Nếu Triệu Vĩnh Khánh là một người cha độc đoán và bạo lực, nhất định ông sẽ tát cho đứa con gái “Nổi loạn” này của mình một cái để cô tỉnh táo lại, để cô không bao giờ dám dính dáng tới mấy việc xấu kia nữa.
Thế nhưng... Sau khi Triệu Vĩnh Khánh nghe con gái mình mở miệng đánh giá mang theo chút trào phúng, đầu tiên ông nghẹn họng, sau đó đen mặt khó thở, cuối cùng lại bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Triệu Lan Hương nhớ rõ, đến thập niên tám mươi, cha cô nóng đầu từ bỏ công việc ổn định, chạy ra biển làm ăn, tuy rằng không giàu lên nhanh chóng cũng không kiếm được quá nhiều tiền, nhưng vẫn đủ để mặc tây trang, đi giày da, cầm cặp sách, đi ra ngoài có người còn gọi ông là ông chủ.
Ông để kiểu tóc đen mượt bóng loáng, giày da cũng đen bóng theo trào lưu. Chỉ tiếc là Tiểu Hổ Tử bị ông nội tẩy não quá mạnh, cuối cùng không kế thừa sản nghiệp mà chạy đi làm anh công an nghèo.
Triệu Vĩnh Khánh tự hỏi một lúc, cuối cùng nghiêm túc nói: “Nếu con thiếu tiền, cha sẽ cho con.”
“Đừng bán thức ăn nữa, nguy hiểm lắm.”
“Cha mẹ chỉ có một đứa con gái là con, nếu con bị bắt vào tù, cha sẽ không nhận con nữa.”
Triệu Lan Hương ngoan ngoãn đồng ý, cô cảm thấy lúc này không phải lúc phản bác cha mình. Ông không biết chuyện cải cách một năm sau, ông có điều cố kị, suy bụng ta ra bụng người. nếu biết người thân của mình làm những chuyện không ổn như vậy, vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện giảng dạy, cha cô đã rất lợi hại rồi.
Triệu Lan Hương mỉm cười nói: “Cảm ơn cha.”
Cô chia tiền mừng tuổi thành nhiều phần, bỏ vào bao lì xì. Lúc pháo dưới lầu bắt đầu nổ, cô lấy một phong bao lì xì trong ngực ra đưa cho Triệu Vĩnh Khánh.
“Năm mới vui vẻ!” Triệu Lan Hương nói.
Huyệt thái dương của Triệu Vĩnh Khánh không nhịn được co rút, nửa sau đầu hơi đau nhức.
Dưới lầu Tiểu Hổ Tử bịt lỗ tai lại, kêu to lên một tiếng, không ngừng cười khanh khách, sau một cơn pháo nổ đì đùng, cậu chạy lên nhà nhanh như một làn gió, vô cùng vui vẻ kéo tay Triệu Lan Hương.
“Đại Nữu, đi đốt pháo đi!”
“Cha đi nữa!”
Cậu đưa que hương trong tay cho Triệu Vĩnh Khánh, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, thân nhiệt của trẻ con nóng như bếp lò vậy, chạy một lát cả người đã ướt sũng. Triệu Vĩnh Khánh cầm hương, ôm con trai xuống lầu, vợ ông đã treo dây pháo tự mua trước cửa từ lâu.
“Đốt pháo ăn tết nào...”
Ông tìm diêm châm hương, dùng hương để đốt pháo.
Tiểu Hổ Tử nhìn chằm chằm vào từng mảnh vụn đỏ bắn ra từ quả pháo, vui vẻ vỗ tay mà quên mất che lỗ tai lại. Triệu Lan Hương giúp cậu bịt tai, đôi mắt cậu càng sáng hơn.
Đúng là tràn đầy sức sống, giống như ánh mặt trời.
Nhìn thấy đôi mắt trong veo thuần khiết ấy, Triệu Lan Hương lại nhớ tới một đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, khi mở to mắt ra thì âm trầm giống như xoáy nước, hút người ta vào trong đó.
