Thấy con gái ra ngoài Phùng Liên cũng không nói gì thêm, bà gọi cô tới ăn bưởi, vừa ăn vừa nói: “Ngọt lắm.”
“So với cha con mua thì ngon hơn nhiều.”
Triệu Lan Hương cạn lời, trong lòng nói thầm, bưởi này do Hạ Tùng Bách mua với giá rất cao, chất lượng tất nhiên là khác nhau rồi.
Phùng Liên nói: “Tiểu Bách này thật sự khó lường, đợi lát nữa cậu ta ra ngoài, con nói chuyện nhiều với cậu ấy vào, kiến thức của người ta rất rộng đó.”
Triệu Lan Hương có chút kinh ngạc, hỏi: “Thật sao? Sao mẹ lại nói như vậy?”
Phùng Liên gọi với một tiếng vào trong phòng: “Tiểu Bách, cháu xong chưa?”
Trong phòng, Hạ Tùng Bách đặt lại khung ảnh lên bàn, tùy tiện cầm lấy một quyển Marx từ trên giá sách ra ngoài.
Lúc ra ngoài, anh mới ý thức được vì vội vàng bản thân đã lấy quyển “Tư bản luận” tập 3, đầu anh bắt đầu đổ mồ hôi. Mặc dù mượn sách chỉ là cái cớ, nhưng tốt xấu gì cũng phải giả vờ đến nơi đến chốn, quyển đầu anh còn chưa từng xem qua. Lỡ như bị hỏi thì xong đời rồi.
Phùng Liên hỏi Hạ Tùng Bách: “Vừa rồi nghe cháu nói chuyện như vậy, cháu từng đại học công nông binh à?”
Suy đoán của Phùng Liên không phải không có lý lẽ, trong suy nghĩ của bà, có thể đến thành phố khác mua vắc-xin phòng bệnh, hẳn là cán bộ quản lý gia súc.
Vị trí quan trọng như vậy không thể nghi ngờ là vị trí thích hợp nhất với người từng học đại học công nông binh.
Hạ Tùng Bách không biết những lời khoe khoang ngập trời vừa rồi của anh đã làm Phùng Liên sinh ra ảo giác này.
Anh yên lặng đặt quyển sách xuống ghế, nơi không hề thu hút chút nào.
Hạ Tùng Bách có chút chột dạ: “Không, cháu chưa từng học qua.”
“Thực tế, cháu chưa từng đi học.”
Phùng Liên có chút giật mình, cậu trai này vừa rồi nói chuyện dí dỏm như người học rộng biết nhiều, nhìn qua không hề giống người chưa từng đi học.
Hạ Tùng Bách dừng một chút, bất đắc dĩ nói: “Những điều cháu vừa nói với bác, tất cả đều do bà nội cháu dạy.”
“Vậy bà của cháu chắc giỏi lắm nhỉ, bà ấy là người làm công tác văn hóa à?” Phùng Liên có chút ngượng ngùng, hình như bà đã hỏi đến nhược điểm của người khác.
Bà lập tức đổi đề tài.
Thế nhưng hình như con gái nhà bà không chịu buông tha cho người ta, cô sợ mẹ ruột mình sẽ khinh thường Hạ Tùng Bách, côcó chút bất bình hỏi: “Bà của anh từng học ở đâu, có học đại học không?”
Nét mặt Hạ Tùng Bách có chút buồn cười, anh điềm đạm nói: “Có, bà ấy từng học đại học New York ở nước M.”
Anh đúng là không đáng để nhắc tới, nhưng nếu so về bà nội, anh chưa bao giờ thua kém.
Anh nói xong thì im lặng cúi đầu ăn trái cây, ngón tay thô ráp của anh bóc từng chút một lột sạch lớp vỏ mà cô chưa gọt sạch, bóc đầy một đĩa nhỏ, bóc sạch số bưởi trong mâm đựng trái cây, muốn ăn chỉ cần bỏ vào miệng là xong.
Phùng Liên đang ăn bưởi đột nhiên bị sặc, vội vàng lấy khăn tay ra lau miệng.
Vừa rồi bà còn tưởng anh là chàng trai nhà nghèo không thể đi học, chỉ trong nháy mắt đã biến thành đứa con trong gia đình có nền tảng thâm hậu. Tuy Phùng Liên cũng được coi là phần tử trí thức, nhưng đối với người từng du học bà vẫn phải lau mắt mà nhìn.
