Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 109 - Chương 109. Em Muốn Anh Tay Không Tới Cửa À

Chương 109. Em muốn anh tay không tới cửa à Chương 109. Em muốn anh tay không tới cửa à

Hạ Tùng Bách chưa kịp trả lời, đột nhiên đã bị đề nghị của cô làm cho ngẩn người.

Tai anh kêu ù ù, phảng phất như có tiếng nhạc lượn lờ bên tai, trong khoảnh khắc ấy cả người anh nhẹ bẫng giống như đang bay lượn trên bầu trời. Cô muốn dẫn anh đến nhà gặp cha mẹ, đó là dũng khí lớn cỡ nào chứ!

Đối với người nhà của Triệu Lan Hương, Hạ Tùng Bách có vài phần hi vọng có thể làm quen được với bọn họ. Nếu không anh sẽ không để mặc đôi chân của mình tự đi đến gần nhà cô, còn không nhịn được chơi ném bao cát với Tiểu Hổ Tử cả một buổi chiều.

Em trai cô có vẻ ngoài rất giống cô, hoạt bát và đáng yêu.

Trái tim Hạ Tùng Bách hạnh phúc đến mức sôi sục, một lúc sau anh mới dần dần tỉnh táo lại.

Anh... Không thể đến gặp cha mẹ bạn gái mình được!

Ít nhất thì bây giờ chưa phải thời điểm tốt để gặp mặt.

Hạ Tùng Bách bị bạn gái lôi kéo, anh rụt người lại, kéo cô lui về phía sau mấy bước.

Anh thấp giọng cười nói: “Thôi.”

“Để lần sau nhé, hôm nay anh chưa chuẩn bị gì, em muốn anh tay không tới cửa à? Như thế, như thế không được... Làm vậy không phải là lưu manh sao?”

Hạ Tùng Bách cúi đầu nhìn Triệu Lan Hương, không nhịn được xoa đầu cô, thuận tay kéo khăn quàng cổ của cô lên che kín cả khuôn mặt.

“Về đi, trời lạnh lắm.”

Triệu Lan Hương trừng mắt lườm anh một cái: “Không muốn tay không tới cửa, thì bây giờ đi mua trái cây với em.”

Tuy bây giờ Cung Tiêu Xã không mở cửa, nhưng các huyện thị dưới thành phố lại có rất nhiều đại đội sản xuất trống quất Kim Tiền, bưởi Sa Điền, vào dịp tết sẽ có tốp năm tốp ba nông dân gánh trái cây vào thành phố bán.

Triệu Lan Hương ngang bướng kéo anh, vừa đi vừa nói: “Anh mau đồng ý với em đi.”

“Nếu không bây giờ chúng ta cứ lôi lôi kéo kéo trên đường, đồi phong bại tục, chỉ sợ sẽ bị công an bắt đi. Đến lúc đó tất cả đều là tại anh!”

Hạ Tùng Bách nghe vậy, không biết sao tự dưng thấy nghẹn lời, anh dở khóc dở cười, yên lặng rút tay về.

Nhìn vào đôi mắt kiên định của cô, anh thật sự rất khó từ chối.

Triệu Lan Hương lại nói tiếp: “Em đảm bảo sẽ không nói với họ anh là bạn trai em, xem như tiếp đón bạn bè từ nơi khác đến có được không?”

“Chẳng lẽ anh không muốn nhìn thấy nơi em sống từ nhỏ đến lớn, gặp gỡ người nhà của em sao?”

Triệu Lan Hương đã nói như thế, Hạ Tùng Bách không đồng ý với cô thì cũng đâu còn cách khác? Từ trước đến nay có bao giờ anh lay chuyển được ý định của cô nàng này đâu?

Anh có chút buồn bực, nhưng vẫn tích cực chuẩn bị để đi đến nhà làm khách.

Hạ Tùng Bách mua một quả bưởi Sa Điền, lúc thấy có người bán rượu ủ ngọt nhà mình tự ủ ở ven đường, anh lấy chai nước tương sạch sẽ mua một chai.

Triệu Lan Hương nói: “Mẹ em bình thường rất thích uống rượu ngọt.”

Hai người đi thêm một lát, Hạ Tùng Bách đã mua được một đống đồ, anh chạy đến quán nhà người ta năn nỉ mua ít kẹo với giá cao, rồi lại chạy đến chợ đen mua thịt heo. Một miếng thịt heo, một gói kẹo hạnh nhân, một bao thuốc lá. Chỉ mua được vài thứ vụn vặt ấy, bởi Cung Tiêu Xã căn bản không mở cửa trong mấy ngày tết, chợ đen cũng đóng cửa tạm thời, những thứ này đều mua rải rác từ tay người khác.

Đầu cơ trục lợi lâu ngày, dường như Hạ Tùng Bách đã luyện được đôi mắt sáng như đuốc.

Có phải nhà buôn hay không, liếc mắt một cái là anh có thể nhận ra được.

Cuối cùng Hạ Tùng Bách đi theo bạn gái đến gần nhà cô, anh bắt đầu căng thẳng, bước chân ngập ngừng không đi tiếp.

