Triệu Lan Hương không ngờ Hạ Tùng Bách có thể viết một lèo xong hết mười bài thi, tuy rằng số lượng đề trong mỗi bài thi không nhiều lắm, nhưng có thể viết một mạch xong hết, cũng là chuyện không dễ dàng.
Nghe thấy giọng điệu, dáng vẻ lưu manh rất lâu rồi bạn trai mình không dùng để nói chuyện với cô, Triệu Lan Hương lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Đột nhiên cô bật cười nói: “Anh muốn hôn thế nào?”
Mấy tháng qua ra ngoài xã hội va vấp nhiều, Hạ Tùng Bách đã hiểu thêm không ít việc đời, cũng tích cóp được không ít kinh nghiệm làm ăn buôn bán, những kinh nghiệm đó khiến anh trưởng thành hơn, cũng tự tin hơn, trước đây khóe mắt luôn mang theo vẻ trầm mặc u buồn, bây giờ đã trở nên sáng lạn, rực rỡ. Đặc biệt khi anh nói ra câu nói vừa rồi, rất có phong thái của lão chồng già nhà cô năm đó. Cả người giống như rũ bỏ bụi trần, tỏa ra ánh sáng bắt mắt.
Trên mặt Triệu Lan Hương nở nụ cười, dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Hạ Tùng Bách.
Bị bạn gái dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn mình, Hạ Tùng Bách lập tức rời mắt sang chỗ khác, cổ họng khàn khàn, không nhịn được uống một ngụm nước để che giấu vẻ quẫn bách của mình.
“Mười, mười cái quá nhiều, hôm nay trả nợ hai cái trước.”
Cô dính người như vậy, giống như kẹo mạch nha muốn gỡ ra cũng không được. Trực giác nói cho Hạ Tùng Bách biết, sau khi hôn xong phần tự chủ không nhiều lắm trên người anh nhất định sẽ không giữ được, anh sẽ không nhịn được muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa...
Phía bên này Hạ Tùng Bách đang “Đấu tranh tư tưởng”, phía bên kia bạn gái đã ngồi vào trong lòng anh, ngón tay cái trắng nón dừng trên trán, gõ nhẹ một cái.
“Là chỗ này sao?”
Vừa dứt lời, một nụ hôn đã rơi trên trán anh.
Sau đó cô sờ lên sườn mặt anh, một nụ hôn ấm áp lại rơi trên gò má Hạ Tùng Bách, sau đó tay cô thuận thế sờ đến yết hầu, hầu kết của anh lên xuống dồn dập, cảm giác như máu trong cơ thể đang dồn hết lên não, giây tiếp theo, cô đã dịu dàng ngậm lấy hầu kết của anh, khẽ liếm một cái.
Hạ Tùng Bách như con cá bị người ta ném lên cạn, không có cách nào phản kháng, mặc đối phương xâu xé.
Hơi thở của anh lập tức trở nên dồn dập, nặng nề, hỗn loạn. Cơ thể cứng đờ như một khúc gỗ, nhưng đôi tay vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy eo cô.
Triệu Lan Hương cảm nhận được máu trong người anh đang sôi sục, cơ thể cũng bắt đầu nóng lên.
Cô nhẹ nhàng thở hổn hển một hơi, hôn lên đôi môi mềm mại của anh, một nụ hôn triền miên, dịu dàng chứa đầy tình cảm.
Một lúc sau, cô mới hỏi lại: “Còn sáu cái nữa, anh muốn hôn ở đâu...”
Sợi dây lý trí còn sót lại trong đầu Hạ Tùng Bách căng như dây đàn, đã tới gần biên giới sụp đổ. Anh cất giọng khàn khàn nói: “Anh... Để anh hôn em.”
Nói xong anh ôm cô vào trong lòng, vừa chậm chạm vừa có chút ngốc nghếch lặp lại động tác vừa rồi của cô.
Vừa ngây ngô lại có chút ngang ngược, nhng mà lại cố gắng trở nên dịu dàng.
Không lúc nào Triệu Lan Hương không cảm nhận được khát vọng truyền đến từ cơ thể anh, đàn ông giống như thợ săn trời sinh, có thủ đoạn săn bắn, có ham muốn thai thác lãnh địa của mình. Nhưng mà sau khi Hạ Tùng Bách hôn xong lại không có động tác nào khác, đáng thương vùi đầu vào cổ cô, vừa đau vừa sướng há miệng thở dốc.
Triệu Lan Hương nghe được hô hấp không ổn định của anh, cô khẽ chạm vào cơ thể càng ngày càng cường tráng đang ở ngay trước mặt.
Người đàn ông của cô, là người đàn ông bình thường, đang đứng trong thời kỳ tinh lực tràn đầy, khí huyết đầy đủ, nhịn lâu quá dễ... Nhịn hỏng.
Một lúc lâu sau, cô mới nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh…”
Khuôn mặt Triệu Lan Hương cũng nóng lên, sắc mặt ửng đỏ như từng đóa hoa đào đang nở rội: “Anh có muốn em giúp đỡ không?”
Khoảnh khắc ấy Hạ Tùng Bách như bị người ta điểm huyệt, ngay cả hô hấp cũng dừng lại.
…
Xong việc, Triệu Lan Hương đến bên giếng rửa tay, cô dùng xà phòng thơm xoa xoa ra một đống bọt. Khóe môi cô không nhịn được nhẹ nhàng cong lên, cuối cùng ngồi bên cạnh giếng nước cười ha ha. Cô không dám lớn tiếng vì sợ Hạ Tùng Bách ở trong phòng nghe thấy, cô nghẹn đến mức sắp chảy cả nước mắt.
