Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 127 - Chương 127. Được Mùa

Chương 127. Được mùa Chương 127. Được mùa

Tháng bảy, lúa trong ruộng đã chín vàng, tiếng ếch kêu không ngớt. Bận rộn suốt nửa năm, xã viên thôn Hà Tử nghênh đón vụ mùa đầu tiên sau khi bọn họ phân điền đến hộ.

Từng bông lúa nặng trĩu, hạt nào hạt nấy đều mượt mà, hút no nước mùa xuân còn được chăm bón kỹ càng, giờ phút này từng hạt lúa đang ép xuống khiến thân lúa còng cả lưng. Lúc này nhà nhà đều bắt tay vào gặt gấp, đều vội đến mức sắp phát điên, loại điên cuồng làm việc này từ trước đến giờ lao động tập thể chưa bao giờ có.

Không khí lao động tích cực chưa bao giờ lên cao như thế, năm vừa rồi phải mất một tuần mới thu hoạch xong hạt kê, nhưng năm nay cơ bản chỉ mất ba bốn ngày đã thu hoạch xong toàn bộ, đều phơi ngoài sân phơi của đại đội.

Sân phơi vốn dĩ không nhỏ, lúc này thóc lúa lại đang phủ kín mặt đất, trải dày như ngón tay giữa, dùng bàn cào lúa đẩy mạnh trên sân phơi, còn phải cố hết sức. Sau khi nhìn thấy số lương thực ở sân phơi, xã viên đều mừng như điên.

Năm 76 quốc gia chính thức mở rộng mô hình tạp giao lúa lương, khu vực phía nam dòng Trường Giang đã bắt đầu trồng cấy loại lương thực cao sản này. Nhưng làm “Gió xuân” ấy chưa thổi đến vùng quê nhỏ bé như thành phố N. Sau khi Lý Lai Phúc biết tin, anh ta mới viết báo cáo xin mua loại giống này, sau đó chỉ thị cho xã viên bỏ loại giống cũ đã gieo trồng, gieo hạt lại lần nữa.

Lần đầu tiên san bằng số mạ cũ, coi như dùng làm phân xanh tẩm bổ cho đợt gieo mạ thứ hai. Phương pháp này ở nông thôn vẫn thường dùng, mục đích là tăng gia sản xuất, tiết kiệm phân hóa học. Đối với rất nhiều người mà nói, đây chỉ là hành động phát sinh bất ngờ, nhưng mà cuối cùng nó lại là nguyên nhân dẫn đến vụ mùa bội thu ngày hôm nay.

Đây cũng là phúc lợi cuối cùng mà hai vị đại đội trưởng có thể tranh giành cho xã viên thôn Hà Tử.

Trước đây một mẫu đất thường thu hoạch được khoảng chín trăm cân lương thực, nhưng năm nay lại thu được tận một nghìn hai trăm cân, dự tính mỗi mẫu thu hoạch nhiều thêm ba trăm cân. Hơn nữa năm nay thôn Hà Tử còn có thêm hơn trăm mẫu ruộng bậc thang, nên vụ thu hoạch đến vẻ mặt xã viên ai nấy đều hồng hào, đều cảm nhận được rõ ràng lợi ích khi phân điền đến hộ.

Nhà Hạ Tùng Bách thu hoạch trên vạn cân hạt kê, dựa theo thuế lương thực bình quân phải nộp là ba trăm cân trên một mẫu, nhà họ Hạ trồng chín mẫu tổng cộng phải nộp số thuế là hơn hai nghìn cân, tuy rằng nhiều, nhưng số lương thực còn lại cũng đủ cho nhà bọn họ ăn cả năm không hết.

Lý Lai Phúc nhìn cảnh tượng toàn thôn náo nhiệt vui vẻ thu hoạch lương thực, không khỏi cảm thán cùng Lý Đại Lực: “Lần này cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, coi như đã có câu trả lời cho mọi người.”

Lý Đại Lực châm thuốc lá, yên lặng hút vài hơi.

Sau khi phun ra một vầng khói trắng, anh ta thở dài nói: “Vẫn chưa xong đâu, những hộ gia đình sức yếu neo đơn trong công xã chắc chắn không thu hoạch được nhiều lắm, sau này còn phải trợ cấp thêm.”

Lý Lai Phúc nhíu mày ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng buồn bực gật đầu.

Mấy tháng qua ngoài làm ruộng ra, anh ta còn tranh thủ mọi lúc mọi nơi mở “Đại hội tẩy não” tuyên truyền lợi ích của việc phân điền đến hộ, khi Lý Đại Lực đứng trên bục nói chuyện nước miếng bay tung tóe, anh ta sẽ trốn ở góc khuất quan sát, nếu như nhìn thấy ánh mắt ai không thích hợp, thì khoảng thời gian tiếp theo anh ta sẽ cẩn thận theo dõi người đó.

Theo dõi bao nhiêu ngày như vậy, thôn Hà Tử coi như bình an không có việc gì, vẫn chịu đựng được đến vụ thu hoạch.

