Cô vừa chăm chú gọt trái cây, vừa cố gắng dỏng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng khách.
Hạ Tùng Bách nói rất nhiều, kể chuyện ở nông thôn cho Phùng Liên nghe, ban đầu là chuyện mùa xuân cấy mạ rồi đến mùa thu gặt hái hoa màu, từ chuyện bắt ếch trên đồng ruộng đến chuyện mùa đông lên núi bắt gà rừng, toàn những chuyện rất bình thường, nhưng qua miệng anh, cuộc sống ở nông thôn lại trở nên cực kì thú vị.
Khiến Phùng Liên không ngừng khen ngợi anh, từ nhỏ Phùng Liên đã sinh sống trong thành phố, chưa bao giờ trải qua việc nhà nông, sau khi tốt nghiệp trực tiếp được phân làm giáo viên. Cho nên bà rất ít khi tiếp xúc với giai cấp nông dân trung lưu và hạ lưu ấy. Lần này mới được Hạ Tùng Bách miêu tả bức tranh sinh hoạt của nông thôn trù phú cho bà nghe.
Anh là một người nông dân có kinh nghiệm.
Muốn biết một người có chăm chỉ hay không, chỉ cần nhìn qua đôi bàn tay là biết.
“Đồng hương” của con gái từ xa đến, có đôi tay nông dân, vết chai dày cộp, môi còn có chỗ bị nứt nẻ do giá rét, các đốt ngón tay vừa thô vừa dày, chắc hẳn ngày thường luôn phải làm việc nặng, bàn tay như thế chính là tay của người có kinh nghiệm làm ruộng phong phú, kết hợp với khuôn mặt tràn đầy nghị lực sáng láng của anh, mang đến cảm xúc tích cực hướng về phía trước, ấm áp đến mức khiến người ta muốn nở nụ cười theo.
Phụ nữ tuổi trung niên rất thích những chàng trai chân thành ấm áp kiểu này, Phùng Liên cũng không ngoại lệ.
Nào có ai nguyện ý mặt nóng dán mông lạnh chứ?
Lần đầu tiên khi Tưởng Kiến Quân tới nhà họ Triệu, mặt mày anh ta vô cùng nghiêm túc chính trực, biểu cảm lạnh lùng, trong mắt không có một chút ấm áp nào, rất khó tiếp xúc, khiến Phùng Liên có ấn tượng không tốt về anh ta.
Đối mặt với anh ta, bà rất dè dặt cẩn thận, có cảm giác giống như dân thường đối mặt với quan lớn quyền quý vậy.
Phùng Liên là giáo viên ngữ văn, rất có hứng thú đối với phong tục tập quán thôn quê, những câu chuyện nông thôn Hạ Tùng Bách kể khiến bà chìm đắm vào trong đó.
Triệu Lan Hương gọt vỏ bưởi xong, cất đi phần vỏ bưởi vàng óng, tết nhất hầu như đều ăn món dầu mỡ, uống một ít nước bưởi có vị hơi đắng là thích hợp nhất.
Vào thời điểm mùa đông lạnh nhất, quả bưởi rất ngọt, gần cuối năm bưởi của Cung Tiêu Xã trong thành bán rất rẻ và cũng rất đắt hàng.
“Mẹ, ăn chút hoa quả giải khát đi.”
Triệu Lan Hương để mâm đặt trái cây trên bàn, mắt Hạ Tùng Bách không hề nhìn cô, lúc này ánh mắt anh rất đứng đắn, nhìn Triệu Lan Hương giống như cán bộ chăn nuôi nhìn người quen ở thôn Hà Tử mà thôi.
Vốn dĩ đầu năm nay, quan hệ nam nữ bị quản lý rất khắt khe.
Bọn họ không hề giao lưu bằng mắt, để cho cuộc gặp mặt người nhà bạn gái lần này trở thành cuộc gặp gỡ đơn thuần giữa các đồng chí.
Hạ Tùng Bách liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, rất nhanh đã tới giờ ăn cơm.
Vì vậy anh nói: “Hai ngày nay ở trong khách sạn rảnh rỗi không có việc gì làm cả, đồng chí Triệu có thể cho tôi mượn một quyển sách để tôi học tập một chút không?”
Triệu Lan Hương nghe vậy, suýt phun miếng hoa quả trong miệng ra ngoài.
Cũng may là cô ngồi sau Phùng Liên, mẹ ruột quay gáy lại phía cô, nếu không cô có khi cô khiến Hạ Tùng Bách lộ tẩy mất.
Cô có chút buồn cười, nhưng vẫn cố kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh hỏi: “Anh muốn xem sách gì?”
“Ở đây tôi có sách về đảng, có sách triết học của Marx, văn xuôi của Lỗ Tẫn cũng có...”
Hạ Tùng Bách nói: “Tôi muốn học tập tư tưởng Marx...”
Triệu Lan Hương gật đầu nhanh chóng tiếp lời anh: “Tôi có rất nhiều sách triết học Marx. Hay là anh tự chọn đi?”
