Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 101 - Chương 101. Hy Vọng Sang Năm...

Chương 101. Hy vọng sang năm... Chương 101. Hy vọng sang năm...

Mùa đông khắc nghiệt, ngoài phòng chứa củi gió lạnh thổi vù vù, nhưng trong phòng lại ấm áp hài hòa.

Triệu Lan Hương ăn một lát cả người đổ đầy mồ hôi, không nhịn được cởi áo khoác ra. Cô nhẹ nhàng uống vài hớp rượu cao lương mà Đường Thanh mang đến, từng giọt rượu thơm nồng mát lạnh chảy xuống cổ họng rất nhanh cô đã không thắng nổi men say.

Cô uống chút sữa bò giải rượu, cười hì hì nói: “Hy vọng sang năm cuộc sống sẽ càng rực rỡ hơn!”

Đường Thanh nói: “Hy vọng sang năm chúng ta vẫn có thể ngồi cùng nhau, thống khoái ăn thịt uống rượu!”

Chu Gia Trân nói: “Hy vọng sang năm đại đội được mùa!”

Hạ Tùng Bách do dự một lát, mới giơ chén sứ thô ráp lên chạm cốc với bọn họ: “Hy vọng…… Sang năm công việc thuận lợi.”

Chị Hạ mỉm cười cũng khoa tay múa chân nói: “Sang năm…… Người nhà đều khỏe mạnh.”

Mọi người sôi nổi bắt đầu cầu nguyện cuộc sống sang năm mới, trong lòng Triệu Lan Hương cũng yên lặng cầu: Hy vọng Hạ Tùng Bách, vạn sự như ý.

Bình rượu Đường Thanh mang đến độ cồn rất cao, mấy người phụ nữ chỉ nếm một chút, số còn lại anh ta cũng không ăn mảnh, mà bỏ ra rót đầy cho mình và Hạ Tùng Bách.

Anh ta cười lộ ra hàm răng trắng tinh, mời rượu: “Uống thêm chút nữa đi.”

Cuối cùng bữa lẩu hôm ấy mọi người đều rất vui vẻ thỏa mãn, ăn đến mức miệng bóng nhẫy, bụng tròn vo. Trên bàn là từng đống xương cốt chất cao cao, ngay cả xương ống hầm làm nước dùng bọn họ cũng vớt ra ăn sạch không còn một mảnh.

Tửu lượng của Đường Thanh không tốt lắ, mới uống non nửa bình rượu đã say gục trên bàn, khuôn mặt trắng nõn tì vào bàn tạo ra dấu ấn mờ nhạt.

Sau khi Chu Gia Trân và chị Hạ thuh dọn xong đống hỗn độn, thấy thanh niên trí thức Đường uống say thành như vậy, hai người đều không nhịn được, khẽ lắc đầu.

Chu Gia Trân nói: “Tưởng Mỹ Lệ về thành phố rồi, có lẽ trong lòng anh ta không thoải mái lắm.”

Chị Hạ chỉ cười không nói gì.

Sau khi tiễn Chu Gia Trân về, chị ôm một đống vải vóc về phòng mình. Lúc này Lý Đại Lực đã ăn xong suất cơm chiều của anh ta, anh ta ăn mỳ sợi nấu lẫn canh xương ống, trên bát mì còn nhỏ vài giọt dầu thơm ngào ngạt, và nguyên một chiếc móng heo ăn kèm.

Bát mỳ ấy khiến anh ta ăn no căng cả bụng, vừa thơm ngon vừa đủ chất.

Thấy chị Hạ vào phòng, anh ta hỏi: “Ăn xong rồi à?”

Hạ Tùng Diệp gật đầu, sau đó ngồi dưới đèn dầu, bắt đầu xe chỉ luồn kim yên tĩnh khâu vá quần áo. Lý Đại Lực dựa vào mép giường, tay cũng khâu khóa kéo, đính cúc áo.

