Hạ Tùng Bách xấu hổ sờ đầu, đè khóe môi đang cong lên xuống.
“Có thể kiếm được miếng ăn là tốt rồi.”
Sau khi nói xong, anh lấy bánh cuốn nóng trắng bóng lên, nhân lúc còn nóng tranh thủ bón cho bà nội. Bà Lý chưa già đến mức phải để người khác bón, bà trừng mắt lườm cháu trai một cái.
Hạ Tùng Bách giả vờ lơ đãng hỏi: “Hôm nay hình như mọi người đều dậy muộn nhỉ.”
Bà Lý mỉm cười, nói: “Tối hôm qua bọn họ thương lượng một vài việc.”
Bà yên lặng cảm thán: “Các cháu đều là đứa trẻ có ý tưởng, cũng sinh đúng thời đại, không giống bà...”
Hạ Tùng Bách không biết tối hôm qua bạn gái anh và hai người kia thương lượng chuyện phân điền đến hộ, cho nên nghe thấy bà nội mình đột nhiên cảm khái như vậy, anh chỉ cho rằng bà đang nhớ đến chuyện của ông nội và cha mẹ anh, trong khoảng thời gian ngắn anh không biết nên nói tiếp thế nào mới tốt.
Trầm mặc một lúc lâu, bà Lý nói tiếp: “Cháu đi nghỉ tạm chút đi, bà không cần cháu phải ở đây hầu hạ.”
Hạ Tùng Bách buông bát xuống, nhanh chóng về phòng ngủ bù. Đến tối, nhân lúc nhàn rỗi “Nạp điện” để bổ sung năng lượng học tập, anh hỏi bạn gái mình về chuyện tối hôm qua.
Triệu Lan Hương kể rõ ràng cho anh nghe, không giấu diếm gì cả: “Anh có biết chuyện mấy ngày nay đại đội đang ồn ào không?”
Hạ Tùng Bách gật đầu.
Cân nhắc một chút, cặp mày rậm của Hạ Tùng Bách nhíu chặt lại.
Triệu Lan Hương lén lút viết một trang giấy đưa cho anh xem.
“Chế độ trách nhiệm gia đình liên sản nhận thầu?” Đối với danh từ mới mẻ này, Hạ Tùng Bách cố gắng phát huy năng lực giải lực của mình để tìm hiểu.
Triệu Lan Hương gật đầu.
“Qua một khoảng thời gian nữa, anh sẽ biết thôi.”
Hạ Tùng Bách bất mãn lẩm bẩm: “Còn thần thần bí bí nữa!”
…
Năng lực thực hành của Lý Lai Phúc rất mạnh, sau khi thương lượng tốt các bước hành động với Lý Đại Lực, anh ta lập tức bắt tay ngay vào sự nghiệp “Quạt gió thêm củi” của mình.
Buổi sáng vài ngày sau, khi mọi người lên núi làm việc, có mấy hộ gia đình suýt chút nữa đã đánh nhau.
Bởi vì ruộng bậc thang không cần tưới tiêu, ai cũng muốn nhận, làm mấy đám ruộng không cần tưới này đỡ tốn rất nhiều sức. Lý Quốc Phú cầm đầu mấy hộ gia đình yêu cầu phân chia ruộng nước trên núi, nếu không chia cho bọn họ ruộng nước, thì chia ruộng loại một loại hai dưới chân núi cho bọn họ trồng cấy cũng được, lấy mỹ danh là trong nhà thiếu sức lao động, không làm được nhiều.
Mấy nhà khác cũng không phải hiền lành gì, Phan Ngọc Hoa cầm đầu vài nhà châm chọc mỉa mai, Phan Ngọc Hoa nói: “Đừng làm ra vẻ tốt bụng, các anh không xem rốt cuộc cuối năm mọi người chia bao nhiêu lương thực sao? Đòi chia ruộng tốt, để các anh làm hỏng à, sau này thu hoạch được ít lương thực, để cả đại đội đều nghèo theo các anh có phải không?”
Cãi tới cái lui, vốn dĩ chỉ là việc nhỏ, nếu đại đội trưởng có thể đứng ra dùng uy nghiêm trấn áp, cơn phong ba này sẽ qua nhanh thôi.