Nhìn sản lượng lương thực thu hoạch được, mỗi xã viên chấp nhận phân điền đến hộ đều giống như vừa uống một viên thuốc an thần, ý trí trở nên kiên định lù lù bất động, chỉ sợ sau khi đã nếm được hương vị ngon ngọt ấy rồi, bọn họ sẽ không bao giờ muốn làm ruộng tập thể nữa.

Tháng bảy, trời nắng gắt như đổ lửa, vốn dĩ cả đại đội chỉ cần hai ba người gác đêm trông lương thực, nhưng năm nay đã chia ruộng, trong lòng mọi người không hẹn mà cùng nhau trông coi lương thực nhà mình. Lương thực mỗi nhà đều là của riêng, nếu như bị trộm, người thiệt thòi sẽ là nhà mình.

Kết quả tối hôm đó, rất nhiều xã viên nằm ngang nằm dọc ngủ trên sân phơi.

Nếu như để xã viên thôn khác nhìn thấy cảnh ấy, chắc chắn đối phương sẽ dựng thẳng ngón tay cái lên, khen ngợi tinh thần phụng hiến của thôn Hà Tử. Sau khi thu hoạch mệt mỏi, mọi người còn chủ động đến trông coi lương thực, đó không phải là hành vi mang tính tự giác cao sao?

Chỉ có xã viên trong thôn Hà Tử là âm thầm cười ha ha trong bụng, bọn họ nghĩ gì chỉ bọn họ mới hiểu được. Dù ban ngày có làm việc mệt như chó, tối đến bọn họ vẫn nâng cao tinh thần để trông coi lương thực nhà mình.

Người trông coi lương thực nhà họ Phan, vẫn là Phan Vũ như năm trước. Phan Vũ cũng không có ý kiến gì, buổi tối đi theo mọi người cùng nhau trông coi lương thực.

Năm nay cô ta vừa tốt nghiệp trung học, đang tích cực xin danh ngạch đề cử của đại học nông công binh, nếu như không xin được, cũng sẽ tìm một phần công việc trên huyện, hoặc đến cung tiêu xã làm, trở thành người ăn lương thực quốc gia, dù đi con đường nào, đời này coi như cô ta đã thoát khỏi đồng ruộng rồi.

Người trong thôn Hà Tử gặp cô gái ấy, ai cũng khen ngợi, đúng lúc Phan Vũ cũng đến tuổi lập gia định rồi, vẻ ngoài còn thanh tú văn nhã như vậy, số người đến nhà cô ta làm mai nối liền không dứt.

Triệu Lan Hương thuộc về lao động sức yếu, được phân cho hai mẫu đất, nhưng mà cô không làm nổi hai mẫu đất này, phần lớn là do chị Hạ và Hạ Tùng Bách giúp đỡ. Đêm đến, Hạ Tùng Bách lại theo cô đi gác đêm như thường lệ.

Bọn họ ngồi xổm trong một góc, nhìn bầu trời đầy sao, phần lớn mọi người đều đang vây quanh sân phơi, phía bên này ngược lại không có ai cả.

Triệu Lan Hương nhỏ giọng hỏi Hạ Tùng Bách: “Anh không đi mổ heo à?”

Hạ Tùng Bách lắc đầu, nhìn vẻ mặt chân thành của bạn gái có chút ngu ngốc, khóe môi anh không nhịn được khẽ cong lên.

“Anh buông tay để bọn họ tự làm rồi, tốt xấu gì cũng chỉ dạy bọn họ lâu như vậy, lẽ nào không cho anh nghỉ ngơi sao?”

Triệu Lan Hương hiểu được ý anh, mỉm cười ngọt nào.

Nếu là anh kiếp trước, nói không chừng lúc này ngay cả mí mắt anh cũng lười nhấc lên, mà hỏi lại cô: “Em có thấy ông chủ nào làm trâu làm ngựa chưa?”

“Anh Bách nhà chúng ta lợi hại.” Cô cảm thán một tiếng.

“Em ngủ đi, anh thức đêm đã quen, để anh trông là được rồi.” Trong góc nhỏ, Hạ Tùng Bách thấp giọng nói với bạn gái mình.

Triệu Lan Hương gật đầu đi ngủ, Hạ Tùng Bách đốt đèn, dựa vào chân tường lạnh lẽo, yên lặng nhìn sân phơi.

Nửa đêm về sáng, Triệu Lan Hương tỉnh lại, ngồi dựa vào vách tường cùng anh trông coi lương thực.

Triệu Lan Hương nói: “Anh nhắm mắt lại ngủ một giấc đi.”

Hạ Tùng Bách ngửi mùi hương ấm áp dịu dàng trên người cô, vốn dĩ anh không buồn ngủ chút nào, nhưng ở trước mặt bạn gái, anh lại bất ngờ tỏ ra yếu đuối. Anh nhẹ nhàng từa đầu vào vai cô, khép mắt lại.

Đêm khuya yên tĩnh, ruộng bắp được bao trùm trong bóng tối.

Lúc này cành lá bắp giòn cứng lại đang xôn xao, rung động vô cớ, cuối cùng lại chìm vào tĩnh lặng.

Bình Luận (0)
Comment