Đôi tay anh là đôi tay làm việc nặng nhà nông, trên tay có một tầng kén vừa dày vừa cứng. Nhưng khi làm công việc đòi hỏi sự tinh tế này, lại không hề qua loa chút nào. Trong khoảng thời gian này sức khỏe đã khôi phục đôi phần, anh ta có thể yên lặng ngồi cả ngày để khâu vá quần áo, làm việc khiến anh ta cảm thấy mình không phải trói buộc, mình vẫn còn tác dụng.

Rất nhanh anh ta đã may xong một đường, lại đi khâu cúc áo..

“Lại đây, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Anh ta nói với chị Hạ.

Hạ Tùng Diệp nắm chặt quần áo mình vừa khâu xong, thổi tắt đèn rồi sờ soạng đi đến mép giường, cả người rơi vào trong vòng tay rắn chắc và ấm áp của chồng mình.

Lý Đại Lực nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể, xoa bóp khuôn mặt nhỏ của chị, nói: “Em không cần làm việc vất vả như vậy, bây giờ anh cũng biết khâu vá rồi.”

Hạ Tùng Diệp ôm cổ anh, thân mật cọ mặt mình vào cằm đã mọc râu hơi ram ráp của Lý Đại Lực. Quanh người chị đều là hơi thở đầy nam tính của anh, cả người anh vừa cứng rắn vừa nóng như lửa vậy.

Tuy rằng mỗi ngày Hạ Tùng Diệp đều phải chăm sóc gia súc của đại đội, nhưng vẫn tranh thủ mọi lúc để làm quần áo, mỗi ngày làm một bộ, kiếm lấy một tệ tiền công. Nhưng cuộc sống như vậy chị lại không cảm thấy mệt nhọc chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất phong phú. Chị vuốt ve thân thể rắn chắc của chồng mình, trong lòng càng cảm thấy ngọt ngào hơn.

Rất nhanh thôi anh ấy sẽ khỏe lại!

Qua ngày mồng tám tháng chạp, cuộc sống lại trở về vẻ bình đạm thanh nhàn. Triệu Lan Hương tranh thủ thời gian làm Hỉ Bánh và Phúc Cao, hai món bánh này đều là hành hóa được săn đón vào dịp tết trong giai đoạn này, Cung Tiêu Xã cũng không có đủ hàng bán.

Cho dù người nông dân nghèo khó cả năm, hay người dân thành phố cuộc sống thiếu thốn phải thắt lưng buộc bụng, đến tết cũng không tính toán chi li số tiền này, đều mua một chút bánh ngọt về nhâm nhi, hoặc là đi thăm người thân bạn bè. Loại bánh ngọt “Xa hoa” này, mua về cũng có thể diện, ai có thể xách theo vài hộp từ Cung Tiêu Xã ra đều có thể vênh mặt đi ngang.

Nhân dịp công việc nhà nông không bận rộn này, Triệu Lan Hương làm liên tục mười ngày mười đêm, mỗi ngày làm khoảng ba mươi cân bánh, tranh thủ thời gian trước khi về nhà kiếm đầy túi tiền của mình.

Mỗi ngày Lương Thiết Trụ canh gác trại heo xong đều tới chỗ cô lấy hàng, Triệu Lan Hương càng làm việc cần mẫn anh ta càng kiếm được nhiều hơn.

Anh ta lau mồ hôi, vui vẻ nói: “Bánh ngọt của chúng ta bán rất dễ, nhưng mà một mình cô làm quá vất vả, ngày nào cũng phải thức dậy tranh thủ làm vào ban đêm.”

Triệu Lan Hương cười nói: “Dù sao ban ngày cũng không phải làm gì, làm bánh xong tôi sẽ đi ngủ nướng, thích ngủ đến mấy giờ thì ngủ.”

