Đêm khuya tĩnh lặng, ba người nhỏ giọng nói chuyện không ngừng, nói liên miên không dứt, nói đến khi trong mắt mỗi người đều ngập tràn tơ máu, mỏi mệt không thôi.
Ý của Lý Đại Lực là, nếu để bọn họ đứng ra chủ trương phân điền đến hộ là chuyện vĩnh viễn không có khả năng thực hiện được, hễ là quyết định của lãnh đạo cho dù chính xác hay không, đều khiến người dân bất mãn. Nếu để bọn họ tự mình ồn ào đòi phân điền đến hộ, tính khả thi sẽ cao hơn một chút.
“Bây giờ không phải bọn họ đang ồn ào cãi nhau chuyện ruộng nước sao?”
“Cứ để bọn họ ồn ào, gây chuyện càng lớn hy vọng cào cao, sau khi bọn họ ồn ào đủ rồi chúng ta sẽ mở cuộc họp. Lâu lắm rồi đại đội không nhận được lương thực cứu tế, chúng ta nghèo cũng đã nghèo như vậy rồi, bao nhiêu năm qua cũng không thấy tiến bộ lên tí nào.”
Rất nhanh Triệu Lan Hương đã nghe hiểu được ý của anh ta: “Đến lúc có người ồn ào đòi phân chia ruộng đất, càng ồn ào lòng người càng bất bình, khi đó sẽ có nhiều người sinh ra ý định nhận thầu ruộng đất.”
Lý Lai Phúc nói tiếp: “Đối với những nhà sức lao động yếu kém, neo đơn, đại đội có thể trợ giúp và trợ cấp trong phạm vi thích hợp, dù sao chỉ cần giao đủ lương thực định mức cho nhà nước, sau đó số còn lại đều là của mình.”
“Còn đám người hay gây rối kia, tôi sẽ để mọi người nhìn chằm chằm, ai lộ ra ý định đi cử báo, mọi người sẽ mở đại hội phê đấu.”
Triệu Lan Hương mải mê viết đến gần sáng, đến khi bút hết mực, cô cũng cực kỳ buồn ngủ rồi.
“Hôm nay tạm thời thảo luận đến đây thôi, đêm mai tiếp tục. Đội trưởng Lai Phúc, Anh… Có thể khéo léo điều tra ý dân một chút, ừ, chính là kiểu nói bóng nói gió, châm ngòi thổi lửa.” Triệu Lan Hương nhẹ giọng nói, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Lý Lai Phúc một cái.
Ví dụ như đi đến nhà dân chăm chỉ lao động nhưng vẫn nghèo than vãn, chỉ trích đám người lười biếng ăn không ngồi rỗi, truyền bá tư tưởng... Đám người thành thật bị chèn ép vài thập niên chắc chắn sẽ bùng nổ.
Dựa vào đâu bọn họ đã đổ máu đổ mồ hôi còn phải đổ lệ, vừa mệt vừa gầy, kết quả đãi ngộ không khác gì kẻ lười biếng. Người giỏi làm nhiều việc, câu này không sai, nhưng mà đó không phải lý do để áp bức người tài ba. Nếu làm nhiều hơn người khác mà đãi ngộ vẫn vậy, việc gì bọn họ phải phí sức, cứ thoải mái nhàn nhã nằm ở nhà không phải tốt hơn sao?
Lý Lai Phúc là người tinh ranh, lập tức hiểu ra được ý của Triệu Lan Hương.
Lý Đại Lực ít khi nói cười, lúc này mặt mày cũng tươi tỉnh.
Anh ta nói: “Cảm ơn cô, thanh niên trí thức Triệu, còn cả Lai Phúc nữa.”
“Nếu như lần này có thể phân điền đến hộ thành công, tất cả người của thôn Hà Tử này đều nên cảm ơn hai người.”
Lý Đại Lực là người bảo thủ, nếu như không phải hai người kia kiên trì, anh ta sẽ không có ý nghĩ thảo luận chuyện phân điền cả một đêm. Nếu như không phải có sự ra nhập ngoài ý muốn của Triệu Lan Hương, chỉ sợ ý tưởng liều lĩnh của Lý Lai Phúc, cũng bị anh ta bóp chết từ trong trứng nước. Bởi vì trước đó anh ta đang khuyên nhủ Lý Lai Phúc từ bỏ ý định ấy đi.
Nhưng vận mệnh luôn kỳ diệu như vậy, lúc sắp rẽ sang một ngã rẽ khác, Triệu Lan Hương lại cắm một chân vào, bánh xe vốn dĩ đã rẽ sang ngang lại được đẩy về đúng đường.
Đến lúc này quỹ đạo lịch sử đã thay đổi, bánh xe lịch sử đã gào thét chạy qua một ngã rẽ mới. Thứ đang chờ đợi bọn họ có thể là tiền đồ mê mang, có thể là lệch đường ray đâm vào núi đá, cũng có thể là đường rộng thênh thang. Ít nhất giờ phút này đầu tàu đã đổi hướng, cũng có nghĩa là tương lai đã thay đổi, không còn giống kiếp trước nữa.
