Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 105 - Chương 105. Giữa Chúng Ta Chỉ Là Tình Bạn Trong Sáng

Chương 105. Giữa chúng ta chỉ là tình bạn trong sáng Chương 105. Giữa chúng ta chỉ là tình bạn trong sáng

Triệu Lan Hương dừng lại, hít một hơi thật sâu, đôi mắt trong veo sáng ngời, ngấn nước giống như thiếu nữ đang yêu. Ngại ngùng giống như cánh bướm nhỏ nhảy loạn, uyển chuyển lướt qua lòng người, vô tình khuấy động trái tim bình lặng của anh ta mà không hay biết.

Tưởng Kiến Quân hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm giác lạnh lẽo trong lòng.

Anh ta hít sâu một hơi, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nói một câu không lộ cảm xúc: "Hả?"

Trong đầu Tưởng Kiến Quân bỗng dưng trống rỗng, vì mất đi quỹ đạo quen thuộc của kiếp trước.

Nếu không phải vì tai nạn bất ngờ ở kiếp này, cuộc sống vẫn đi theo con đường kiếp trước, thì có lẽ bây giờ anh và Triệu Lan Hương đã bàn chuyện kết hôn rồi.

Đúng vậy, bước ngoặt khi Tưởng Kiến Quân sống lại ở kiếp này, chính là khi anh ta không ở lại bệnh viện dưỡng thương, mà nhất định quay lại quân đội. Kết quả đầu bị thương, không có thời gian bàn chuyện kết hôn với Triệu Lan Hương, vì không nhận được câu trả lời nên Triệu Lan Hương thất vọng trốn xuống nông thôn, bây giờ lại... Tìm được bạn trai?

Còn Tưởng Kiến Quân... Sau khi tỉnh lại từ cuộc phẫu thuật, linh hồn đã thay đổi.

Triệu Lan Hương gật đầu.

"Trước đó Phương Tĩnh còn hỏi tôi về anh, đúng lúc anh tình cờ quay về rồi, cô ấy kể trước kia, anh..."

Cô đang trợn mắt nói dối, Phương Tĩnh là ai chứ? Cô ta chỉ hận không thể cách xa Triệu Lan Hương hàng triệu cây số, sao có thể nói chuyện với cô?

Triệu Lan Hương đang ứng phó với Tưởng Kiến Quân, nhắc nhở anh ta nên tìm cô gái mình yêu, chứ không phải đến chỗ cô tìm cảm giác tồn tại.

Phương Tĩnh chính là người tình kiếp trước của Tưởng Kiến Quân, phong độ trí thức, vừa yếu đuối lại vừa cứng rắn. Tưởng Kiến Quân rất ngưỡng mộ cô ấy.

Yết hầu của Tưởng Kiến Quân chuyển động, cất giọng khàn khàn: "Em đã đọc thư tôi viết cho em, chắc hẳn đã hiểu rõ lòng tôi."

Anh ta nhìn Triệu Lan Hương bằng ánh mắt sâu thẳm, sắc bén.

Triệu Lan Hương rùng mình, cô tự khoác lên cho mình mấy lớp "Vỏ bọc".

Cô nhìn chằm chằm vào Tưởng Kiến Quân, vẻ mặt vừa tiếc nuối vừa vui vẻ, khi nghe anh ta nói thể trên mặt còn mang theo vài phần hư vinh mà phụ nữ nên có. Đúng vậy, cô đang cố gắng cư xử như một cô gái bình thường, được một người đàn ông ưu tú ưu ái như vậy, cô gái nào cũng sẽ có vài phần kiêu ngạo.

Triệu Lan Hương vô tư, vui vẻ nói: "Cảm ơn, nhưng..."

"Giữa chúng ta chỉ là tình bạn trong sáng, đúng không?"

Tưởng Kiến Quân cảm thấy thái dương đau đến mức giật giật, sắc mặt đen lại, bất đắc dĩ thốt lên một tiếng: "Ừ..."

Một tiếng ngắn ngủi, mang theo vô vạn cảm giác buồn bực.

Vì hiểu quá rõ anh ta, dường như Triệu Lan Hương cũng nhìn thấu được đằng sau khuôn mặt nghiêm túc ấy, là sự bực tức và tâm lý thay đổi chóng mặt của Tưởng Kiến Quân.

Tưởng Kiến Quân có thể làm gì khác ngoài việc đồng ý với Triệu Lan Hương sao?

Anh ta tin, bản thân có thể khiến cô thích anh ta một lần lần đầu, rồi sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba ... Cô vẫn chưa kết hôn, anh ta vẫn còn nhiều cách để cứu vãn.

Anh ta khẽ nhắm mắt lại, trước mắt anh ta hiện lên cảnh tượng chiều hoàng hôn năm ấy, người phụ nữ tất bật chăm lo cho tổ ấm nhỏ ấm cúng của họ, cô đeo chiếc tạp dề màu xanh lam quanh eo, làm vài món ăn ngon chờ anh ta về.

Chuyển sang khung cảnh khác, anh ta cảm thấy giống như mũi mình ngửi được mùi tanh của gỉ sắt, mặt cô trắng bệch không còn một giọt máu, giữa hai chân máu chảy không ngừng, cho dù có chạy thế nào anh cũng không thể chạy trốn được. Kiếp này, anh sẽ không bao giờ khiến cô thất vọng, cũng sẽ không bao giờ để bi kịch xảy ra nữa.

Tưởng Kiến Quân nhìn người con gái vẫn hoàn hảo trước mặt, môi mỏng khẽ nhếch lên, nói với cô: "Chúc mừng năm mới."

