Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 99 - Chương 99. Rồi Cô Ấy Cũng Phải Đi

Chương 99. Rồi cô ấy cũng phải đi Chương 99. Rồi cô ấy cũng phải đi

Tưởng Mỹ Lệ đi rồi, sau khi ăn xong bữa cơm đã biến mất khỏi thôn Hà Tử.

Cô ta đi luôn không quay về nữa, khiến rất nhiều thanh niên trí thức không khỏi hâm mộ, nhưng trong lòng lại cảm thấy đó là lẽ thường tình. Bao nhiêu thanh niên trí thức đã ngây người ở thôn Hà Tử rất nhiều năm, thời gian dần trôi qua thậm chí có thanh niên trí thức còn xuống nông thôn từ mười năm trước.

Nhưng Tưởng Mỹ Lệ lại là thanh niên trí thức duy nhất có thể về thành phố, điều này khiến người ta hâm mộ biết bao.

Cô ta có thể về nhà, có thể vĩnh viễn ở nhà, không phải ở lại mọc rễ nảy mầm trong thâm sơn cùng cốc này nữa.

Khi Hạ Tùng Bách biết nữ thanh niên trí thức ở nhà đại đội trường thường tới nhà anh ăn cơm kia đã trở về thành, trong lòng anh rất kinh ngạc.

Tưởng Mỹ Lệ là một trong số ít người trong đại đội được nhắc tới cùng với Triệu Lan Hương, thậm chí cô ta còn hoang phí hơn cả Triệu Lan Hương nữa! Tuy rằng mọi người đều đến từ thành phố, nhưng hoàn cảnh của mỗi người vẫn khác nhau, Tưởng Mỹ Lệ và Triệu Lan Hương đều là nữ thanh niên trí thức trẻ tuổi, lại còn xinh đẹp, gia cảnh tốt…

Hơn nữa hai người thường qua lại với nhau, nên không ít người đều cho rằng các cô là bạn bè thân thiết.

Tưởng Mỹ Lệ đi rồi, thế mà lại khiến Hạ Tùng Bách sinh ra một tia cảm xúc ưu sầu vì ly biệt. Đương nhiên... Không phải do anh không nỡ để Tưởng Mỹ Lệ rời đi, mà là anh phải đối diện với một sự thật tàn khốc...

Sớm hay muộn bạn gái anh cũng sẽ rời khỏi nơi này, cô sẽ không ở lại đây lâu nữa.

Anh cúi đầu múc nước trong lu, cực kỳ trầm mặc, động tác làm việc cũng dừng lại.

Triệu Lan Hương hỏi: “Anh làm gì mà lâu thế?”

“Em còn chờ để múc...”

Cô còn chưa nói dứt lời, đã trông thấy Hạ Tùng Bách yên lặng đi khỏi đó.

Triệu Lan Hương mang vẻ mặt không thể hiểu nổi, lúc này chỉ sợ dù cô có vắt nát óc cũng không thể nghĩ ra được, vì chuyện Tưởng Mỹ Lệ về thành nên cảm xúc của người đàn ông này mới xuống thấp như thế.

Cô cho rằng việc vặt bên trại nuôi heo khiến anh lo lắng, cô múc nước, rồi gắp một chút lòng heo trong bình gốm đến phòng Hạ Tùng Bách.

Triệu Lan Hương gõ cửa.

Một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói nặng nề hàm hồ của anh truyền đến từ bên trong: “Có việc gì không?”

Cô lập tức đẩy cửa bước vào, cười hì hì nói: “Đây là lòng heo hôm qua anh mang về, em đã chế biến tốt rồi, anh đến đây nếm thử hương vị đi, ăn rất ngon đó.”

Cô nhẹ nhàng đặt bát lòng heo lên trên bàn trong phòng anh, ngón tay vuốn ve cái chai vỡ bên cạnh cửa sổ, hoa bên trong chai đã héo tàn từ lâu, anh cắt một cành Tùng về cắm vào, lá tùng xanh ngắt dưới ánh mặt trời giống như tỏa sáng vậy.

Triệu Lan Hương tự gắp một miếng lên nếm thử, giòn giòn, ngon miệng, nước dùng rất đậm đà, nhai vào vừa thơm vừa béo.

Cô gắp một miếng khác đưa cho người đàn ông đang ngồi quay lưng lại với mình, tay nâng lên muốn bón cho anh: “Ăn ngon không?”