Khuôn mặt phấn hồng của cô tựa như áng mây cuối trời, khi động tình thì vô cùng quyến rũ, cuối cùng lại nghẹn cười nghẹn đỏ cả mặt.
Bây giờ cô còn chưa dám về phòng, sợ anh nhìn thấy cô lại không được tự nhiên, nghĩ một lát, sau đó cô đi đến phòng chứa củi, nấu một nồi chè đậu xanh để hạ hỏa.
Phía bên kia, ở trong phòng.
Hai mắt Hạ Tùng Bách trở nên âm trầm giống như có thể nhỏ ra mực, trong mắt nổi lên đầy sóng gió phong ba.
Anh ôm lấy chiếc chăn mỏng của bạn gái mình, ngửi mùi hương quanh người, sắc mặt vừa đỏ vừa đen, hết đen chuyển sang xanh mét, cuối cùng màu đỏ lan dần từ bên tai xuống tận cổ, ngay cả bàn chân cũng nóng đến mức đỏ lên. Cảm giác sảng khoái vừa rồi khiến anh tê dại, vừa đau vừa sướng mang theo hối hận và hổ thẹn nồng đậm, một lúc lâu sau, anh thay bộ quần áo sạch sẽ bạn gái tìm tới cho mình, yên lặng nhìn xuyên qua cửa sổ.
Phát hiện không có ai cả, bạn gái anh đã biến mất không thấy tăm hơi từ lâu rồi, hai chân anh lập tức nhanh như bôi mỡ, chạy mất...
Phần thưởng do mười bài thi hôm nay mang đến, có thể để lại cho anh dư vị cả đời.
Đó là cảm giác mỹ diệu sau lần đầu tiên của một người thanh niên trẻ, lại mang theo chút hối hận của tuổi thanh xuân, nếu như có thể dùng từ ngữ để hình dung, chắc chắn đó sẽ là: Đau cũng sướng.
……
Hơn mười mẫu ruộng nhà họ Hạ, một nửa trồng hoa màu, số còn lại trồng chút bắp, lương thực phụ. Tháng sáu đến, bắp đã cao nửa người, cả cánh đồng đều là một màu xanh mượt.
Triệu Lan Hương vuốt chiếc lá bắp vừa giòn vừa ráp kia, không khỏi cảm thán vì thời gian trôi đi quá nhanh.
Cô và Tam Nha đang bắt sâu trên mặt đất, còn Hạ Tùng Bách thì ở đám ruộng bên cạnh đang bón thúc cho hoa màu.
Sau khi đại đội bí mật chấp hành chính sách phân điền đến hộ, có không ít người hỏi thăm phân gia súc gia cầm, mỗi ngày trại nuôi heo của Hạ Tùng Bách có thể cho ra mấy trăm cân phân bón, một xe tràn đầy lén lút bán có thể kiếm được mấy mao tiền.
Thức ăn nuôi heo tốt, ngay cả phân bón cũng tốt. Anh dùng số phân bón dư thừa bón cho đồng ruộng nhà mình phì nhiêu, hoa màu lớn lên xanh mượt.
Tam Nha bắt đầy một ống trúc sâu, thì vui vẻ nhảy nhót về nhà cho gà ăn.
Triệu Lan Hương ngồi bên bờ ruộng, ngắm nhìn người đàn ông của mình đang cần cù lao động vất vẻ trên mặt đất. Bóng dáng cao gầy của anh như ẩn như hiện trong ruộng bắp, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh lộ ra ngoài chiếc áo ngắn tay màu xám, vai gánh hai thùng nước vừa mạnh mẽ vừa cường tráng. Qua lớp vải dệt mỏng cô nhìn thấy rõ ràng từng múi cơ bụng rắn chắc, đều đặn, xinh đẹp của anh.
Làm việc xong, Hạ Tùng Bách bước đến mương nước bên bờ ruộng rửa tay.
Triệu Lan Hương chỉ vào ruộng bắp bên cạnh, nói: “Năm trước, chỗ này chính là nơi đầu tiên em nói chuyện với anh.”
Hạ Tùng Bách gật đầu, anh vẫn nhớ rõ. Ngày hôm đó là lần đầu tiên trong đời này anh nhìn thấy một cô gái xinh đẹp yêu kiều như vậy, cô ngồi giữa ruộng bắp xanh mượt, làn da trắng nõn như tỏa sáng dưới ánh mặt trời, trắng đến mức lóa cả mắt, khiến anh không dám nhìn cô lâu thêm một chút.
Khi đó anh chỉ biết yên lặng, cúi đầu làm việc, dốc sức giúp cô nhổ cổ.
Ánh mắt cô nhìn anh khi đó, rất thản nhiên không khác gì vừa rồi, n hưng anh lại không dám tham lam nhìn lại cô.
Triệu Lan Hương cảm khái: “Thời gian trôi đi nhanh quá, lại qua một năm nữa rồi. Nếu sau này chúng ta có thể kết hôn, nhất định phải tới ruộng bắp này làm lễ tạ thần.”
Hạ Tùng Bách rút ra khỏi dòng ký ức, anh ngập ngừng một chút, rồi mỉm cười nói: “Được.”
Vở kịch nhỏ:
Tác giả: Hương Hương, Bách Ca có đủ mạnh không?
Hương Hương (Vẻ mặt nén cười): Nói thế nào nhỉ... Ừm... Có chút đáng yêu.
Bách ca ném ánh mắt uy hiếp như sói đói sang.
Chỉ một giây sau Hương Hương đã biến thành Hương lý trí: Khụ khụ, phương diện đó của Bách Ca không thành vấn đề.