Nhưng Lý Đại Ngưu lại là đại đội trưởng lỗ mãng không có kinh nghiệm, không trấn áp được đám người lõi đời tinh ranh kia. Đội trưởng đội hai Lý Lai Phúc lại phá lệ không quan tâm, chỉ nói vài câu tượng trưng, nản lòng thoái chí lạnh lùng nhìn người ta cãi nhau, thậm chí còn đánh nhau.
Xã viên thành thật khuyên can thấy đại đội trưởng như vậy thì vô cùng thất vọng, cũng lạnh lòng. Không ai biết trong lòng Lý Lai Phúc đang vụng trộm vui mừng nhìn xã viên đang tranh cãi ồn ào theo đúng ý mình.
Đêm hôm đó, đèn trong nhà họ Hạ lại sáng lên, ba người ngồi vây quanh chiếc bàn, nhỏ giọng nói thầm.
Lý Lai Phúc hỏi: “Cứ ồn ào mãi như vậy, có được không? Đến lúc đó lỡ khống chế không được thì sao?”
Triệu Lan Hương gật đầu.
“Được, anh Đại Lực ép được. Cứ để chuyện này lên men thêm vài ngày nữa, đợi đến khi có người không chịu nổi, sẽ có người nói ra, chúng ta đừng hành động vội. Nếu anh có rảnh thì qua lại mấy nhà kia, thêm chút lửa.” Triệu Lan Hương nói.
Lý Đại Lực vừa nói vừa gỡ bỏ nẹp gỗ trên đùi mình: “Thêm mấy ngày nữa, cũng đến lúc tôi nên quay lại làm việc rồi.”
Vì thế Lý Lai Phúc lại gánh vác trọng trách đi tìm mấy gia đình “Người thành thật” kia để tán gẫu việc nhà, lúc oán giận mắng mỏ anh ta nhẹ nhàng bỏ thêm vào một câu:
“Nếu giống như trước kia ruộng của nhà mình thì tốt rồi, ai thích làm thế nào thì làm. Tự mình đổ mồ hôi, mất công tốn sức, nếu vẫn nghèo tôi cũng chấp nhận số mệnh.”
Câu này đánh trúng vào tâm lý của mọi người, những lời nhẹ nhàng ấy rơi vào tận đáy lòng, như hạt giống bắt đầu cắm rễ nảy mầm, điên cuồng sinh trưởng.
Ồn ào mãi cho đến tận đầu tháng tư, người của hai đội sản xuất đã vì mấy đám ruộng bậc thang trên núi mà xé rách da mặt với nhau. Ruộng bậc thang chỉ là một nhân tố thêm vào giống cọng rơm đè chết con lừa mà thôi, trên thực tế mâu thuẫn nổ ra vẫn là giữa người thành thật và người lười biếng.
Người luoiwf biếng không muốn làm việc nặng, chỉ muốn công việc nhẹ nhàng. Người thành thật thì không muốn tiếp tục mệt mỏi như trước nữa.
Người trong thôn đều nghẹn một bụng oán hận, cuối cùng trong cơn nóng giận có người đứng ra nói: “Chia ruộng loại ba loại bốn rách nát dưới chân núi kia cho tôi, dù ông đây nghèo chết, ông đây cũng cam lòng.”
“Ruộng nước ai thích lấy thì lấy.”
Ban đầu chỉ là vài người tương đối cần mẫn thuận miệng nhắc đến, sau đó kết quả lại biến thành mọi người đều muốn phân ruộng, nếu không chia thì không làm việc, Lý Lai Phúc âm thầm quan sát, thiếu chút nữa không nhịn được vỗ tay khen hay.
Lúc này Lý Đại Lực đã tĩnh dưỡng tốt mới đứng ra, anh ta triệu tập mọi người đến, nói rất nhiều lời khiến bọn họ đều hổ thẹn, rơi lệ.
Anh ta nói: “Mọi người đã làm việc cùng nhau mười mấy năm rồi, dù nghèo dù khổ đều cùng nhau nếm trải, giống như anh chị em trong nhà có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Bây giờ còn không nghèo bằng trước đây, nhưng lòng người lại thay đổi rồi. Nguyên nhân cãi nhau có rất nhiều, tôi đã nghĩ rất lâu, cảm thấy tôi không xứng với chức đại đội trưởng này, không có cách nào dẫn dắt mọi người bước lên con đường giàu có.”