“Để em nói anh nghe, trên người heo không chỉ có thịt mỡ mới ngon, nội tạng heo giá rả đó mới là...”

Triệu Lan Hương còn chưa nói xong, những lời còn lại đã bị nụ hôn nồng cháy của anh nuốt sạch. Anh cạy hàm răng cô ra, đôi môi lạnh lẽo chạm lên môi cô, mang đến cảm giác tê dại, nhưng mà rất nhanh cả hai đã nóng lên, vô cùng vô cùng nóng bỏng...

Anh giống như thằng nhóc choai choai mới lớn hấp tấp không nhịn được đè cô lên giường, ánh mắt đen nhánh tối lại, lẳng lặng nhìn cô chằm chằm giống một con sói nhỏ.

Trong nháy mắt khi cánh môi tách ra, Triệu Lan Hương đã không nhịn được phải bật cười.

Cô xoa mái tóc đã dài hơn nhưng vẫn không rảnh xử lý của anh, tóc mới mọc mềm mại chạm vào lòng bàn tay, có cảm giác phiêu dật. Sợi tóc rủ xuống che khuất cặp lông mày sắc bén, rút đi vài phần tính xâm lược, sau đó cô khẽ vén sợi tóc giữa trán anh lên, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi:

“Anh làm sao vậy?”

Làm sao cả người đột nhiên lại uể oải như thế?

Hạ Tùng Bách không trả lời, lại đè cô xuống dùng sức hôn, từng nụ hôn mạnh mẽ hung dữ, như con sói nhỏ vậy.

Mùa đông lạnh lẽo, nhưng thân thể đang dán trên người cô lại nóng như bếp lò vậy, khiến Triệu Lan Hương có chút rung động, sâu trong lòng sinh ra khát vọng, khát vọn được anh âu yếm, được anh ngang ngược vô lý, bá đạo gần gũi bản thân.

Cuối cùng anh dùng sức nắm chặt cặp mông đầy đặn của cô gái một cái, rồi ngã sang một bên thở phì phò.

Anh hỏi: “Em đã mua vé xe tết về nhà chưa?”

Tháng chạp, thanh niên trí thức của đại đội tổ chức cùng nhau mua vé xe về nhà, chỉ cần nộp thư giới thiệu lên là được, sau đó sẽ cử người đến nhà ga mua vé xe cho mọi người. Vé tết không thể mua muộn được, phải chuẩn bị sớm một chút, nhưng quá sớm cũng không mua được, bởi vì cách mấy ngày xe lửa khởi hành, bọn họ mới bán vé.

Triệu Lan Hương lắc đầu, không nhịn được cười hỏi: “Trong đầu anh chứa toàn là thứ gì vậy, để em xem xem?”

“Bây giờ sao có thể mua được vé xe?”

Hạ Tùng Bách trầm mặc một lát, lại thở hổn hển hỏi: “Bao giờ em về?”

Triệu Lan Hương nghĩ một lát rồi nói: “Đi theo mọi người thôi, A… Sao thế, không nỡ để em đi à?”

Cô xoa lỗ tai đỏ lên của anh, xoay người ôm chặt lấy cánh tay Hạ Tùng Bách.

“Nếu không nỡ để em đi, thì tranh thủ hôn cho đủ đi, nếu không...”

Đến tết âm lục, anh muốn cũng không hôn được!

Đương nhiên Triệu Lan Hương không có cơ hội nói hết lời, sao có thể có người đàn ông nào chịu được cô châm ngòi như vậy.

Hôn một lúc Triệu Lan Hương có thể cảm nhận được rõ ràng phản ứng sinh lý trên người anh.

Anh và cô, cuối cùng đều yên lặng ở trong phòng tối tăm thở phì phò, tiếng hít thở đầy hỗn loạn.

Trong căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, chỉ còn lại tiếng thở hỗn loạn khiến người ta mặt đỏ tai hồng,

Triệu Lan Hương liếm liếm môi, sau đó nói: “Yên tâm, em sẽ quay lại nhanh thôi.”

Lần trước khi Triệu Lan Hương về nhà cô cũng từng nói những lời này, cô giống như cánh diều vậy, cho dù bay xa đến đâu cuối cùng vẫn phải về nhà. Còn Hạ Tùng Bách chờ cô ở thôn Hà Tử, ngoài việc “Thản nhiên như không có gì” ậm ừ một tiếng, còn có thể làm gì được nữa?

“Trên đường chú ý an toàn.”

Bình Luận (0)
Comment