Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 100 - Chương 100. Không Thể Quá Tham Lam

Chương 100. Không thể quá tham lam Chương 100. Không thể quá tham lam

Ngày mồng tám tháng chạp, đại đội giết heo.

Sau khi nộp xong chỉ tiêu quy định cho nhà nước, còn dư lại mấy con heo mập đại đội bắt đầu phân chia thịt. Nuôi heo từ đầu năm đến cuối năm, mỗi con đều nặng hơn trăm cân, được xã viên nuôi béo tròn béo trắng ra, khi chọc tiết heo ở tít đằng xa cũng có thể nghe thấy tiếng heo gào thét.

Đúng là lớn thật.

Hạ Tùng Bách có vài phần bản lĩnh mổ heo nên cũng muốn tham gia, thợ mổ heo cuối năm có thể được thêm năm cân thịt heo, mọi người không thích ăn nội tạng lòng heo này nọ, thợ mổ heo cũng có thể lấy thêm chút mang về.

Hạ Tùng Bách biết bạn gái mình rất thích ăn nội tạng heo, nên nóng lòng muốn thử.

Khi anh vén tay áo đang đinh đi mổ heo, thì bị Triệu Lan Hương giữ chặt lại, cô lắc đầu: “Anh đừng đi, đợi chia thịt là được rồi.”

“Chúng ta khiêm tốn một chút, không thiếu mấy miếng này?”

Con heo hơn trăm cân bị người ta cắt một cậu tiết sau đó mổ bụng, sau khi mổ xong quả nhiên nội tạng heo đều bị thợ mổ nhặt sạch sẽ, dựa theo công điểm hàng năm mọi người bắt đầu chia thịt heo. Mỗi hộ đều có thể nhận được khoảng trên dưới mười cân thịt, thậm chí có nhiều nhà còn được chia hẳn hai mươi cân.

Nhà Lý Đại Lực chính là nhà ấy, cả nhà có bốn lao động khỏe mạnh, hai lao động trung đẳng, công điểm đứng hàng đầu.

Lý Thúy Hoa được thêm một bộ lòng heo, nên cố ý mang tới cho bà Lý ăn.

Bà ta cười tủm tỉm lộ ra một hàm răng trắng như gạo nếp: “Đại Lực nhà yêm ít nhiều có bà chăm sóc, cứ theo cái đà này, khả năng đến đầu xuân là nó có thể bắt đầu làm việc được rồi.”

Bà Lý không hề có hứng thú với mấy loại lòng phèo gan heo này chút nào, nhưng mà nhớ tới thanh niên trí thức Triệu trong nhà thích ăn, nên giữa lại.

Bà thờ ơ trả lời một câu: “Khách khí rồi.”

“Mấy cái bánh rán này bà cầm chút về ăn đi.”

Bà Lý đẩy chiếc đĩa sắt tráng men đựng bánh rán bằng gạo nếp, nhân mè đen, được rán vàng ruộm sang cho bà ta, nhìn qua đúng là đồ quý giá để ăn tết, mang đi tặng lễ cho người thân bạn bè cũng thỏa đáng.

Lý Thúy Hoa không khách khí cầm lấy một miếng bánh trên đĩa ra ăn thử.

“A... Ngon quá!”

Vỏ bánh bên ngoài được chiên giòn tan, bên trong bột gạo nếp vừa mềm vừa béo, trộn lẫn mùi hương hạt mè, thơm ngọt ngon miệng lại không ngấy, cắn vào một miếng hạt mè chảy ra, khiến người ăn không thể nghĩ được điều gì khác.

Loại bánh rán này được làm theo đúng khẩu vị của người già, độ ngọt thích hợp, ngoài ròn trong mềm, nhai vào không ngấy không dính, càng khó có được hơn chính là vẻ bề ngoài nhìn rất đẹp mắt.

Vốn dĩ Lý Thúy Hoa chỉ định ăn một chiếc thôi, lúc này lại không nhịn được lấy thêm một chiếc nữa cho vào miệng.

“Bà thông gia, bánh này nhà mình tự làm, hay mua từ Cung Tiêu Xã thế?”

Năm nay nhà Lý Thúy Hoa đã trả hết sạch nợ, nhưng sau khi chữa bệnh cho con trai lại ôm nợ vào người, may mà ba đứa con trai nhỏ đều đã lớn khôn, sang năm lại có thể trả hết nợ. Túng thiếu cũng thiếu cả năm rồi, tết đến dù cắn răng cũng phải mua chút bột mỳ Phú Cường về làm chút bánh ngọt ăn tết, ăn tết rực rỡ qua năm mới có hy vọng.

Nhưng mà bánh do nhà bà ta làm ra kém xa bánh rán này.

