Triệu Lan Hương hít một hơi thật sâu, thản nhiên bỏ lại một câu rồi lạnh lùng quay người đi.
"Không phải việc của anh."
Lời châm biếm này rất nhẹ, nhẹ như không có trọng lượng, nhẹ đến mức gần như chìm trong gió lạnh gào thét. Nhưng chính giọng điệu nhẹ nhàng bình tĩnh ấy lại giống như mũi kim đâm sâu vào tim gan Tưởng Kiến Quân.
Đồng tử trong mắt anh ta lập tức co lại, bao nhiêu ký ức đột nhiên ùa về.
Rất nhiều đêm khuya tĩnh lặng, khi ánh đèn muôn nhà lần lượt tắt ngấm, cô ngủ trên ghế sô pha đợi anh về, thi thoảng cô còn cẩn thận hỏi anh, hôm nay anh làm gì?
Khi đó anh đều nghiêm khắc nói, không phải việc của cô.
Những lời thoại quen thuộc này khiến anh ta đột nhiên nghĩ lại ký ức đã rất lâu rồi, lúc ấy anh hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của cô, bây giờ Tưởng Kiến Quân không thể nhớ được vẻ mặt của cô khi đó nữa.
Tưởng Kiến Quân cau mày, nỗi đau tích tụ trong lòng lại bắt đầu tràn ra từng chút một.
Thì ra câu nói này lại khiến người ta đau lòng như vậy.
Tưởng Kiến Quân lạnh lùng nói: "Em... Em không nói ra thì sớm hay muộn gì tôi cũng biết."
Triệu Lan Hương lập tức dừng lại, người chồng trước này của cô sau khi trùng sinh cứ như đầu ngấm nước vậy, rất nhiều phụ nữ đang xếp hàng chờ anh ta chọn lựa, việc gì cứ phải đâm đầu vào cục đã cứng rắn như cô.
Nếu đã như thế cô sẽ cho anh ta nếm thử tư vị sứt đầu mẻ trán.
Triệu Lan Hương bày ra vẻ mặt thông cảm và buồn chán.
Cô nói thẳng: "Anh từng khiến cho tôi có cảm giác rất thất bại. Từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ phải khổ sở như vậy, người xung quanh ai cũng yêu quý tôi, tôi chưa từng bị ai đối xử một cách kiêu căng lạnh lùng đến thế.”
"Nói thật ra thì... Sau khi nhận được bức thư anh viết, tôi cảm nhận được cảm giác hoàn toàn thắng lợi, nhưng trong lòng lại không cảm thấy hạnh phúc, lúc ấy tôi mới nhận ra được tình cảm tôi dành cho anh, không phải là loại tình cảm mà tôi vẫn nghĩ."
Triệu Lan Hương chủ động chỉ ra sai sót trong việc viết thư của anh, dùng một lời giải thích hợp lý giải thích chuyện này, tiện thể mở đường cho những việc cô sắp làm.
"Tôi thích người đàn ông độc lập và mạnh mẽ, không phải là kẻ lì lợm bám đuôi như keo da chó. Nếu anh đã hỏi thì tôi sẽ nói cho anh biết."
"Người đàn ông tôi thích là người không nói nhiều nhưng lại khiến người ta yên tâm, tích cực hướng về phía trước, nhiệt tình, thông minh và chăm chỉ."
Triệu Lan Hương càng nói, sắc mặt Tưởng Kiến Quân càng đen lại. Nhưng ánh mắt cô lúc này lại chân thật đến mức không thể nhìn ra được một tia lừa dối nào, những lời miêu tả đẹp đẽ được thốt ra từ miệng cô ngọt ngào như thể được trộn lẫn mật. Đứng cách một khoảng không, anh ta vẫn có thể cảm nhận được.
Tình cảm của cô vẫn mãnh liệt như ngày nào, nhiệt tình như ngọn lửa, thiêu đốt người khác.
