Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 104 - Chương 104. Tôi Có Chuyện Quan Trọng Muốn Nói Với Anh

Chương 104. Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh Chương 104. Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh

Triệu Lan Hương lấy lại tinh thần, nghỉ ngơi một chút rồi rời giường, lấy rổ đựng mấy cái bánh mật, bánh rán, trứng cuốn lòng đỏ. Theo lời hứa hẹn đi đến đại viện nơi gia đình quân nhân ở.

Dưới nhánh cây khô, cô trông thấy Cố Thạc Minh.

Hình như Cố Thạc Minh đã đợi từ rất lâu rồi, trông thấy cô tới anh ta hơi nhíu mày, hất mũ lên. Vừa mở miệng đã mang theo ý trách cứ.

“Sao còn mang nhiều đồ thế?”

Anh ta vô thức nhìn qua, Triệu Lan Hương nói: “Đợi lâu rồi à.”

Biểu cảm trên mặt Cố Thạc Minh rất lạnh nhạt, con ngươi đen nhánh có chút lưu manh.

“Đi thôi, tôi đưa cô đi dạo một vòng đúng như cô mong muốn.”

Triệu Lan Hương gật đầu.

Cô nói: “Cái giá của anh có phải cao quá hay không?”

Cố Thạc Minh chỉnh mũ, nói: “Đôi bên cùng có lợi, rất công bằng.”

Dừng một chút, anh ta thản nhiên nói tiếp: “Dù sao cũng đã bị cô kéo xuống nước, nợ thêm nữa cũng không đáng lo.”

Triệu Lan Hương nghe vậy, có chút dở khóc dở cười.

Cố Thạc Minh hào phóng như vậy, ngược lại khiến Triệu Lan Hương có chút hổ thẹn. Sau khi biết Tưởng Kiến Quân cũng trọng sinh, người duy nhất cô có thể dựa vào chỉ có Cố Thạc Minh, đúng là anh ta cũng không chịu thua kém, cuối năm vừa qua còn được đánh giá tiên tiến xuất sắc. Tuổi tác và thâm niên đều có đủ, sau này chắc chắn có thể leo cao.

Cố Thạc Minh cứ như vậy mang Triệu Lan Hương đi “rêu rao khắp chợ”, trên đường đi hai người gặp được không ít người quen.

Người quen vui vẻ hớn hở hỏi: “Bạn gái cậu à?”

Cố Thạc Minh tỏ vẻ thâm thúy: “Các cậu đừng nói lung tung.”

Dừng một chút, anh ta nói tiếp: “Dẫn con gái người ta đi gặp cha mẹ tôi thồi, đều là bạn bè cả.”

“Ha ha ha ha...” Nhóm người quen cười lộ cả hàm răng sáng bóng.

Khi đám người ấy đi khỏi, Triệu Lan Hương không nhịn được bật cười thành tiếng. Cố công hài hước như vậy cũng không phải không có nguyên nhân, con của ông ấy đúng là cha truyền con nối.

Triệu Lan Hương mỉm cười nói: “Bạn bè tôi có rất nhiều cô gái đến tuổi lấy chồng, sau này tôi sẽ giới thiệu cho anh.”

Cố Thạc Minh ầm ừ một tiếng như có như không, sau đó bổ sung thêm: “Tôi thích người dịu dàng đáng yêu.”

Lúc Triệu Lan Hương đi đến nhà Cố Thạc Minh, lúc này Cố công cũng đang ở nhà, nói hai mắt ông ta sáng rực lên khi thấy Triệu Lan Hương cũng không quá.

“A, sao cô lại tới đây?”

“Tiểu Triệu mau ngồi đi, mẹ thằng nhỏ, hoa quả hoa quả đâu, mau rửa một ít đi!”

Cố công nói: “Vốn dĩ tôi không được về, nhưng nhờ có Lý Đại Lực xử lí chu toàn, nếu sớm vài ngày còn có hi vọng về đại đội chung với cô.”

Nhìn dáng vẻ Cố công rất mệt mỏi như vừa xuống xe lửa.

Triệu Lan Hương đặt rổ lên bàn, cười nói: “Tuy là hơi tiếc, nhưng lúc về tôi cũng có bạn đi cùng rồi.”

Cố công ậm ừ liên tục, tâm tư đã bay đến số bánh trong rổ để trên bàn từ lâu. Ông ta nhanh chóng lấy một miếng bánh cuốn bơ nướng ra ăn, cắn từng miếng giòn tan. Bên ngoài bánh là vài lớp bột, nhân bên trong là lòng đỏ trứng gà, từ trong ra ngoài là những từng vòng tròn trắng trắng vàng vàng, ăn vào còn có mùi rượu.