Mặt bà Lý không chút biểu cảm nói: “Là do thanh niên trí thức Triệu tặng.”

Nghe thấy bà nói vậy, Lý Thúy Hoa bắt đầu hâm mộ người nhà họ Hạ, con người thanh niên trí thức Triệu thật sự rất tốt, khi con dâu cả nhà bà kết hôn, chiếc áo cưới là do tự tay cô ấy may vá.

So sánh với nhau thì nam thanh niên trí thức không tri kỷ được như thế, có điều mỗi tháng nhà họ Lý cũng nhận được một khoản tiền thuê nhà, coi như méo mó có hơn không.

“Sau trận núi sập kia, đại đội phải bỏ ra không ít tiền an ủi xã viên bị thương, chỉ sợ ký túc xá cho thanh niên trí thức sẽ không có tin tức!”

“Như vậy cũng rất tốt!”

Bà Lý nghe thấy thế, cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với Lý Thúy Hoa nữa, vốn dĩ bà cũng không quen giao tiếp với người khác, nên mở lời đuổi khách: “Cô cầm thêm mấy cái bánh về, tôi mệt mỏi rồi không có sức chiêu đãi cô.”

Sau đó bà Lý gọi cháu trai lại, dưa lòng heo cho anh đi rửa.

Triệu Lan Hương cũng được chia mấy cân thịt heo, cũng lấy được một bộ nội tạng heo hoàn chỉnh giống như kỳ tích, đó là do Hạ Tùng Bách dùng mấy cân thịt mỡ nhà bọn họ đổi được. Bộ lòng heo nặng mười mấy cân, cộng thêm một chiếc chân giò, đồ ăn phong phú như vậy, Triệu Lan Hương lập tức quyết định: Nấu lẩu!

Lẩu lòng heo!

Vì bữa lẩu này cô đã góp nhặt nguyên liệu nấu ăn từ rất lâu, mua ớt cay từ nhà dân, còn mua vài cân dầu từ chợ đen, ớt cay phơi khô chế thành bột ớt, hạt mè, hoa tiêu, bát giác, vỏ quế nghiền nát, chiên qua dầu bỏ vào trong bát tô.

Muốn nồi lẩu ngon, chỗ tinh túy nằm ở nguyên liệu nấu ăn tươi ngon và nước dùng nồng đậm, cộng thêm ớt chưng dầu cay nồng như dệt hoa trên gấm. Triệu Lan Hương thích ăn lẩu cay, nồi nước lẩu sôi ùng ụng đỏ au nhìn rất mê người, hương vị cay rát sảng khoái.

Thịt heo là thịt hôm nay vừa mới môt, đêm qua cô đã hầm xương ống với bí phương cả đêm để làm nước dùng, xương ống hầm đủ tám tiếng, khiến nước canh trong trẻo đậm đà.

Cô rửa sạch tất cả nội tạng heo, cắt thành miếng nhỏ, thịt heo cắt thành lát, từng thớ thịt trắng nõn non mềmtrộn lẫn gia vị nhìn cực kỳ đẹp mắt, ăn kèm còn có cải trắng, củ cải, măng mùa đông đã rwat sạch cắt nhỏ, và nấm.

Sau khi cho thêm bát giác, vỏ quế, nhục khấu, hoa tiêu, hành tây... Vào trong nồi nước dùng đỏ au, cô rửa tay bắt đầu đi gọi mọi người tới ăn cơm.

Trước mồng tám tháng chạp Đường Thanh đã đoán được chắc chắn Triệu Lan Hương sẽ làm một bữa ngon, nên đã giao phiếu gạo và tiền khẩn cầu cô nhặt anh ta về ăn cơm, sau khi Tưởng Mỹ Lệ đi rồi, chỉ còn mình Chu Gia Trân lẻ loi ở lại nhà bí thư Lý Đức Hoành, Triệu Lan Hương hỏi qua ý kiến của bà Lý, muốn mời cô ấy đến ăn cùng.

Lần này bà Lý phá lệ đồng ý: “Nhiều người cũng tốt, càng đông càng vui... Rất lâu rồi nhà họ Hạ chưa trải qua cái tết nào náo nhiệt.”

“Ăn bữa cơm thôi mà, không cần hỏi ý tôi cô xem rồi làm là được rồi.”

Triệu Lan Hương vui mừng mời hai người bạn Đường Thanh và Chu Gia Trân tới nhà, tuy rằng Hạ Tùng Bách có chút hẹp hòi từng “Ghen ghét” thanh niên trí thức Đường, nhưng mà thấy bạn gái mình vui vẻ mân mê nhiều đồ ăn như vậy, cũng miễn cưỡng đồng ý.