Mỗi lời cô nói đều như một mũi kim đâm vào tim anh ta. Cơn ghen trong lòng như núi lửa phun trào, như sông băng tan chảy, cảm xúc giận dữ lấn át hết lý trí của anh ta.
Cảm giác đố kỵ nồng đậm này, Tưởng Kiến Quân chỉ nếm trải qua một lần, đó là trước tên gian thương thối tha kiếp trước. Nhưng anh ta vẫn nhẫn nhịn.
Nụ cười trên mặt Tưởng Kiến Quân vụt tắt, anh ta lạnh lùng nói: “Còn gì nữa không?”
Triệu Lan Hương nói tiếp: "Còn nữa, tôi chỉ đơn phương thích anh ấy, cho nên xin anh đừng làm phiền đến cuộc sống của anh ấy!"
...
Sau khi Triệu Lan Hương về nhà, cô mới thở phào nhẹ nhõm, chiếc áo len trên người đã ướt sũng mồ hôi.
Nếu không phải do Tưởng Kiến Quân đang quá tức giận, sợ rằng với ánh mắt sắc bén của mình, anh ta đã phát hiện ra được sơ hở trong lời Triệu Lan Hương rồi.
Triệu Lan Hương ra ngoài đi dạo, cẩn thận quan sát xem có dấu vết về Hạ Tùng Bách ở gần đây không, sau đó cô chạy đến khách sạn nơi Hạ Tùng Bách ở, hỏi ra thì mới biết anh đã xách theo một cái túi lớn, đi ra ngoài từ sáng sớm.
Triệu Lan Hương không gặp được Hạ Tùng Bách, buồn bực quay về nhà, vừa vào nhà, em gái họ và bác cả đã lao tới chỗ cô.
Ánh mắt ngạc nhiên và vui mừng đó toát lên vẻ mưu tính.
"Nữu Nữu, cháu quen biết cậu Tưởng à?"
"Anh Tưởng vừa ra ngoài nói chuyện gì với chị thế? Sao anh ấy lại đi rồi? Chị đúng là không hiểu chuyện, sao không mời người ta vào uống cốc nước?"
Phùng Liên khéo léo kéo hai người kia lại, nháy mắt với Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương lạnh nhạt nói: "Mọi người cũng có quen biết nhau đâu?"
"Chúng ta chỉ là người bình thường, không có liên quan gì cả. Chị khuyên em nên bỏ đi ý định trèo cao ấy đi, tránh cho bác trai lại phải xấu hổ."
Nói xong cô đi rửa bóng, sau đó mang xuống nhà chơi với em trai Tiểu Hổ Tử, cô ném bao cát, Tiểu Hổ Tử chạy lại nhặt về cho cô ném.
Tiểu Hồ Tử càng chạy hai mắt càng sáng lên, cuối cùng mệt nhoài ngồi bệt trên mặt đất thở hổn hển.
Cậu bé níu áo chị gái nói: "Chị, có người đang nhìn chúng ta ở đằng kia kìa."
Thằng bé lao sang con đường đối diện nhanh như một cơn lốc, khẽ lách mình vào trong ngõ, từ từ đi đến bên người đó, níu quần hỏi: "Anh không chơi với em sao?"
Thằng bé cao chưa đến đầu gối của người đàn ông ấy, tay và mặt đều bẩn thỉu dính đầy bùn đất, nhưng đôi mắt lại sáng rực câu người. Cậu bé tò mò chờ đợi người đàn ông trả lời.
Người đàn ông kia căng da đầu ngồi xổm xuống, vẻ mặt cố tỏ ra hung tợn: "Em không sợ anh bắt cóc em đem bán sao? Đúng là đồ ngốc."
Nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ ngồi xổm trong ngõ, Triệu Lan Hương không nhịn được bật cười.
Cô bước đến bế Tiểu Hổ Tử lên, đánh mạnh vào mông cậu bé mấy cái.
"Giỏi nhỉ, em không nhớ lời cha đã dặn thế nào sao?”