“Trong lòng tôi và Lai Phúc đều hy vọng có một ngày mỗi nhà trong thôn Hà Tử đều cơm no áo ấm, ngày lễ ngày tết có thể ăn thêm chút thịt, ra khỏi thôn có thể tự tin nói thôn Hà Tử chúng ta rất tốt. Chỉ có ăn no mặc ấm, con người tồn tại mới có ý nghĩa. Tôi và Lý Lai Phúc đồng ý chia ruộng cho mọi người, đây là việc duy nhất mà đại đội trưởng tôi đây có thể làm được vì mọi người, các xã viên trong thôn Hà Tử, năm nay chỉ cần nộp đủ số lương thực định mức nhà nước giao, số còn lại đều là của mình.”
Dừng một chút, Lý Đại Lực lại cảm khái: “Bởi vì chúng ta là một tập thể, cho nên vinh dự tập thể luôn cắm rễ trong lòng chúng ta, mặc kệ sau này có làm việc chung với nhau hay tách ra làm riêng, chúng ta đều là anh chị em.”
“Nếu muốn chia ruộng, mọi người đều phải ký tên lăn tay vào bản quy ước trách nhiệm chung, sau khi chia ruộng xong phải giữ kín chuyện này trong lòng, nếu có người cử báo, mách lẻo với Hồng Vệ binh, thì mọi người cùng nhau vào tù có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!”
Sau khi Lý Đại Lực nói xong, lòng bàn tay anh ta cũng đổ đầy mồ hôi, còn đám xã viên xung quanh, đều không nhịn được len lén lau nước mắt, khó nén nổi cơn kích động trong lòng, nếu như không phải sợ bị người khác để ý, thậm chí bọn họ còn muốn vỗ tay hoan hô, vui đến mức muốn chạy vài dặm.
Qua mấy ngày, kế toán chi bộ đảng thôn Hà Tử yên lặng đo đạc, chia ruộng, công bằng chia hết số ruộng trong thôn cho các hộ gia định. Tất cả xã viên đều vui vẻ nhiệt tình giúp đỡ đo đạc, sau khi được chia ruộng, ai nấy đều tích cực làm việc, chưa bao giờ bầu không khí lao động tích cực lên cao như vậy, trên cánh đồng lúc nào cũng có bóng người bận rộn.
Thậm chí có vài gia đình còn làm liên tục, làm không biết mệt mỏi.
Đồng ruộng cuối cùng cũng đến tay mình, sau này mỗi hạt gạo bọn họ ăn đều do chính mình đổ mồ hôi kiếm được, làm nhiều ăn nhiều, chỉ cần nộp đủ cho nhà nước, số còn lại đều là của mình.
Ngày tháng như vậy mới có hy vọng, có tương lai, khiến người ta làm việc càng hăng say hơn!
…
Sau khi được chia ruộng, Hạ Tùng Bách mới hiểu ra được “Trách nhiệm chung gia đình liên sản nhận thầu” mà bạn gái mình viết có ý nghĩa thế nào.
Nhà bọn họ cũng được phân chia ruộng đất, dựa theo cách phân chia, lao động khỏe mạnh ba mẫu, lao động sức yếu hai mẫu, ngườ không có sức lao động già cả được chia một mẫu, nhà họ Hạ được chia hẳn mười một mẫu ruộng. Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cố gắng cày cấy một chút cũng đủ để nộp lương thực cho quốc gia và gia đình ăn no mặc ấm. Trong nhà họ có ba lao động khỏe mạnh, một mình Lý Đại Lực có thể làm bằng hai người khác, chị Hạ cũng là người nhanh nhẹn cần mẫn, chỉ mười một mẫu đất, bọn họ làm thoải mái.
Sau đó đại đội còn phân chia cho nhà bọn họ một chút nông cụ thiết yếu, từ nay về sau Hạ Tùng Bách không cần phải đi làm đúng giờ nữa, thích làm lúc nào thì đến lúc đó.
