Thành phố S cách nhà quá xa, thành phố G cũng là một thành phố phát triển ở phía Nam, các sản phẩm công nghiệp đều rất phong phú. Khụ khụ... Còn một lý do khác chính là ngân sách cho trại nuôi heo của anh gần như đã cạn kiệt, anh phải tìm cách kiếm tiền. Lần này anh theo chân chú Tư của Lý Trung cùng nhau đến đây.
Lần đầu tiên làm chuyện này với nhân vật lớn, dù chỉ là nhân tiện mang theo ra ngoài ngắm nhìn thế giới, Hạ Tùng Bách cũng cảm thấy rất phấn khởi.
Phấn khởi hơn nữa là vì nơi này là nhà của bạn gái anh, anh có thể nhân cơ hội này đến gặp cô, anh định không báo cho cô biết, chỉ đứng từ xa nhìn cô thôi.
Không gặp được người thì nhìn nơi cô lớn lên, khung cảnh quen thuộc nơi cô sống cũng tốt, chỉ cần nhìn một cái là anh thấy hài lòng rồi.
Không ngờ, đột nhiên cô lại bước xuống xe, anh còn chưa kịp cảnh giác đã bị bắt tại trận.
Hạ Tùng Bách bỏ chạy, nhưng thấy sắc trời đã khuya, bạn gái vẫn còn lắc lư trong ngõ nhỏ, Hạ Tùng Bách cảm thấy không an toàn, cuối cùng đành phải xuất hiện.
Anh cúi đầu im lặng, không có cách nào nhìn thẳng vào vẻ mặt chế giễu của bạn gái mình lúc này.
Triệu Lan Hương nhìn cảnh đêm, cúi xuống xem đồng hồ, đẩy Hạ Tùng Bách: "Đi thôi, đưa em đến khách sạn anh ở."
Hạ Tùng Bách gật đầu đồng ý, đưa Triệu Lan Hương đến khách sạn nơi anh đang ở.
Anh biết địa chỉ nhà Triệu Lan Hương, vì anh từng vô tình nhìn lướt qua thư nhà của cô, trí nhớ của anh rất tốt từng trông thấy sẽ không quên, bởi vậy khi chọn nơi dừng chân, anh rất có tâm cơ mà chọn một nơi cách nhà bạn gái mình không xa lắm.
Anh lấy một tấm "Chứng minh thư giả" ra, Triệu Lan Hương thuận lợi vượt qua trạm của nhân viên phục vụ, theo anh vào khách sạn.
Triệu Lan Hương vào phòng, đóng chặt cửa lại.
"Anh, đây là cái gì?"
Cô nhìn vào tờ giấy chứng minh giả trên tay Hạ Tùng Bách, vô cùng kinh ngạc, mới xa anh có vài ngày thôi, mà người đàn ông này đã thay đổi chóng mặt như vậy, lừa gạt người khác càng ngày càng tinh vi.
Nhìn kỹ lại thì phát hiện đó là một tờ "Giấy đăng ký kết hôn" của bọn họ, cô cười híp mắt nhìn Hạ Tùng Bách, cảm thấy tối hôm nay thật đẹp, anh cũng rất đáng yêu.
Hạ Tùng Bách lúng túng ho khan một tiếng: "Chú tư của Lý Trung làm giúp anh."
Có vẻ như anh thẹn quá hóa giận, vội vàng giật lấy tờ giấy cẩn thận cất vào trong hành lý, nhưng lỗ tai lại lén lút đỏ lên.
"Anh đừng ngại, được rồi được rồi, em biết sai rồi. "
"Em sẽ không trêu chọc anh nữa đâu."
Triệu Lan Hương thề thốt.
Thấy Hạ Tùng Bách xấu hổ thiếu chút nữa chui vào kẽ nẻ trên tường, cô chỉ sợ làm xong việc anh sẽ bỏ về luôn.
Chuyện này không thể được, cô có thể ở nhà đến mùng tám tết... Cô muốn cùng anh vui vẻ về quê.
Lúc này đang là Tết Nguyên Đán, khách sạn rất ít người, chỉ có mấy người phục vụ trực, cơm canh được cung cấp cũng rất qua loa, còn không hâm nóng.
Một lúc sau, ngay cả nước nóng cũng bị cắt,Triệu Lan Hương oán trách dịch vụ khách sạn trong dịp tết quá chán, không khỏi cảm thấy đau lòng cho anh.