Lý Đại Lực cũng mệt mỏi rồi, anh ta nói: “Bây giờ đã khuya lắm rồi, hai người về ngủ đi.”
Lúc này Hạ Tùng Diệp đã ngủ say từ lâu rồi, cả người cuộn tròn lăn vào một góc giường, cảm giác tồn tại cực thấp. Lý Đại Lực nhìn về phía vợ mình, nhanh chóng đuổi hai người kia ra khỏi phòng.
Có đôi khi không nghe thấy cũng không phải không tốt, vừa rồi ba người thảo luận ồn ào như vậy, nhưng chị Hạ vẫn không bị quấy nhiễu chút nào, vẫn ngủ ngon lành. Chị ít nói, yên tĩnh, lại sinh ra cảm giác dịu dàng khác thường.
Nhưng mà Lý Đại Lực nghĩ, nếu chị nghe thấy đượ thì vẫn tốt hơn.
Từ trước đến giờ chị chưa bao giờ nghe giọng của anh ta.
…
Trời hửng sáng, Hạ Tùng Bách đã về nhà.
Bình thường lúc này trong nhà đã ăn sáng rồi, nhưng hôm nay lại muộn hơn mọi ngày. Bởi vì dù là bạn gái anh, hay là chị gái, anh rể, bọn họ đều chưa dậy. Tam Nha đói bụng đang chuẩn bị đi học, Hạ Tùng Bách xắn tay áo lên, lấy bột ra làm một mẻ bánh cuốn cho cô bé.
Bột dùng làm bánh phở là bột tối qua nấu mỳ, Tam Nha ăn xong bánh cuốn non mịn, vô cùng vui vẻ đeo chiếc cặp xách rách nát lên vai đi tới trường học.
Bà Lý đã dậy, đang ngồi ở đầu giường nhìn chằm chằm đỉnh núi qua cửa sổ.
Bà hỏi: “Sao thế? Sao hôm nay về muộn vậy?”
Hạ Tùng Bách gượng cười, tùy tiện trả lời: “Vậy ạ, hôm nay cháu không để ý, nên về muộn hơn mọi khi.”
Bà nội không tin, trong ánh mắt vẩn đục của bà phát ra một tia sáng, như nhìn thấu mọi chuyện.
“Từ trước đến nay cháu luôn rất đúng giờ.”
“Hơn nữa hôm nay cháu còn nhíu mày.”
Bà thở dài, hỏi: “Bên phía trại heo gặp phải chuyện gì không thuận lợi sao?”
Hạ Tùng Bách gật đầu, lại lắc đầu.
“Đúng là xảy ra chút chuyện, heo bị bệnh, may mà lần trước đến thành phố G đã mua một số vắc xin phòng bệnh tiêm cho chúng nó rồi. Chỉ là heo con vừa mới sinh, thân thể còn yếu, chết non rất nhiều.”
“Vấn đề không lớn, heo mẹ không chết là được rồi.”
“Lần đầu tiên cháu làm việc này, chưa hề có kinh nghiệm, bây giờ gặp phải sự cố luống cuống chân tay cũng là chuyện hết sức bình thường. Cháu có thể nghĩ thông suốt được là tốt rồi, có thể cứu được bao nhiêu thì cứu.”
Hạ Tùng Bách không nhịn được khẽ ho một tiếng: “Bà nội, lần này là bệnh cảm cúm.”
Cặp mày rậm của anh khẽ nhướng lên: “Cảm cúm trên diện rộng, không phải muốn tránh là tránh được, tuy rằng có tổn thất, nhưng mà cháu cảm thấy, lần này cũng có thể là kỳ ngộ...”
“Sau khi trại nuôi heo cũ đóng cửa, không chỉ có mình trại nuôi heo mới của chúng cháu, ở những nơi khác cũng có.”
Anh xấu hổ khẽ ho một tiếng, tay xoa xoa gáy mình.
Đối mặt với cháu trai “Tâm lý thoải mái” khi đối mặt với biến cố, còn nghĩ ra được con đường khác, bà Lý thật sự không biết phải nói gì nữa, còn có chút buồn cười. Bà mỉm cười, cất giọng khàn khàn già nua nói:
“Cháu có tiền đồ.”
Vở kịch nhỏ:
Lý Lai Phúc: Mẹ nó đúng là thần cước, rõ ràng ý tưởng đó là của tôi có được không?
Hương lý trí (Đẩy gọng kính mắt vô hình) nói: Tôi mà không cắm một chân vào, ý tưởng của anh đã bị Lý Đại Lực bóp chết rồi, không thì cũng ngồi xổm trong đại lao.
Lý Lai Phúc: ". . ."