Hạ Tùng Bách bóc trái cây xong thì nói: “Sắp đến giờ ăn cơm rồi, cháu không quấy rầy nữa.”
Nói xong anh nhanh chóng cầm sách lên, chuẩn bị ra về.
Phùng Liên đang vui vẻ, kết quả anh muốn về, bà còn đang muốn mở miệng mời anh ở lại ăn cơm chiều, thì đột nhiên Triệu Lan Hương trừng mắt nhìn mẹ ruột mình một cái.
Cô chú ý đến quyển sách trong tay Hạ Tùng Bách, không khỏi đổ mồ hôi. Để anh ở lại, sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy. Lúc này anh đang cắn chặt môi, cũng phần nào tiết lộ bây giờ anh đang rất bất đắc dĩ.
“Người ta về muộn sẽ không có xe bus, tết nhất xe bus chạy sớm lắm.”
Phùng Liên nghe thấy thế thì không giữ người lại nữa.
Thật ra trong lòng bà nghĩ đến chuyện, nhờ chàng trai này chăm sóc cho Nữu Nữu nhà bà một chút, nếu không thì vừa nãy bà cũng không nhiệt tình tiếp đãi anh như vậy.
Phùng Liên gói cho anh một túi lạp xưởng lớn để anh mang về, Hạ Tùng Bách không chịu nhận, bà chạy theo tận xuống dưới lầu: “Cháu ở khách sạn chắc chắn chẳng có gì ngon cả, cái này chưng qua nước hơn mười phút là có thể ăn rồi.”
“Còn nữa...”
Phùng Liên không nhịn được mở miệng khẩn cầu: “Tính tình Nữu Nữu nhà bác ương ngạnh, không thích làm việc.”
“Cháu...”
Hạ Tùng Bách vừa nghe thấy thế, trong nháy mắt đã hiểu ra. Anh gật đầu, vì để Phùng Liên yên tâm, anh nhận lấy túi lạp xưởng trước đó không lấy.
“Được ạ.”
Đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, Hạ Tùng Bách xách theo túi lạp xưởng, đi trên con đường gió rét, nhưng trong lòng rất ấm áp.
Có người yêu thương cô như vậy, anh cũng cảm thấy ấm áp trong lòng.
Tuy rằng trong trí nhớ của Hạ Tùng Bách, từ trước đến giờ anh đều không nhớ được ký ức về mẹ mình.
...
Tiếng pháo nổ bùm bùm thưa thớt vang lên trong nắng sớm, mấy ngày ăn tết trên đường cái có rất nhiều vụn giấy đỏ, không khí vui mừng có mặt ở khắp mọi nơi.
Lúc này cả nhà Triệu Lan Hương đang ăn cơm sáng, sau khi ăn xong Triệu Vĩnh Khánh mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị đi làm.
Triệu Lan Hương đưa thuốc mỡ cho ông bôi tay, cứ mùa đông đến hai bàn tay ông lại bị nẻ, tuy rằng trong mấy ngày tết Âm Lịch không phải làm gì đã khá hơn một chút, nhưng vẫn phải bôi thuốc.
“Có phải đeo găng tay không?”
Triệu Vĩnh Khánh trừng mắt lườm con gái một cái.
“Đi đi, tranh thủ mấy ngày tề đi tụ tập với đám bạn trong lớp trước kia của con một chút, năm mới vất vả lắm mới về nhà được, định làm ổ trong nhà cho mốc meo luôn hả?”
Triệu Lan Hương gật đầu.
Cô thu dọn qua loa, chuẩn bị đến khách sạn tìm Hạ Tùng Bách. Không ngờ chân trước cha vừa đi, chân sau đã có người xuất hiện khiến cô kinh ngạc.
Tưởng Mỹ Lệ đội một chiếc mũ tròn nhỏ màu nâu nhạt, mặc một chiếc áo gió màu xanh, chân đi một đôi giày cao cổ. Mang phong cách tây âu xinh đẹp đứng trước mặt cô.
“Sao vậy, lâu rồi không gặp tôi, vui vẻ đến mức choáng váng rồi à?”
Triệu Lan Hương lắc đầu.
Tưởng Mỹ Lệ nói: “Vốn dĩ tôi cũng không định tới, nhưng...” Cô ta ho khan một tiếng, không chế sự kinh ngạc của mình.
Sau đó Tưởng Mỹ Lệ trừng mắt nhìn Triệu Lan Hương: “Trước kia khi ở nông thôn cô từng nói, cô với anh tôi không có quan hệ gì.”