“Ừ” Anh chỉ vào môi mình, rồi đưa mặt tới gần bạn gái mình.

Triệu Lan Hương ôm anh hôn một cái, sau đó mới ra khỏi phòng anh đi mời Đường Thanh và Chu Gia Trân tới ăn cơm.

Đêm đó cộng cả chị em nhà họ Hạ, và hai “Người ngoài” nữa, sáu người vây quanh bếp lò ăn cơm, cực kỳ náo nhiệt.

Triệu Lan Hương để lại canh suông hầm thịt cho Lý Đại Lực và bà nôi ăn, những người khác đều có thể ăn cay đã bắt tay nhúng thịt heo vào nồi lẩu đỏ au, nước lẩu sôi ùng ục bốc khói, từng làn hương thơm nồng bay ra, hương thơm dâng lên lượn lờ lấp đầy phòng chứa củi.

Triệu Lan Hương lần lượt gắp non nửa bát dạ dày, ruột heo, thịt heo bỏ vào nồi, đợi khi chín thì dùng muỗng múc lên, đặt vào bát để mọi người dễ gắp ăn.

“Tam Nha, mau mau mau, em ăn trước đi.”

Cô đậy kín bếp lò, chỉ để lại than hồng khiến nước lẩu sôi lăn tăn.

Đường Thanh gắp một miếng thịt heo lớn, cảm giác đầu tiên chính là cay, hương vị cực kỳ cay rát đánh úp vào trong miệng, cộng với thịt heo thơm nồng vừa chín tới vô cùng thơm ngon. Sau đó không nhịn được đưa tay gắp thêm miếng thứ hai rồi thứ ba...

Dạ dày heo giòn giòn nhai dất ngon, hòa quện với vị ớt cay, càng nhai càng thích.

“Ăn ngon, ăn ngon quá… Cay chết tôi rồi!”

Đường Thanh há miệng thổi phù phù, yên lặng mở ra bình rượu gạo mình mua từ Cung Tiêu Xã mang đến, chén rượu bằng sứ thô ráp được đổ đầy rượu, hương rượu phiêu tán ra ngoài. Anh ta rót đầy cho Hạ Tùng Bách, Chu Gia Trân cũng đỏ mặt muốn uống một chút.

Bầu không khí ấm áp vui vẻ tràn ngập căn phòng cũ nát, mọi người cúi đầu ăn uống, vừa thỏa mãn vừa sung sướng, giống như vất mả mệt nhọc cả năm đều tan biến theo bữa cơm này. Một bữa cơm phong phú khiến người ta hạnh phúc, khắc sâu vào trong ký ức.

Khiến vài thập niên sau Đường Thanh vẫn còn nhớ rõ hương vị của bữa lẩu cay rát ấy, nó là một phần ký ức tươi đẹp, khiến người ta hoài niệm về những năm tháng xuống nông thôn kham khổ của anh…

Hạ Tùng Bách ăn một miếng thịt, uống một ngụm rượu, lại nhai vài viên đậu phộng ăn, cảm thấy hạnh phúc trên đời này cũng chỉ vậy thôi.

Đôi mắt đen nhánh vô thức liếc qua chỗ bạn gái mình vài lần, có rượu, có đồ ăn ngon, còn có cô gái mình yêu bên cạnh, anh ăn càng thấy ngon miệng hơn, còn ăn nhiều hơn ngày thường một bát cơm.

Triệu Lan Hương thì muốn cho anh ăn thêm chút thịt, sau này ăn lẩu có ai ăn với cơm đâu, người khác đều vội vàng ăn thịt, mỗi mình anh ngốc chỉ biết ăn cơm không!

Cô liếc mắt nhìn chị Hạ, chị Hạ hiểu ý dùng sức gắp thịt cho em trai.

Hạ Tùng Bách vội vàng lắc đầu: “Đủ rồi đủ rồi.”

Trong cuộc đời có một lần như vậy là đủ rồi, phúc khí dùng nhiều một phần sẽ ít đi một phần, anh chỉ cần nếm thử một chút là đủ rồi, anh chỉ hy vọng còn lưu lại tiếc nuối, thì sẽ có thêm lần sau, lần sau nữa... Anh không thể quá tham lam.

Ông trời sẽ không vô duyên vô cớ cho người ta tất cả mọi thứ mình muốn.

Vở kịch nhỏ:

Tác giả: Vì sao không ăn thịt chỉ ăn cơm không vậy?

Hai tay Bách ca chống cằm trầm ngâm: Như vậy cô ấy mới đau lòng!

Tác giả: A... Thằng nhóc tâm cơ này...

Bình Luận (0)
Comment