"Sau này không được nói chuyện với người lạ, nếu người lạ đòi chơi với em hoặc cho em đồ ăn, phải nói cho cha mẹ biết."
Triệu Lan Hương nghiêm khắc dạy dỗ em trai mình một trận.
Sau đó cô đặt Tiểu Hổ Tử xuống, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cậu bé.
Hạ Tùng Bách không nói nên lời, anh... Bị coi là người xấu, trở thành đối tượng để cô dạy dỗ em trai mình sao?
Hạ Tùng bách nghẹn lời, hai bên thái dương đau nhức.
Tiểu Hổ Tử bị đánh, nhảy xuống đất chạy về nhà.
Hạ Tùng Bách khẽ ho một tiếng: "Cậu bé là… Tiểu Hổ Tử sao?"
"Rất đáng yêu, cũng cao tương đương với Tam Nha, rất hoạt bát, cũng không sợ người lạ."
"Thằng bé nhỏ hơn Tam Nha hai tuổi."
Hạ Tùng Bách im lặng bối rối một lúc: “Nhìn thằng bé khá cao.”
Trẻ con nông thôn ăn mặc thiếu thốn đều suy dinh dưỡng, huống chi là nhà nghèo, Tam Nha đã bảy tuổi nhưng cũng chỉ cao tương đương với Tiểu Hổ Tử năm tuổi mà thôi.
Gặp được bạn gái mình, Hạ Tùng Bách rất vui, nhưng mấy ngày nay anh lại rất căng thẳng.
Nhìn thấy cảnh cô bước xuống từ trên xe hơi, nói chuyện cười đùa với người thân trong gia đình, nhìn quần áo mới cô mặc đón tết, chiếc khăn lông màu trắng quấn quanh mái tóc đen óng ả, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, từ cách ăn mặc rất tinh tế ấy, có thể thấy được gia cảnh nhà cô.
Trong thời đại có được một chiếc xe đạp đã là điều đáng ghen tị, người có được một chiếc xe hơi chắc chắn là gia đình "Quyền thế di động", khiến người ta kinh sợ.
Gia đình cô vừa có thân phận vừa có tiếng tăm, vô số người đến nhà chúc Tết, ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề.
Hạ Tùng Bách đứng trong ngõ hẻm, ngẩng đầu nhìn ánh sáng mờ ảo hắt ra từ trong nhà, cảm nhận được hoàn cảnh gia đình của bạn gái mình còn tốt hơn nhiều so với những gì anh nghĩ. Điều này khiến Hạ Tùng Bách cảm thấy rất lo lắng, sợ rằng đầu xuân sang năm anh vẫn chưa thể kiếm đủ tiền để đến nhà cô cầu hôn.
Anh vô thức chạm vào bọc đồ cứng rắn trong túi mình.
Ánh mắt Triệu Lan Hương cũng rơi vào chiếc túi căng phồng của anh, cô tức giận nói nhỏ: "Anh còn ngơ ngác ở đó làm gì? Không sợ bị kiểm tra đồ trong túi sao?"
"Nhân lúc còn sớm anh mau về khách sạn đi, anh..." Hình như nghĩ ra điều gì đó, cô cầm lấy túi của anh nói: “Sợ là khách sạn không an toàn, anh đưa đồ cho em đi."
"Không ai dám đến kiểm tra nhà em đâu."
Giọng cô cực kỳ nhỏ, ghé sát vào tai Hạ Tùng Bách thì thầm.
Triệu Lan Hương nói xong, đợi mãi vẫn không nghe thấy câu trả lời của anh, cô quay đầu lại, lập tức đụng phải ánh mắt u ám chưa kịp thu hồi của Hạ Tùng Bách. Cô cúi đầu, trong lòng đấu tranh phức tạp ra quyết định.
Sau đó đột nhiên cô vỗ đầu một cái, nói: “Anh vẫn chưa gặp cha mẹ em nhỉ? Vất vả lặn lội tới đây một chuyến, sao có thể không đến nhà em được.”