“Hay là… Đến nhà em ăn cơm đi?” Cô đề nghị.
Hạ Tùng Bách nghe thấy những lời này, bước chân loạng choạng suýt đâm đầu vào tường.
Anh nói: "Không sao, anh ăn rồi."
"Khi ở nhà anh cũng tắm nước lạnh quen rồi, đợi lát nữa anh sẽ đưa em về."
Anh tranh thủ tắm nước lạnh, lúc ra ngoài thì trông thấy bạn gái xinh như tiên nữ của mình đang ngồi trên giường, lật xem đồ đạc trong túi.
Triệu Lan Hương nhìn hành lý của anh, nó rất đơn giản.
Hai bộ quần áo, một tờ chứng minh thư, một cuốn sổ, một cây bút và một ít lương khô còn sót lại, không còn gì khác nữa.
Cô lấy một bao lì xì trong túi ra nhét vào trong hành lý.
Sau đó nhảy xuống khỏi giường, ôm lấy anh rồi hôn một cái.
"Chúc mừng năm mới, Hạ Tùng Bách."
Cơ thể mềm mại của người con gái lấp đầy ngực anh, vừa ấm áp vừa nhiệt tình, có thể nghe rõ nhịp tim của đối phương.
Hạ Tùng Bách được người ta ôm chặt, lập tức cảm thấy mê muội, một cơn kích thích mạnh mẽ ập vào đầu khiến anh choáng váng vì sung sướng.
Trước giao thừa anh còn tiếc nuối khi để lỡ không kịp tiễn cô về nhà, nhưng so với cô gái mềm mại đang ở trong lòng mình lúc này, chuyện đó không đáng để nhắc tới.
Nhưng anh không dám xúc phạm tới người đẹp, chỉ biết đứng thẳng để cô ôm lấy mình. Một lúc lâu sau, anh mói cúi đầu ngậm lấy môi cô, trái tim run lên.
"Em cũng thế, năm mới vui vẻ."
Trong lòng Triệu Lan Hương ngọt ngào như ăn mật, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn khao khát của anh.
Sau đó anh đưa Triệu Lan Hương về nhà, choáng váng qua đi cô mới lấy lại tinh thần: Tưởng Kiến Quân đã về, Hạ Tùng Bách cũng tới đây, nếu chẳng may để bọn họ chạm mặt nhau, không cẩn thận có khi hai người đánh nhau vỡ đầu chảy máu ngay tại chỗ mất!
Cô giật mình một cái, tỉnh táo lại.
Lo lắng này của cô hoàn toàn chính xác, quả nhiên ngày hôm sau Tưởng Kiến Quân đã đến nhà cô.
Triệu Cúc Hương, em họ của Triệu Lan Hương, đang hỏi cô cách làm bánh mật, thực ra là thèm ăn bánh ngọt nhà cô, muốn ăn chực.
Bác cả Trương Hồng Anh mang đến một ít trái cây, Phùng Liên không đấu lại được bọn họ, đành phải miễn cưỡng mang bánh trứng nướng của con gái mình ra chia cho họ một nửa.
Bà vào bếp nghiến răng nói với chồng: "Đúng là càng nhiều tiền, càng thích chiếm tiện nghi nhà người khác!"
Triệu Vĩnh Khánh an ủi vợ: "Đều là người thân, nếu sau này gặp khó khăn, chúng ta cũng phải nhờ bọn họ giúp đỡ ".
Phùng Liên hừ một tiếng: "Tốt nhất là như vậy."
Bà gói non nửa giỏ bánh trứng nướng rồi bước ra ngoài, Triệu Cúc Hương lập tức cầm một miếng lên, bỏ vào miệng ăn ngon lạnh.
Trương Hồng Anh cười nói: "Cúc Hương nhà anh chị cũng sắp tốt nghiệp rồi, chị nghĩ đến lúc tính chuyện hôn nhân cho nó rồi... Nữu Nữu là đứa trẻ khéo tay, kỹ năng nấu nướng này đúng là khiến người ta ngưỡng mộ."
"Nữu Nữu, cháu có thể dạy cho em gái mình một chút không? Để con tìm được cuộc hôn nhân vừa ý, cả đời này bác sẽ biết ơn cháu."