Loại bánh ngọt này cực kì dễ làm, nguyên liệu cũng rất phổ biến, nhưng phải nướng trên lửa. Đêm giao thừa, nhân lúc đang trông bếp lửa Triệu Lan Hương đã nướng bánh đến tận nửa đêm, bị Phùng Liên kêu là đồ phá của.

Nhưng sau khi ăn bánh trứng cuốn nướng xong Phùng Liên lại tỏ vẻ phải làm thêm một mẻ nữa.

“Ăn hỉ bánh của cô xong mới cảm thấy giống lễ mừng năm mới.” Cố công gãi đầu cười nói.

Mẹ Cố rửa trái cây xong, chống eo lườm Cố công một cái, khiến ông ta ngoan .ngoãn ngồi ăn bánh không dám nói gì nữa.

Triệu Lan Hương đưa chút bánh ngọt cho mẹ Cố nếm thử.

Cố công nói: “Mẹ thằng nhỏ, đây là Tiểu Triệu, là người thường xuyên giúp đỡ tôi lúc ở nông thôn.”

“Nấu ăn rất ngon, bà mau nếm thử đi.”

Mẹ Cố mỉm cười kéo tay Triệu Lan Hương hàn huyên một lúc lâu, hỏi chuyện ở nông thôn của Cố công, dùng nét mặt từ mẫu quan sát Triệu Lan Hương.

Triệu Lan Hương không chịu được đòn tấn công liên tục của mẹ Cố, cô khẽ ho một tiếng nói: “Dì à, cháu còn chút việc, cháu xin phép về trước.”

Đúng lúc ấy Cố Thạc Minh mới rửa tay đi ra từ nhà vệ sinh, thấy mẹ mình hỏi con gái nhà người ta giống như hỏi cung. Anh ta vội vàng kéo Triệu Lan Hương ra khỏi quân khu đại viện, còn quay đầu cười ha hả nói với mẹ mình: “Mẹ đừng có ý đồ gì với cô ấy nữa.”

“Cô ấy tới để giới thiệu bạn gái cho con đấy.”

Mẹ Cố chống nạnh, trở mặt gào thét: “Có bản lĩnh thì dẫn bạn gái mà con bé giới thiệu về đây, soi mói bắt bẻ, điểm này không thích điểm kia không hợp, rồi sống một mình cả đời cho xem.

Cố Thạc Minh bị mẹ mắng, hàm hồ nói: “Con đi ra ngoài đây.”

...

Triệu Lan Hương còn chưa bước chân ra khỏi quân khu đại viện, đã đụng phải Tưởng Kiến Quân đang vội vã trở về từ thành phố B.

Cô giả vờ không nhìn thấy anh ta, lập tức bước qua cửa, cứ thế đi thẳng.

Tưởng Kiến Quân đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, mệt mỏi kéo hành lý về nhà, đi thêm hơn trăm mét nữa, anh ta mới nhận ra điều gì đó, vội vàng vứt hành lý xuống đuổi theo cô.

Anh ta đi đến trước mặt, bắt lấy tay cô, hỏi.

“Sao gặp mặt mà không chào nhau thế?”

Tuy trên mạt anh ta hiện rõ vẻ mỏi mệt, đôi mắt đầy tơ máu, nhưng vẫn không giảm bớt độ đẹp trai vốn có chút nào. Giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp của anh ta vô cùng có sức hút, lúc này nói chuyện còn mang theo ý cười, cố gắng thể hiện sự quyến rũ của mình.

Triệu Lan Hương ngẩng đầu, yên lặng rút tay ra.

Cô giống như vui mừng kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh chào hỏi: “Anh đã về rồi à?”

Tưởng Kiến Quân gật đầu, nở một nụ cười thật tươi: “Đúng vậy, tôi về rồi. Lần trước tìm em là vì có chuyện quan trọng cần nói, kết quả lại có nhiệm vụ.”

Triệu Lan Hương nói: “Tôi cũng có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”

Cô hít sâu một hơi, vui vẻ nói: “Không phải anh cảm thấy tôi rất phiền phức sao, ừm... Sau này tôi sẽ không gặp lại anh nữa, tôi có người mình thích rồi. Tôi cũng chúc anh sau này sẽ có cuộc sống tốt đẹp!”

Nụ cười xán lạn của Tưởng Kiến Quân còn chưa kịp nở rộ, đã đông cứng trên môi.

Vở kịch nhỏ:

Tác giả: Không phải vẫn luôn oán trách tôi vì chưa cho anh ta lộ mặt sao?

Lần này cho rồi đấy.

Sao hả?

Có thích không?

Có đáng yêu như Bách Ca không?

Tưởng Kiến Quân: “...”

Bình Luận (0)
Comment