Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 106 - Chương 106. Anh Tự Mình Ra Đây, Hay Là Để Em Phải Kéo Anh Ra

Chương 106. Anh tự mình ra đây, hay là để em phải kéo anh ra Chương 106. Anh tự mình ra đây, hay là để em phải kéo anh ra

Sau bữa tối, nhà chú út lần lượt phát tiền lì xì cho đám trẻ, thím út nhẹ nhàng nói với Triệu Lan Hương: "Chúng ta chỉ lo cháu ở quê sẽ phải chịu khổ thôi."

"Bây giờ thấy cháu thế này chúng ta yên tâm được rồi."

Triệu Lan Hương nói: "Việc nhà nông cũng không vất vả lắm, còn có thể ăn no. Sau khi làm quen việc nặng, sức khoẻ cháu còn tốt hơn trước."

Thím út nhìn đôi má hồng hào của cháu gái, lập tức tin tưởng.

Sau bữa tối, bốn người nhà họ Triệu ra về.

Thím út bảo chồng mình lái xe chở bốn người nhà Triệu Lan Hương về. Chú út của Triệu Lan Hương là Triệu Vĩnh Tân, đang làm quản lý cửa hàng bách hóa, có một chiếc xe làm phương tiện đi lại cho các vị lãnh đạo dùng chung. Trong khoảng thời gian tết Âm Lịch, đúng lúc đến lượt Triệu Vĩnh Tân dùng. Nếu như ngày thường, chú ấy còn có cả tài xế lái xe riêng!

Triệu Lan Hương lên xe, thở phào nhẹ nhõm, nói với Triệu Vĩnh Khánh: "May mắn cháu không sống cùng ông bà nội."

"Nếu không ngày nào tâm trạng cũng không tốt."

Phùng Liên nói: "Nữu Nữu, con đừng hẹp hỏi như thế, con không phát hiện ra, sắc mặt em họ con không bình thường à?”

Mặc dù ngoài mặt bà đang nghiêm túc dạy dỗ con gái mình, nhưng thực ra trong lòng lại đang âm thầm vui vẻ.

Triệu Lan Hương bất lực giơ tay lên, thiếu chút nữa đã thề thốt ngay tại chỗ: "Nếu ở nhà mình mà làm như vậy, bàn tay đã bị đánh sưng từ lâu rồi."

"Trời đất chứng giám, con chỉ nhắc nhở con bé thôi. Nhưng ông bà vô tư, vui vẻ, không biết gì thì hơn".

Nếu không phải Triệu Vĩnh Khánh với Phùng Liên cũng không chịu thua kém, tiền lương cao, không thiếu cơm ăn áo mặc, không cần phải để ý đến thái độ của ông bà nội, nếu không, có lẽ bọn họ cũng phát cáu vì bị phân biệt đối xử như vậy.

Nhưng điều đáng nói là bác cả là người duy nhất có tiền đồ sáng lạn trong gia đình, nên bọn họ chỉ nói thầm trong bụng, chứ không muốn đắc tội.

Tích lũy từ năm này qua năm khác, khiến bệnh của công chúa Triệu Cúc Hương còn nặng hơn cả Tưởng Mỹ Lệ. Nhưng Tưởng Mỹ Lệ là công chúa đích thực, còn Triệu Cúc Hương cùng lắm chỉ là gà mái có vài sợi lông phượng hoàng mà thôi.

Khi Triệu Lan Hương còn nhỏ, Phùng Liên là giáo viên mới ra trường, lương thấp, công việc thì vất vả, Triệu Vĩnh Khánh cũng là một nhân viên quèn, gia cảnh thật sự rất túng quẫn. Mỗi lần về nhà ông bà nội ăn bữa cơm đoàn viên,Triệu Lan Hương tức giận một trận, cảm thấy giống như bọn họ đang cho tiền đám ăn mày vậy.

Khi cô lớn lên một chút, ông bà nội với cha mẹ thân thiện hơi một chút, sự xa cách dần dần xóa bỏ.

Thím út thấy đám cháu đang ở trên xe, không tiện phàn nàn, đợi đến khi

xuống xe rồi bà mới nói với Phùng Liên: “Tương lai của anh cả càng ngày càng tốt hơn, chúng em trèo cao không nổi.”

Lần trước em hỏi vay chị ấy chút tiền, chị ấy khinh thường, mắng bọn em một trận, cuối cùng cũng không chịu cho vay...”

Phùng Liên hỏi: "Em mượn tiền làm gì?"

Thím út nói: "Em định vay thêm chút tiền mua nhà."

"Chị cũng biết đấy, chỉ dựa vào chút tiền lương ba cọc ba đồng, phải tích cóp rất nhiều năm nữa mới dành dụm đủ tiền mua nhà, nhưng mà bây giờ em có bầu rồi, hơn nữa ở chung với nhà bọn họ mãi nhìn mặt nhau cũng thấy phiền.”

Mặc dù giá nhà ở thành phố G không quá khủng khiếp như đời sau, nhưng mua một căn nhà có sân cũng phải mất hai nghìn tệ.

Phùng Liên ngạc nhiên, nhìn bụng em dâu.