“Tôi vẫn chưa tin.”
“Không ngờ cô lại lợi hại như vậy, khiến anh tôi như thay đổi thành con người khác vậy, bây giờ còn đánh nhau vì cô nữa.”
“Mau đi với tôi, anh ấy với Cố doanh trưởng sắp trở mặt với nhau đến nơi rồi.”
Triệu Lan Hương có chút giật mình, vội vàng mặc áo khoác, nhanh chân chạy theo Tưởng Mỹ Lệ đến Quân Nhân đại viện.
Cô ta lạnh lùng kéo tay Triệu Lan Hương, kéo thẳng cô tới một chỗ hẻo lánh nào đó.
Vừa đến nơi Triệu Lan Hương đã nhìn thấy cảnh tượng hai người đàn ông đứng đối diện nhau, vành mắt Tưởng Kiến Quân tím bầm, tình hình của Cố Thạc Minh cũng không tốt lắm.
Khóe môi đẹp đẽ của anh ta bị tróc da, chảy máu.
Lúc Triệu Lan Hương đến, máu trên môi anh ta vẫn đang chảy.
“Tiểu nhân âm hiểm.” Tưởng Kiến Quân lạnh lùng dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được nói.
“Đoạt quân công của tôi ở sau lưng chưa đủ, còn muốn đoạt cả người phụ nữ của tôi?”
Cố Thạc Minh liếm khóe môi, phun ra một ngụm máu loãng, nghiêng đầu sang một bên, bất ngờ lại nhìn thấy bóng dáng “Chính chủ”, người đã châm ngòi nổ.
Cố Thạc Minh cong môi, bước đến xoa đầu Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương có chút áy náy, nhỏ giọng hỏi anh ta: “Anh không sao chứ?”
“Không sao, chỉ bị thương ngoài da thồi.”
Vốn dĩ Tưởng Kiến Quân đã giận dữ mấy ngày rồi, hành động này của Cố Thạc Minh lại lần nữa giống như tia lửa kích anh ta phát nổ.
Anh ta giơ nắm đấm lên, xông đến kéo Triệu Lan Hương lại, đấm một quả về phía Cố Thạc Minh.
Vốn dĩ thực lực của hai người ngang ngửa nhau, thế lực gần như cũng ngang nhau, không ai chiếm tiện nghi của ai cả, chịu thiệt, bị tổn hại, gặp bất lợi đều như nhau.
Khó trách đời trước hai người lại là đối thủ cả đời, nhưng mà khắc tinh của Tưởng Kiến Quân dù sao vẫn là khắc tinh, sở dĩ anh ta khắc Tưởng Kiến Quân không phải vì anh ta ưu tú hơn, mà vì anh ta lắm mưu nhiều kế hơn.
Cố Thạc Minh đột nhiên buông tay, không phản kháng nữa.
Một tiếng kinh hô của mọi người, anh ta bị Tưởng Kiến Quân đánh cho bầm dập, trong tiếng kinh hô ấy còn trộn lẫn tiếng rống giận của chính ủy.
“Con mẹ nó... Các cậu đang làm gì vậy...”
“Ăn gan hùm mật gấu à, mà dám đánh nhau trong quân doanh?”
Rất nhanh, Tưởng Kiến Quân, Cố Thạc Minh và người liên quan là Triệu Lan Hương đã bị mang đi thẩm vấn.
Một mình Triệu Lan Hương ở trong một gian phòng, khi bị hỏi lý do, cô bối rối nói: “Quan hệ giữa tôi và Cố trưởng quan chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.”
“Nhưng đồng chí Tưởng lại muốn tôi làm bạn gái của anh ta, đàm phán thất bại, nói chuyện không hợp... Nào ngờ hôm nay anh ta lại gây sự với Cố trưởng quan.”
Phía bên kia, trong văn phòng lãnh đạo, hai người đàn ông đang bị thương đều bộc trực thú nhận hành vi của mình, cũng bắt đầu kiểm điểm. Lãnh đạo của Cố Thạc Minh và Tưởng Kiến Quân kéo thuộc hạ thân tín của mình về, mắng cho một trận thậm tệ.
Cố Thạc Minh rõ ràng là bị người kia giận chó đánh mèo, bị ấn trên mặt đất ăn một trận đòn, lãnh đạo của anh ta chỉ mắng qua loa vài câu, rồi bắt đầu châm chọc:
“Đội trưởng Tưởng của các cậu đúng là uy phong thật, sau khi đến thủ đô học tập với người nước ngoài quả nhiên không còn như xưa nữa.”