Triệu Lan Hương đang nhai quả táo đá, nghe thấy thế cô bỏ lõi táo xuống, thản nhiên nói: "Chưa nói tới chuyện dạy bảo, cháu nghĩ xã hội cũ đã qua rồi, phụ nữ đâu phải lúc nào cũng quanh quẩn trong bếp, bao nhiêu năm qua ở nhà cháu cha cháu là người vào bếp, ông ấy có nói gì đâu? "
"Học được cách nấu nướng mới có thể tìm được hôn nhân vừa ý. Vậy thì thôi, bỏ đi..."
Đối với lời nói cạnh khóe của con gái mình, Phùng Liên chết lặng.
Nhưng mà bà cũng cảm thấy rất sảng khoái, nên không ngăn cản cô.
Triệu Lan Hương nói tiếp: "Ngày nay, tiêu chuẩn để đánh giá phụ nữ trong xã hội là: Có học thức, có thể chịu đựng gian khổ, cống hiến cho đất nước. Bảo cháu dạy em gái nấu ăn, thà rằng để cháu dạy em ấy làm thế nào để trở thành một người có ích cho đất nước còn hơn. "
Cô cười để lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp.
Triệu Cúc Hương cũng chết lặng, khuôn mặt tái nhợt vì tức giận, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.
Cô ta mỉa mai: "Em không xứng được chị dạy dỗ, thôi quên đi, mẹ, sau này chúng ta không đến nhà bọn họ nữa, xem thái độ của chị ấy đối với mẹ kìa, chị ấy...”
Triệu Cúc Hương chưa nói dứt lời, thì có tiếng đập cửa vang lên.
Mọi người đều ngồi trong phòng,Tiểu Hổ Tử đang chơi đùa bên ngoài, Phùng Liên vẫn để cửa mở, sau đó một người đàn ông anh tuấn bước vào.
Anh ta cất tiếng chào hỏi: "Cháu chào cô chú, cháu là bạn của đồng chí Triệu."
"Cố ý đến đây để chúc Tết mọi người!"
Gia đình của Triệu Hồng Anh cũng sống trong quân khu đại viện, Triệu Hùng, ông nội của Triệu Cúc Hương còn là cấp dưới của cha của Tưởng Kiến Quân.
Đối với người quân nhân ưu tú này, cô ta quen không thể quen hơn.
Những lời cay nghiệt chưa kịp thốt ra lập tức nghẹn trong cổ họng, miệng há hốc ra có thể đút cả một quả trứng gà.
Hai mắt cô ta sáng lên, kích động nói:
"Anh, anh Tưởng?"
Tưởng Kiến Quân nhìn qua người đang có mặt trong phòng, vô thức nhíu mày.
Thấy Tưởng Kiến Quân đến nhà mình, lại nghĩ đến lúc này Hạ Tùng Bách cũng đang ở thành phố G, Triệu Lan Hương lập tức cảm thấy đau đầu.
Cô thu lại vẻ mặt châm chọc, ngồi thẳng người, kiên nhẫn chờ Tưởng Kiến Quân giới thiệu bản thân xong, mới ngắt lời anh ta.
"Có chuyện gì ra ngoài rồi nói?"
Tưởng Kiến Quân thấy sắc mặt cô không được vui lắm, anh ta khẽ mỉm cười, rồi đi theo cô ra ngoài.
Triệu Lan Hương ném đống đồ bổ dưỡng anh ta mang tới vào người anh ta, tức giận nói: "Anh đúng là đồ tồi?"
"Anh thật sự nghe không hiểu hay là cố tình không hiểu vậy?"
"Tôi đã có người mình thích rồi, tôi hy vọng anh đừng làm phiền tôi nữa."
Sắc mặt Tưởng Kiến Quân tối sầm lại, vẻ mặt căng thẳng, tình cảm chân thành của mình bị người ta ghét bỏ như vậy, có thể nói là một đả kích không nhỏ với anh ta, đặc biệt là thái độ của Triệu Lan Hương.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tức giận, đầy tinh thần của cô gái nhỏ đã nhiều năm không thấy, anh ta cố nhẫn nhịn.
Tưởng Kiến Quân cố gắng mỉm cười hỏi: "Người em thích là ai?"
Chết tiệt, tất cả những người dám đào góc tường nhà anh, mau cút hết đi.
Vở kịch nhỏ:
Tác giả: (ngạc nhiên) Giấy đăng ký kết hôn?
Không thể tưởng tượng được anh lại là loại người này đấy, Bách ca
Bách ca: "..."