Ba ngày trước ngày trừ tịch, cô làm xong một mẻ bánh mật cuối cùng, ép thành nhiều hình dạng, rải hạt mè lên trên. Để lại mười cân cho nhà họ Hạ ăn dần, đưa mười cân cho Lương Thiết Trụ, đưa mười cân cho Lý Trung. Bánh mật cô làm theo công thức Tô Châu, dùng hoa quế điều hương, thơm ngọt thanh mát. Trời lạnh có thể để được nhiều ngày không hỏng, khi ăn chỉ cần cho chút mỡ vào nồi rán lên là được.

Triệu Lan Hương nói: “Tôi nghe anh Bách nói, trại heo của các anh mới mổ thịt mấy con phải không?”

Lương Thiết Trụ gật đầu.

“Trước kia bọn họ nuôi heo theo bản năng không để ý nhiều, để có heo thịt mỗi ngày, nên heo to heo nhỏ đều nuôi chung với nhau. Sau đó anh bách thay đổi thức ăn chăn nuôi mới chia ra lớn nhỏ, thức ăn cũng chú ý đến số lượng, mấy con heo trung bình rất nhanh đã béo mấy chục cân, không nặng lắm, có điều giá thịt heo trước tết rất cao, anh Bách nói hay là giết trước, nhân dịp năm mới kiếm một khoản.”

Triệu Lan Hương dặn dò: “Làm việc cẩn thận, chú ý an toàn.”

Những lời này Lương Thiết Trụ đã nghe nhiều đến mức lỗ tai mọc kén rồi, không chỉ có Triệu Lan Hương nói, mà vợ anh ta cũng nói cả ngày.

Anh ta gật đầu: “Cô về nhà cũng chú ý an toàn nhé.”

Hai ngày trước ngày trừ tịch, Triệu Lan Hương đã thu dọn hành lý xong, chuẩn bị xuất phát, trước khi đi cô đã chờ rất lâu, nhưng không chờ được Hạ Tùng Bách. Sau đó Chu Gia Trân và Đường Thanh đến đón cô, bảo cô thu dọn nhanh một chút.

Cô biết mấy hôm nay anh bận mổ heo, cả trại nuôi heo chỉ có anh và một thợ mổ heo khác, rất vất vả. Cô nghĩ một chút rồi mau chóng viết một lá thư ngắn ngọn để lại cho anh, dùng chiếc bình hoa vỡ trên bàn đè lên.

Khi trời xám xịt, Hạ Tùng Bách mới làm xong việc, mồ hôi đầy đầu vội vàng chạy gấp về từ nơi mổ heo, anh đứng trước cửa phòng bạn gái mình, không cần gõ cửa cũng biết bên trong đã vườn không nhà trống.

Bởi vì đèn dầu trong phòng đã tắt.

Anh bực bội vò đầu mình, đẩy cửa bước vào phòng, trong ổ chăn đã lạnh vẫn còn lưu lại mùi hương của cô.

Đột nhiên Hạ Tùng Bách đứng bật dậy, hai tay trống trơn vội vàng tông cửa xông ra ngoài, cưỡi lên chiếc xe Phượng Hoàng lao ra khỏi thôn Hà Tử như một mũi tên, đứng chờ ở ngã rẽ.

Anh vượt mấy dặm đường gió lạnh, lén lút buông xe đạp ra trốn trong bụi cỏ lau khô khốc, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ xe, nơi ấy có một cô gái đang ngồi chống cằm nhìn về phía xa, miệng mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tinh.

Triệu Lan Hương vô tình nhìn qua chỗ người đàn ông đang trốn ở nơi xa, mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng trái tim cô vẫn chấn động, trong lòng ngũ vị tạp trần

Hốc mắt nóng lên, khóe mắt cay cay, xúc động thiếu chút nữa đã rơi lệ.

Vở kịch nhỏ:

Tác giả: Hôm nay Bách ca đứng trong gió lạnh nhìn bạn gái mình như hòn vọng thê.

Bách Ca: (Ủ rũ không nói gì châm một điếu thuốc) ...

Bình Luận (0)
Comment