“Tiểu Cố của chúng tôi, ôi... Đúng là ngu ngốc, cố chấp, chắp tay nhường cơ hội cho người khác, bản thân thì không nhận được thứ gì.”
“Tiểu Cố, có đứng dậy được không? Tôi bảo lính cần vụ đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút nhé?”
Cố Thạc Minh không nhịn được ho khan một tiếng.
Sắc mặt của lãnh đạo Tưởng Kiến Quân xanh mét không có cách nào nhìn thẳng vào cấp dưới của mình.
Lãnh đạo nghiêm túc phê bình hành vi trái với kỉ luật của Tưởng Kiến Quân, Sau khi chấp nhận hình phạt từ cấp trên, đi ra khỏi phòng, Tưởng Kiến Quân hít sâu một hơi, đôi mắt đen nhánh u ám, nhìn người cùng ra ngoài với mình, mở miệng:
“Cố Thạc Minh...”
Anh ta cắn chặt môi, gằn lên từng chữ.
Khóe mắt Cố Thạc Minh xanh tím, hèn hạ đáp lại bằng một tiếng cười hề hề: “Ngoan ngoãn ra biên cương thưởng thức phong cảnh của tổ quốc, để quân khu trưởng quân khu G chúng ta nở mày nở mặt.”
Nói xong anh ta lạnh lùng lết đôi chân dài của mình ra về.
Sau khi Triệu Lan Hương được thả ra, cô đến nhà họ Cố, đang không ngừng xin lỗi mẹ Cố.
“Không ngờ lại khiến anh Cố gặp phải tai bay vạ gió.”
Cho nên khi Cố Thạc Minh về đến nhà, thì trông thấy trên bàn có ba quả trứng luộc.
Mẹ Cố liếc mắt quan sát con trai mình, tuy rằng hơi ít nói, con người nhàm chán, nhưng mà lòng dạ đen tối, đánh nhau chưa bao giờ chịu thiệt.
Bà vừa nhìn đã yên lòng, khẽ cười bóc vỏ trứng gà, đặt vào trong tay Triệu Lan Hương.
“Nếu cháu cảm thấy áy náy, thì giúp bác lăn trứng gà cho Minh Minh đi.”
“Hôm khác mẹ lại xin nghỉ đến thăm con sau nhé, bây giờ mẹ phải về nhà rồi.”
Mẹ Cố nháy mắt với con trai, cầm lấy túi xách đẩy cửa nhanh chóng ra ngoài, vội vàng về nơi làm việc của mình.
Triệu Lan Hương đưa trứng gà trong tay cho Cố Thạc Minh, để anh ta tự lăn, cô nói: “Xin lỗi.”
Cố Thạc Minh thản nhiên đáp lời: “Không sao, tôi với anh ta kết thù với nhau từ lâu rồi.”
“Tôi còn ước gì anh ta đánh tôi đây, không ngờ vừa nhắc đến cô... Lại có hiệu quả như vậy.”
Người trầm ổn kiêu ngạo như Tưởng Kiến Quân, thế mà cũng có lúc lật thuyền trong mương. Biết rõ trong bộ đội không được đánh nhau, vậy mà vẫn giống như thùng thuốc nổ, không kiềm chế nổi bản thân.
Anh ta vừa lăn trứng gà vừa rên rỉ, vừa lau mắt nhìn cô gái dịu dàng kiệm lời này.
Sau đó anh ta chậc lưỡi nói: “Cô cũng không phải đẹp như tiên nữ chỉ có trên trời, hôm nay anh ta đúng là... Cái đó nên nói thế nào nhỉ?”
Cố Thạc Minh suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn Triệu Lan Hương, há miệng phun ra một câu.
“Trùng quan giận dữ vì hồng nhan.”
Vở kịch nhỏ:
Tiểu Cố: Hẹn gặp lại, bảo vệ biên cương bảo vệ nhân dân thật tốt nha.
Yên bình của tổ quốc đặt cả trên vai anh đó.
Tác giả: “...”
Tưởng Mỹ Lệ: Ta có anh trai
Tưởng Ca: Ta có cha
Cố công: Ta có con trai
Tiểu Cố: Ta có mẹ
Bách Ca: Ta… có bà
So về bà, từ trước đến giờ tôi chưa từng thua kém ai.
Tác giả: “...”