Không biết Hạ Tùng Bách ở nông thôn thế nào, có giống bọn họ hay không? Có cùng ăn bữa cơm đoàn viên sum vầy, nghe tiếng pháo nổ náo nhiệt không?
Triệu Lan Hương chỉ biết, chắc chắn đến tận hôm ba mươi tết anh vẫn đang mổ heo, chỉ cần nắm được cơ hội trở mình, anh sẽ không tiếc bất kỳ cơ hội nào để cố gắng làm việc.
Không chịu buông tha cho bản thân mình.
Nhớ anh, rất rất nhớ anh.
Thấy bầu trời đang tối dần, Triệu Lan Hương nhìn khoảng không đen nhánh không có ánh trăng kia, cảm nhận được niềm vui sướng khi được sống cùng anh trong một thế giới.
Loại cảm giác này thật hạnh phúc, từ nay về sau, ánh trăng chiếu lên người cô cũng sẽ chiếu lên người anh.
Qua nửa đêm, Triệu Lan Hương cho Tiểu Hổ Tử uống một chút nước trái cây để dễ tiêu hóa.
Tiểu Hổ Tử vui vẻ nói: “Tết năm nay có nhiều món ngon quá.”
“Ngày mai còn bánh mật không ạ?”
“Có, nhưng không được ăn vào buổi tối.”
Tiểu Hổ Tử tiếc nuối kêu lên một tiếng, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ: “Em thích ăn tết.”
Triệu Lan Hương không nhịn được bật cười, có ai không thích ăn tết như vậy? Ở niên đại vật tư thiếu thốn này, ăn tết chính là ký ức vui vẻ của cả một thế hệ. Cô sẽ nhớ mãi món thịt viên mẹ làm, thịt băm nhuyễn vo thành viên rồi chiên qua dầu nóng. Đồ ăn vặt quý giá như vậy chỉ đến tết mới được ăn. Tuy rằng bà nấu cơm không ngon, nhưng thịt viên lại có hương vị đậm đà, như chứa chan tình yêu thương của bà ấy.
Vì ăn tết cả nhà đã bận rộn non nửa tháng, tuy bận rộn nhưng lại rất vui, hương vị tết cổ truyền đậm đà này, các thế hệ sau hoàn toàn không thể so sánh được, khiến người ta nhớ mãi không nguôi.
...
Mồng một tết, bốn người nhà họ Triệu lên núi thắp hương. Không thể vào chùa miếu cúng bái, bởi nó đã bị phá sạch đi không còn một mảnh từ lâu rồi.
Nhưng vẫn còn một số người không quên truyền thống ngàn năm mà tổ tiên truyền lại, gia đình Triệu Vĩnh Khánh thắp ba nén hương rồi xuống núi, trên đường gặp rất nhiều người đi vội vã, không ai dừng lại chào hỏi hàn huyên.
Trong những ngày tết, công an chăm chỉ siêng năng cũng nghỉ ngơi, người nhà công an cũng đi thắp hương cầu phúc.
Tuy mấy năm trước, những việc này đều phải lén lút làm ở nhà. Nhưng đến năm nay, mấy người lãnh đạo quan trọng liên tiếp qua đời, người dân tự tổ chức chia buồn bị ngăn cấm, khiến làn sóng tẩy chay càng mạnh hơn, kết quả Tứ Nhân Bang rơi đài, chính sách càng ngày càng rộng rãi hơn.
Việc dâng hương bái thần, mọi người đã có thể làm một cách quang minh chính đại.
Triệu Vĩnh Khánh nắm tay vợ và con trai, một nhà bốn người vui vẻ đi dạo công viên ngắm hoa mai trắng nở rộ đầu xuân. Buổi chiều về đến nhà, ai nấy đều mệt mỏi nằm liệt trên giường, không muốn nhúc nhích.