắt cầu khẩn.
Một người đàn ông kiêu ngạo lại cúi đầu như vậy trước một người phụ nữ, chưa kể anh ta còn là một người đàn ông đẹp trai đến thế, trong cả khu đại viện này cũng không tìm ra được người nào xuất sắc hơn anh ta, đây cũng là lần đầu tiên Tưởng Kiến Quân ăn nói khép nép cầu xin như vậy.
Không ai có thể không mềm lòng trước tình huống này. Nhưng Triệu Lan Hương lại không phải loại con gái dễ dàng lừa gạt, cô không nói gì, quay đầu đi theo sau Cố Thạc Minh.
Cố Thạc Minh đưa cô an toàn ra khỏi đại viện.
Vở kịch nhỏ:
Tiểu Cố: Phải chịu đựng mười vạn tấn hỏa lực thay chon am chính.
Mọi người phải thương tôi nhé
Cầu xin được phân phối một cô bạn gái...
Tác giả: Bạn gái thì không có, bạn đọc thì có rất nhiều.
Thấy cô nào dễ thương thì tự mình chọn nhé... @@