“Chúc mừng năm mới, tạm biệt.” Triệu Lan Hương nói.

Tưởng Kiến Quân nhìn chằm chằm theo bóng dáng cô gái đang quay lưng đi, trong mắt tràn ngập cảm xúc mãnh liệt, nóng bỏng kinh khủng, giống như có thể ăn thịt người, như một kẻ mất trí. Dưới ánh chiều ta thân hình cao lớn cường tráng ấy tạo thành một cái bóng thật dài. Một tia nắng yếu ớt chiếu vào nửa mặt anh ta, lộ ra vẻ mặt u ám khó lường.

Cô ấy thích người đàn ông khác thì đã sao?

...

Mùng hai Tết,Triệu Lan Hương đi cùng Phương Liên về nhà ông bà ngoại, hai ông bà đã qua đời cách đây hai năm, nhưng ngôi nhà cũ vẫn còn đó, hai người cậu đang ở, vì mối quan hệ nên vẫn phải đến thăm.

Tiểu Hổ Tử nhận được bao lì xì nhỏ đỏ chói, mỉm cười đếm tiền của mình như thần giữ của.

Triệu Lan Hương vỗ bàn tay nhỏ bé của cậu, nói: "Về đến nhà hãy mở lì xì, bây giờ mở ra không lễ phép."

Tiểu Hổ Tử ồ một tiếng, ngoan ngoãn bỏ tiền lì xì vào túi chị gái, sau đó vô tư đi chơi cùng mấy người anh em họ.

Từ mồng một mồng hai đến mồng năm tết, cả bốn người nhà họ Triệu đều đến nhà ông bà nội ăn bữa tối đoàn viên.

Triệu Lan Hương trông nom em trai đang ngoan ngoãn ăn cơm, các món ăn trên bàn đều là thịt hấp và cải thảo, có rất ít món Tiểu Hổ Tử ăn được, cậu ăn thử một miếng thịt hấp rất nhanh đã chán ngấy. Món ăn trên bàn đều ngấy và rất cứng, Tiểu Hổ Tử đã quen ăn thức ăn ngon do chị gái mình làm, đột nhiên đổi sang ăn thức ăn trình độ kém xa, đúng là không dễ dàng.

Hơn nữa, ông bà nội còn chủ trương tiết kiệm, nhà bác trai cũng không nở bỏ tiền ra chuẩn bị một bữa cơm đoàn viên chu đáo để tiếp đón họ hàng, bớt được chút nào hay chút đó.

Thấy cháu trai chỉ ăn một bát cơm trắng, không buồn động đũa đến thức ăn, bà nội bèn lấy thịt viên chiên nhà làm cho cháu mình, Tiểu Hổ Tử ăn một miếng lập tức vui vẻ.

Phần còn lại đều bị Triệu Cúc Hương ăn hết, Triệu Cúc Hương là con gái thứ hai của bác cả, chỉ kém Triệu Lan Hương hai tuổi.

Thấy cô ta không hề kiêng nể cướp hết thịt viên của Tiểu Hổ Tử, Triệu Lan Hương nói thẳng.

"Chỉ còn một bát thịt viên này, em không để lại cho ông bà ăn với sao?"

Triệu Cúc Hương ăn ba viên mới dừng lại, mỉm cười cầm cho ông bà mỗi người một viên.

Bác cả bắt đầu nói đến việc nhà, "Ra vẻ" than thở: “Tết này bác cả bận nhiều việc quá, anh ấy nói đảng và dân cần anh, nếu đã làm thì cố gắng hết sức để làm tốt vai trò của mình, nên không thể về nhà được. Nhưng anh ấy nhờ con gửi lời chúc đến ông bà, nhắc ông bà chú ý đến sức khỏe của mình hơn. "

Triệu Hùng nghe xong cười không ngậm được miệng, vui vẻ mở một chai rượu, bản thân uống hết non nửa chai.

Niềm tự hào lớn nhất của ông là nuôi dạy được đứa con trai cả ăn cơm nhà nước, Triệu Hùng thoải mái cười lớn: “Nó có thể hết lòng phục vụ nhân dân, dù vài ba năm không về nhà, tôi có uống nước sôi cũng thấy mát lòng mát dạ. "

Hai người con trai hỗn xược không có tiền đồ còn lại chỉ cúi đầu im lặng.

Triệu Cúc Hương và con trai trưởng nhà bác cả không thể nghi ngờ chính là đứa cháu được Triệu Hùng yêu quý nhất, trong bữa cơm đoàn viên, ông liên tục gắp thức ngăn cho bọn họ, ngay cả thịt viên trước đó Triệu Lan Hương ngăn cản đều được gắp hết vào bát của Triệu Cúc Hương, nhưng không ai dám bắt bẻ.

Triệu Lan Hương sờ chiếc bát sứ tinh tế ấm áp, nói nhỏ với Tiểu Hổ Tử: "Về nhà chúng ta ăn tiếp."

Lúc này bà nội mới trừng mắt nhìn Cúc Hương, mắng: "Cháu ăn hết thịt viên rồi, em trai cháu ăn cái gì?"

"Lát nữa viết bản kiểm điểm cho bà."

Sau khi nói xong bà nội lại trừng mắt nhìn ông nội, nhưng Triệu Hùng không để ý, vẫn vui vẻ ăn cơm uống rượu.

Không phải do bà nội thiên vị Tiểu Hổ Tử, mà là bà cảm thấy không thể chiều quá sinh hư. Thực ra, tình cảm bà dành cho người nhà bác cả, còn lớn hơn con cháu hai nhà còn lại nhiều.

Bình Luận (0)
Comment