Vợ chồng Triệu Vĩnh Tân kết hôn được gần tám năm rồi, vẫn chưa có tin tức gì. Sau bao nhiêu năm gặp bác sĩ, uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Triệu Vĩnh Khánh lo bọn họ không có con, trước đó từng muốn để con gái mình làm con nuôi nhà họ.

Nhưng tính tình Triệu Lan Hương bướng bỉnh, đến ở nhà chú mình một thời gian đã tự mình chạy về, chuyện để cô làm con thừa tự cũng chấm dứt từ đó, có điều vợ chồng Triệu Vĩnh Tân vẫn coi cô như con gái ruột.

Phùng Liên nói: "Để chị hỏi anh Vĩnh Khánh, số tiền đó có lẽ anh ấy cũng có thể kiếm đủ."

Cha mẹ hai nhà đang ở đằng kia nói chuyện, Triệu Lan Hương đưa em trai mình xuống xe, sau đó cẩn thận đóng cửa xe lại, Tiểu Hổ Tử chạy về nhà nhanh như một cơn lốc, chắc vẫn chưa ăn no nên về kiếm đồ ăn.

Cô lấy khăn quàng ra quấn quanh cổ, khi liếc mắt nhìn về phía trước, đột nhiên cô nhìn thấy một bóng người xám xịt chạy ngang qua.

Triệu Vĩnh Tân lấy chìa khóa ra, kinh ngạc hỏi cháu gái: "Ngoài trời lạnh lắm, cháu còn ở đây làm gì mà không về nhà?"

Triệu Lan Hương cười nói: "Cháu ăn hơi no, ra ngoài tiêu thực."

Cô bảo chú mình về nhà trước, rồi một mình đi "Tiêu thực". Cô đi qua các con phố, ngõ nhỏ lớn bé quanh khu vực này, càng đi càng nhanh, cuối cùng không nhịn được gào lên:

"Anh tự mình ra đây, hay là để em phải kéo anh ra?"

"Em đã trông thấy anh rồi!"

Triệu Lan Hương đợi một lúc lâu, không biết Hạ Tùng Bách có ở gần đây hay không. Khoảnh khắc vừa rồi khi nhìn thoáng qua trống thấy bóng dáng quen thuộc của anh, cô vô cùng khiếp sợ.

Cô vừa kinh ngạc vì anh lặn lội từ xa xôi đến đây, vừa lo lắng không biết anh có xảy ra chuyện gì không, nói chung tâm trạng cực kỳ phức tạp, sau khi bất ngờ và lo lắng qua đi, cô đi loanh quanh trong con hẻm nhỏ ngẫm nghĩ, có lẽ sẽ không ai gây ra chuyện gì trong Tết Nguyên Đán đâu, có thể anh đến đây là vì...

Trái tim Triệu Lan Hương đập dồn dập, gò má vùi trong chiếc khăn quàng cổ lập tức nóng bừng.

Nhưng mà đã đi lâu như vậy rồi, anh vẫn ngượng ngùng tránh cô, Triệu Lan Hương không khỏi có chút "Tức giận".

Một lúc sau, một người lặng lẽ bước ra từ trong bóng tối.

Anh mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen, chiếc áo khoác dài làm nổi bật dáng người cao ráo, anh không cắt tóc vì có tục lệ tháng đầu tiên trong năm không được cắt tóc. Mái tóc bồng bềnh của anh che khất vầng trán, nhìn vừa có cảm giác phóng khoáng vừa không bị trói buộc, đẹp hơn hẳn quả đầu đinh.

Anh ăn mặc rất chỉnh tề, sau khi cố ý trang điểm một phen, người đàn ông thôn quê này giống như thay da đổi thịt, khiến hai mắt cô sáng ngời.

Triệu Lan Hương ngắm anh hai mắt tỏa sáng, thưởng thức vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú khi còn trẻ của anh, đã thế anh còn cố ý ăn mặc đẹp đặc biệt tới gặp cô, khiến cô rung động mãi không thôi.

Hạ Tùng Bách ậm ừ, nhỏ giọng giải thích: "Anh... Anh đi mua vắc xin phòng bệnh cho lợn con."

"Bên này là thành phố lớn, dễ tìm mua hơn."

Bây giờ anh nói gì, Triệu Lan Hương cũng tin. Anh nói một câu, Triệu Lan Hương gật đầu một cái, cuối cùng cô cười hỏi anh: "Anh xuống tàu lúc nào?"

"Anh có đói không?"

"Có chỗ nghỉ chân chưa?"

Hạ Tùng Bách gật đầu, trả lời từng câu một: "Anh xuống xe lúc trưa, cũng không đói, đang ở trong khách sạn."

Triệu Lan Hương nghĩ, bây giờ là ngày mồng năm rồi, vậy không phải là anh khởi hành từ ngày mồng bốn sao?

"Anh đúng là đồ ngốc, quá ngốc, không phải mấy ngày nữa em về rồi sao?"

Vành tai của Hạ Tùng Bách lập tức đỏ lên, anh giải thích: "Anh thật sự tới đây để mua thuốc."

Ngoài ra... Nhân tiện còn làm chuyện xấu, đầu cơ trục lợi thứ gì đó.

Bình Luận (0)
Comment