Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 102 - Chương 102. Tình Hình Hiện Giờ Đã Khác Xưa

Chương 102. Tình hình hiện giờ đã khác xưa Chương 102. Tình hình hiện giờ đã khác xưa

Ngồi xe suốt hành trình một ngày một đêm, Triệu Lan Hương đội gió lạnh đã về tới nhà.

Tiểu Hổ Tử mặc quần áo bông tròn vo, vui sướng nhảy cẫng lên ôm lấy eo chị gái mình.

Triệu Lan Hương vừa vào nhà đã bị cục thịt kia đánh úp, ôm chặt không thể thoát ra được.

“Nghịch ngợm quá, nếu như chị không đỡ được em thì phải làm sao? Sau này không được như vậy nữa.”

Tiểu Hổ Tử thuận lợi ôm cổ chị gái mình nói: “Đại Nữu, đêm nay chúng ta ăn gì?”

Triệu Lan Hương không nhịn được bật cười: “Hóa ra lâu ngày không gặp chị như vậy, em chỉ nghĩ đến ăn thôi sao?”

Tiểu Hổ Tử nhìn cô, lập tức lắc đầu: “Mẹ sắp phá hoại hết đồ ăn ngon rồi.”

Vừa nói cậu bé vừa chỉ tay vào phòng bếp đang bốc khói.

Nghe thấy thế, Triệu Lan Hương nhanh chóng buông em trai xuống, bước vào phòng bếp. Vừa vào cô đã trông thấy món cá mà Phùng Liên đang rán đã cháy đen đang bốc khói, cô nhanh tay nhấc nồi lên, gắp con cá nửa sống nửa chín ra ngoài.

“Để con làm cho.”

Phùng Liên lau mồ hôi, giống như vừa bị kinh hãi.

“Cha con lúc nào cũng nhớ đến món cá quế chiên xù con làm, chờ mãi chờ mãi không thấy con về, mẹ đành nấu thử…”

Triệu Lan Hương không nhịn được bật cười: “Cô giáo ơi, cô vẫn là đi ra ngoài soạn bài đi, để con nấu cơm tất niên cho.”

Khi cô về đến nhà đã là đêm giao thừa rồi, Phùng Liên vất vả lắm mới bỏ nhiều tiền cướp được một con cá ở chợ đen, kết quả lại làm hỏng.

Triệu Lan Hương lấy thịt heo được giữ lạnh bằng băng trong rương hành lý ra, thịt heo được bạn trai cô cố ý dùng băng giữ tươi, bọc kín mít trong giấy dầu, tuy rằng băng đã tan quá nửa, nhưng thịt vẫn tươi ngon. Ngoài thịt ra, còn có hai cân lạp xưởng, thịt khô, cá chạch khô nữa.

Cô dẫn Tiểu Hổ Tử đến chợ đen một chuyến, dùng giá tiền kếch xù mua hai cân xương ống, năm mao tiền một cân.

Mua rau dưa, hai mao rưỡi một cân.

Cá tươi, một tệ rưỡi một con.

Tôm he, hai tệ một cân.

Tiểu Hổ Tử trợn tròn mắt nhìn chị gái xách theo một rổ đầy chiến lợi phẩm về nhà, bản thân thì tự mình nhặt lấy ba bốn củ khoai tây.

“Mua cả cái này nữa, đừng quên!”

Triệu Lan Hương nghĩ đến Tết Âm Lịch chợ đen cũng ngừng kinh doanh, nên cố gắng mua đồ ăn quan trọng trước, sau đó đi thêm vài lần nữa. Cô bỏ mấy củ khoai tây về chỗ cũ, xoa đầu Tiểu Hổ Tử đầu, nhỏ giọng nói:

“Ngoan, lần sau quay lại chúng ta mua khoai tây được không, chị sẽ mua cho em cả một túi.”

Tiểu Hổ Tử nghe thấy thế thì ngoan ngoãn tung ta tung tăng xách con cá béo múp vừa mua được theo chị gái mình về nhà. Sau đó hai chị em lại thay bộ quần áo khác đến chợ đen lần nữa, mua xong đồ lập tức đạp xe biến mất trong đường ngang ngõ tắt.

Triệu Lan Hương mua đồ xong, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái, có lẽ ý nghĩa của việc cố gắng kiếm tiền là ở chỗ này, có thể mua hết những thứ mình muốn mua mà không phải so đo về giá cả.

Cô đặt đồ ăn mua về vào chỗ râm mát để bảo quản.

Đêm giao thừa, Triệu Lan Hương làm một bữa cơm tất niên phong phú, cha mẹ đều ăn rất vui vẻ, Tiểu Hổ Tử mút tôm he ngón tay dính đầy dầu.

Triệu Vĩnh Khánh thật sự không có cách nào chấp nhận được con gái mình tiêu xài táo bạo như vậy, cơm nước xong ông lén hỏi cô: “Có phải chú con lén trợ cấp cho con không?”

“Con nói cho cha nghe, để cha mang trả người ta.”

Triệu Lan Hương lắc đầu, nói thẳng: “Không phải, số tiền này là do con tự mình kiếm ra.”

Triệu Vĩnh Khánh nghe thấy thế lập tức hiểu ra, ông cúi đầu nhìn con gái mình chằm chằm, trên khuôn mặt gầy guộc chứa đầy cảm xúc phức tạp.

“Con, con……”

“Từ nhỏ con đã cố chấp như vậy.”

Ông gọi con gái vào phòng, hỏi kỹ càng xem cô làm gì, làm như thế nào.

Vì không muốn tết nhất còn để cha ruột phải lo lắng, Triệu Lan Hương đành phải nói qua chuyện mình bán đồ ăn.

Triệu Vĩnh Khánh trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, nhíu chặt mày nhìn con gái, cuối cùng thở dài nói: “Trước đây khi học đại học cha con... Cha cãi nhau với ông nội, ông nội cắt đứt tiền sinh hoạt phí, nghèo đến mức không có gì ăn, cha cũng từng lén lút đầu cơ trục lợi bán vài túi lương thực. Để mình kiếm được chút tiền sinh hoạt. Nhưng mà mấy người làm cùng với cha năm đó, hiện giờ vẫn đang ngồi xổm trong tù.”

Ông thở dài, không tán đồng việc con gái vì chút tiền mà mạo hiểm như vậy. Nghĩ ngợi một lát, ông móc ra một sấp tiền trong túi nhét vào tay con gái.

“Nghe lời cha, sau này đừng làm nữa.”

Triệu Lan Hương không muốn nhận tiền của ông, vẻ mặt giống như kinh ngạc, lại giống như đang nghĩ đến điều gì đó. Cô mở miệng nói: “Tình hình năm ấy khác tình hình hiện tại, khi ấy cha cũng không dùng đúng phương pháp.”

“Những năm sáu mươi mấy hồng binh quản nghiêm như vậy, cha với bạn mình dám đầu cơ trục lợi, người ta không bắt mọi người thì bắt ai? Nhưng mà cha nhìn tình hình hiện tại…… Nhìn chung quanh xem, cha có phát hiện ra gì không?”

“Tình hình hiện giờ đã khác xưa rồi.”

Triệu Lan Hương nhẹ nhàng nói, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kiên định và tự tin.

Bình Luận (0)
Comment