“Anh, anh... Ăn mặc thế này có được không?”

Triệu Lan Hương nhìn anh một cái: “Được, rất đẹp trai. Yên tâm đi, thân phận hiện tại của anh, là, bạn em thôi mà.”

“Là bạn cùng chung chí hướng ở thôn Hà Tử.”

Hạ Tùng Bách nghe thấy vậy, cả người đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Triệu Lan Hương lấy chìa khóa ra, đi về nhà trước một bước, ngó vào bên trong xem thử, Triệu Vĩnh Khánh không ở nhà, còn Phùng Liên thì đang bận rộn trong bếp ướp thịt chuẩn bị làm cơm chiều.

Cô nói với Phùng Liên: “Mẹ ơi, lát nữa con có bạn tới chơi.”

“Anh ấy là người thôn Hà Tử bên phía thành phố N.”

Phùng Liên nghe thấy thế, lau tay vào tạp dề, ngạc nhiên hỏi: “Tết nhất sao lại chạy sang bên này?”

Lúc này Hạ Tùng Bách đã vào nhà bạn gái.

Anh bình tĩnh nói: “Cháu là người phụ trách chăn nuôi gia súc ở thôn Hà Tử, tên là Hạ Tùng Bách, bác gái cứ gọi cháu là Tiểu Bách cũng được ạ. Cháu tới thành phố G để mua vắc-xin phòng bệnh cho gia súc.”

Dừng một chút, anh cười khổ nói: “Tết đến buồn quá, cháu ở đây giống như ruồi không đầu mò mẫm mãi bên này, may mà có đồng chí Triệu giúp đỡ, cô ấy rất nhiệt tình, giúp cháu giải quyết mấy vấn đề khó khăn không nhỏ.”

“Hôm nay cháu cố ý tới nhà để cảm ơn ạ.”

Triệu Lan Hương nghe xong thì nghẹn họng nhìn trân trối, anh lấy cớ lấp liếm cực kì tự nhiên, còn chủ động nắm quyền khống chế vào trong tay mình.

Ban đầu cô còn định lén nói cho mẹ mình biết thân phận của anh, để anh gặp mặt phụ huynh mà hồn nhiên không biết gì. Kết quả anh vừa tới đã nói như vậy, cô nào còn mặt mũi nói thật với mẹ mình?

Hạ Tùng Bách mỉm cười đưa thịt và trái cây tới, còn có cả một chai rượu ngọt.

Phùng Liên nói: “Khách sáo rồi, sao còn mua nhiều đồ đến như thế.”

Hạ tùng Bách chân thành chỉ vào thịt heo nói: “Cái này là cháu mua, những thứ khác đều là cháu tiện thể xách hộ đồng chí Triệu.”

Phùng Liên trừng mắt nhìn Triệu Lan Hương một cái, véo mua bàn tay cô.

“Đi lấy dao gọt hoa quả ra, gọt cho Hạ, Hạ...”

“Tiểu Bách.” Hạ Tùng Bách cười nhắc nhở, khóe miệng hé mở lộ hàm răng trắng tinh, phối hợp với nụ cười sáng ngời đến mức chói mắt của anh, lực sát thương rất lớn.

“Đi gọt hoa quả cho Tiểu Bách ăn đi.” Phùng Liên vỗ tay con gái, thúc giục cô.

Vì thế trong phòng khách chỉ còn lại hai người là Hạ Tùng Bách và Phùng Liên, Hạ Tùng Bách tỏ vẻ câu nệ, hỏi thăm dò vài câu đã biết được Phùng Liên hứng thú với chủ đề gì, nên nói chuyện vô cùng thoải mái.

Phùng Liên nhìn chàng trai tràn đầy nghị lực, lễ phép, lại cô độc tha hương trong mấy ngày tết Âm Lịch, cảm thấy vô cùng xót xa.

“Mua được vắc-xin phòng bệnh chưa?”

Hạ Tùng Bách lắc đầu: “Phải chờ các đồng chí ở trạm phòng dịch đi làm mới mua được, cháu tới bên này trước, nếu không sợ sẽ lỡ mất chuyến tàu.”

Phùng Liên là giáo viên, đặc biệt hay nói, bà hỏi Hạ Tùng Bách mấy vấn đề, không khỏi tán dương sự cố gắng, đầy tinh thần hi sinh vì tập thể của anh.

Mẹ ruột càng khen người đàn ông nhà mình như vậy, Triệu Lan Hương càng không dám bại lộ “thân phận” của Hạ Tùng Bách.

Nghe Phùng Liên liên tục khen ngợi, Triệu Lan Hương không nhịn được đứng chôn chân trong phòng bếp, giống hệt con đà điểu chúi đầu vào bãi cát. Anh đúng là lợi hại thật, mới gặp không lâu đã được mẹ cô khen ngợi như vậy, từ xưa đến nay cô chưa bao giờ nghe thấy Phùng Liên khen cô và Tiểu Hổ Tử như vậy.

Bình Luận (0)
Comment