Phùng Liên trừng mắt nhìn con gái một cái: “Ở đâu ra đạo lý để khách tự mình đi chọn, con lười đến mức đi bộ hai bước cũng không chịu đi sao?”
Bà nói: “Tiểu Bách thích học tập là tốt, thái độ học tập của Nữu Nữu nhà bác không nghiêm túc chút nào, cha con bé dạy nó các tư tưởng tinh túy, vậy mà càng ngày nó càng xuống dốc, lúc nào cũng chỉ biết chọc giận bác. Chắc con bé hay gây phiền toái cho các cháu ở thôn Hà Tử lắm nhỉ?”
Cặp đùi thon dài của Hạ Tùng Bách bước tới, mặt mày giãn ra: “Tuy rằng đồng chí Triệu là nữ, nhưng trong sinh hoạt rất ít khi làm phiền các đồng chí khác, mặt khác...” Anh dừng lại một chút, phảng phất giống như không nghĩ ra được điều gì khác để nói.
Phùng Liên hiểu ý mỉm cười.
Anh cực kì tinh tế, anh nói đến ấn tượng của mình về Triệu Lan Hương chỉ dừng lại ở ấn tượng trong tập thể, một nam đồng chí không nên hiểu biết quá rõ mọi chuyện về nữ đồng chí như vậy mới bình thường.
Trong lòng Triệu Lan Hương không nhịn được cười trộm, sau đó đành “Miễn cưỡng” dẫn Hạ Tùng Bách đến phòng cô.
Cô dẫn Hạ Tùng Bách về phòng mình, nhân lúc mẹ cô đang ở phòng khách ăn trái cây, cô nhanh chóng hôn Hạ Tùng Bách một cái.
Dây cung kéo căng trong đầu Hạ Tùng Bách đứt phịch một cái, trái tim giống như bị nắm chặt, cảm giác mất đi trọng lượng.
Cổ anh phủ một lớp mồ hôi mỏng, trong lòng như băng hỏa giao thoa, một mặt đắm chìm trong niềm vui sướng khi gặp mẹ bạn gái, một mặt rất cẩn thận dốc sức kéo cô lại. Cửa phòng căn bản vẫn chưa đóng vậy mà cô lại cả gan làm loạn như thế!
Người phụ nữ này đúng là nghịch ngợm thật, chẳng trách bác gái lại nói khó có thể trị nổi cô.
Khóe miệng anh mấp máy, không tiếng động cảnh cáo người trước mặt.
Triệu Lan Hương thấy sắc mặt Hạ Tùng Bách đột nhiên thay đổi, dùng ngón tay cái cào mạnh vào lòng bàn tay thô dày của anh, vẻ mặt nghiêm chỉnh trêu chọc: “Đồng chí Hạ cứ thong thả chậm rãi xem, chọn được rồi thì nói với tôi nhé.”
Cô dùng sức nhéo mông anh một cái, cơ bắp căng cứng, vừa đàn hồi vừa rắn chắc..
Thân thể Hạ Tùng Bách cứng đờ, trái tim dường như bị hút hết dưỡng khí, cơ mặt hiện lên rõ ràng, cánh môi hơi mấp máy.
Bầu không khí trong cả căn phòng, tràn ngập tư vị ái muội khiến người ta kinh sợ.
Lúc này Triệu Lan Hương lại mỉm cười, sau khi chiếm tiện nghi xong thì tiêu sái ra khỏi phòng, cửa phòng lại mở rộng, cực kì quy củ đi tới phòng khách ăn trái cây với mẹ.
Hạ Tùng Bách sửng sốt một lúc lâu, trên mông vẫn còn cảm xúc cô nàng bướng bỉnh kia lưu lại. Một lúc lâu sau anh mới dời mắt, xem xét phòng bạn gái mình.
Đây là một gian phòng tràn ngập hơi thở con gái, sạch sẽ ưu nhã, trong không khí đều là mùi hương trên người cô, sách và đồ mỹ nghệ đều được cô sắp xếp gọn gàng trên bàn, một khung ảnh bằng gỗ treo đối diện anh, trong khung ảnh là thiếu nữ mười hai mười ba tuổi ngây thơ non nớt, đôi mắt trong veo của cô giống như đang nhìn thẳng vào anh vậy.
Cô ở chỗ này, năm này sang năm nọ, ngày qua ngày dần dần trưởng thành.
Anh yên lặng mà nhìn một lúc...
Vở kịch nhỏ:
Tác giả: Khi viết chương này bên tai tôi lúc nào cũng vang lên tiếng:
Ấn tượng của mẹ vợ + 10
Ấn tượng của mẹ vợ + 10
Ấn tượng của mẹ vợ + 10
Lần đầu nam phụ khốn khổ tới nhà cũng không có được đãi ngộ như vậy, chà chà...
Bách ca lâm vào trầm tư: Mọi chuyện đều phải dựa vào sách lược, nước ấm nấu ếch, mọi chuyện sẽ đâu vào đó.
Còn có lần sau :))