Trước kia khi còn làm việc tập thể, sáu bảy giờ sáng mọi người đã phải tập hợp, ngày mùa có khi năm giờ đã phải bắt tay vào làm rồi, hiện tại Hạ Tùng Bách có thể đi làm vào buổi chiều, sau khi chị gái anh rể làm xong việc buổi sáng, anh mới ra đồng. So với những gia đình thức khuya dậy sớm liều mạng làm việc khác, Hạ Tùng Bách như vậy có vẻ rất “Lười biếng”.
Có vài người trong lòng vẫn có chút không muốn tách ra làm riêng, thấy cậu hai nhà họ Hạ được chia ruộng rồi còn lười như vậy, đều âm thầm cảm thấy may mắn: “May mà đã chia ruộng rồi.”
Thi thoảng Triệu Lan Hương còn trông thấy có người chỉ vào bóng dáng anh, dạy dỗ con cái nhà mình:
“Sau này con không được học cái thằng du côn lêu lổng kia, lười như vậy sau này chắc chắn không lấy được vợ!”
Triệu Lan Hương dùng lời này đến để trêu ghẹo Hạ Tùng Bách, Hạ Tùng Bách bình tĩnh nói: “Anh không sợ.”
“Sao anh có thể đến già cũng không lấy nổi vợ chứ, anh là người đã có bạn gái.”
Dừng một chút anh nói tiếp: “Nhưng mà em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, khả năng anh sẽ nghèo, trong khoảng thời gian ngắn trại heo sẽ không tích đủ tiền lễ hỏi để cưới vợ, bạn gái anh vất vả chờ đợi thêm một chút nữa nhé.”
Dáng vẻ tự tin thèm đòn này khiến Triệu Lan Hương nghe xong không nhịn được đánh cho anh vài cái.
Triệu Lan Hương hỏi thăm anh chuyện về trại heo, gần đây cô biết anh cũng đang phải chịu rất nhiều áp lực, thường xuyên mở sách dạy nuôi heo ra xem, cả ngày đều mất tích như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Nếu như không phải chị Hạ và Lý Đại Lực đều là người biết thông cảm, thường xuyên làm việc giúp anh, làm xong hết cả phần việc mà anh phải làm, thì khả năng đến cuối năm Hạ Tùng Bách còn không đủ lương thực nộp cho nhà nước.
Hạ Tùng Bách nói: “Đầu xuân heo bị cảm cúm, rất nhiều heo con chết non.”
“Mấy ngày qua anh ra ngoài, muốn mua chút vôi sống để tiêu độc cho trại heo, nhưng mà vẫn không tìm được đường mua, gần đây không kiếm ra tiền, phải chờ lứa heo này trưởng thành, khả năng mới có tiền cưới vợ.”
Nói xong đoi mắt đen nhánh của anh khẽ nheo lại, nghiêng đầu nhìn Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương hiểu ra được anh không muốn để cô sốt ruột, nói cho cô có dự tính trước, cô không nhịn được nhặt một đống bài thi ra, ném về phía anh, tức giận nói:
“Làm bài thi đi, đây đều là công việc anh lười biếng chưa hoàn thành cả đấy!”
Hạ Tùng Bách nhặt từng bài thi lên, ngoan ngoãn kiểm kê số lượng, khuôn mặt tuấn lãng tỏa sáng, giống như không phải trong tay đang cầm gánh nặng, mà là nụ hôn ngọt ngào của bạn gái.
Anh chậm rãi mở nắp bút má, không nhanh không chậm bắt đầu viết. Làm xong một tờ anh bảo Triệu Lan Hương nhớ kỹ số lượng, cho đến khi viết một mạch xong cả mười bài thi, anh mới nở nụ cười đầy thâm ý, nhìn thẳng vào Triệu Lan Hương, chỉ vào môi mình nói:
“Đến đây đi, đền bù cả mấy lần trước đó nữa.”
Vở kịch nhỏ:
Tác giả: Mười cái! Mười cái! Tên cầm thú này, cậu muốn hôn thế nào?
Bách Ca buồn rầu suy nghĩ một chút, nghiên cứu một lúc rồi nói: Hôn trán, hôn má, hôn môi, hôn cằm, hôn yết hầu, hôn...
Tác giả: Dừng dừng dừng, đừng tiếp tục đi xuống nữa, không tôi báo cảnh sát đó.