Tối hôm đó, Triệu Lan Hương nằm trên giường, đã gặp phải một cơn ác mộng.
Cô mơ thấy sau khi cô ra khỏi phòng Hạ Tùng Bách, cảnh tượng trước mắt lập tức biến thành nước sông chảy ào ào, cô nghe thấy có người hô to: “Có ai không mau tới đây... yêm vớt được người bị Hà Bá kéo xuống sông, thất kính thất kính...”
Người dân mê tín quỳ trên mặt đất dập đầu vài cái, sau đó kéo một người từ dưới sông lên bờ.
Thi thể này có mái tóc dài đen nhánh vướng đầy cỏ dại dưới sông, thân hình đã bị nước sông làm trương phình lên, tỏa ra mùi vị tanh tưởi khó ngửi. Nhưng mà người nông dân thường xuyên bón phân trâu phân lợn đã quen với mùi thối rồi, bọn họ không ngại bẩn trực tiếp vớt thi thể kia lên bờ.
Sau đó bọn họ tìm kiếm đồ vật trên người thi thể để nhận dạng, một lúc náu người nhà họ Phan hấp tấp chạy tới, khóc rống lên.
“Nhị Nha, Nhị Nha ... Nhị Nha ngoan ngoãn của yêm.”
“Sao con lại biến thành thế này...”
Hóa ra người đó là Phan Vũ.
Triệu Lan Hương vô cùng chấn kinh, cô che kín miệng, chen chúc trogn đám đông đang vây quanh thi tể cô ta, đầu óc nặng trĩu.
Khi mở mắt ra, Triệu Lan Hương phát hiện đêm đã khuya rồi.
Lúc này cô mới nhận ra vừa rồi mình nằm mơ. Nhưng khoảnh khắc khi tỉnh mộng, cảm giác đầu óc choáng váng trong nháy mắt ấy, khiến cô vô thức cảm thấy chuyện này rất chân thật. Dáng vẻ thất thanh khóc rống lên của Phan Ngọc Hoa hiện ran gay trước mắt, ngay cả cảm xúc đè nén trong đám người cũng rất chân thật. Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ tin chuyện ma quỷ, nhưng nhớ tới mình là người trọng sinh, cô lập tức nhảy dựng lên.
Tim cô đập mạnh liên hồi như đang thúc giục cô. Triệu Lan Hương vội vàng bỏ chăn ra, giày cũng không kịp đeo lập tức chạy đi tìm Hạ Tùng Bách.
Lúc này Hạ Tùng Bách đã mặc xong quần áo, tay cầm đèn pin đang chuẩn bị xuất phát đến trại nuôi heo.
Thấy bạn gái đột nhiên xông vào phòng mình, vội vội vàng vàng hỏi anh một câu: “Rốt uộc sáng hôm nay, Phan Vũ đã nói gì với anh?”
Hạ Tùng Bách cực kỳ khó xử.
Trước mắt anh hiện lên khuôn mặt rơi lệ của Phan Vũ vào buổi sáng, khi ấy cô ta nói: “Đồng chí Hạ, anh là người tốt.”
“Bọn họ không có cách nào hiểu được phẩm chất đáng quý trên người anh, tôi xin lỗi anh, tôi là người nhu nhược, sau này tôi vẫn sẽ vĩnh viễn là người nhu nhước... Tôi chỉ mong anh giữ bí mật giúp tôi.”
Hạ Tùng Bách nghiêm túc lắc đầu.
Triệu Lan Hương thấy anh không nói gì, cô cự kỳ tức giận, bình tĩnh nhìn thẳng vào anh không nói lời nào.
Cô nhìn anh chằm chằm như vậy một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Nếu anh kiên trì không nói cho em biết, em sẽ lập tức thu dọn đồ đạc quay về thành phố G.”
“Nếu như giữa chúng ta ngay cả chút tín nhiệm này cũng không có, thì em không cần thiết phải ở lại...”
Triệu Lan Hương còn chưa nói xong, miệng cô đã bị Hạ Tùng Bách chặn lại, anh bất đắc dĩ nói: “Em đó, cô nàng ngang ngược vô lý này, anh đúng là không còn cách nào khác với em rồi.”
“Sau này không được nói những lời ấy nữa, anh rất khó chịu.”
Nói xong, anh lấy chiếc hộp bị lãng quên trong ngăn tủ ra ngoài: “Thật ra cô ta chưa nói gì cả, chỉ nói muốn làm vợ anh thôi.”
“Sau đó đưa cho anh thứ này, rồi chạy mất.”
Triệu Lan Hương nhanh chóng mở hộp ra, bên trong có một phong thư, và một chút tiền mặt lắt nhắt, nhăn nhúm, phát ra mùi ẩm mốc. Cô lườm Hạ Tùng Bách một cái.
Nhìn thấy số tiền này, Hạ Tùng Bách lập tức đau đầu, anh chưa làm gì cả, nhưng vẫn có cảm giác hoảng hốt như mình là tra nam phụ lòng người khác.
Triệu Lan Hương xé bỏ phong bì, mở lá thư kia ra.
Cô vừa mở lá thư ra vừa hỏi Hạ Tùng Bách: “Cô ta cho anh mấy thứ này, sao anh không xem?”
Lúc này Hạ Tùng Bách đang rất chột dạ, hận không thể giơ tay lên phủi sạch quan hệ, anh mở miệng nói thật: “Khi cô ta đưa cho anh cái hộp này, còn dặn anh ngày kia mới được mở ra xem. Anh không muốn nhận, đang chuẩn bị trả lại.”
Triệu Lan Hương xem xong thư, lập tức cảm khái: “Bây giờ em biết rồi, đúng là cô ta rất hiểu con người anh.”
Phong thư này là di thư của Phan Vũ, trong thư cô ta dùng lời của người đã rời khỏi nhân thế nói chuyện với Hạ Tùng Bách. Phan Vũ thật sự tin tưởng Hạ Tùng Bách vô tình với mình, thậm chí ngay cả khả năng mở hộp ra cũng không có, cho nên cô ta mới yên tâm đặt di thư ở chỗ Hạ Tùng Bách.
Đợi đến khi tin tức cô ta xảy ra chuyện truyền đến, chắc hẳn anh sẽ mở cái hộp này ra xem.
Nghe thấy bạn gái mình nói thế, sắc mặt Hạ Tùng Bách lập tức thay đổi, anh bước đến nhìn lướt qua lá thư.
Đoạn cuối cùng trên tờ giấy viết thư trắng tinh viết: “Số tiền không nhiều lắm này là tất cả những gì tôi tích cóp mấy năm gần đây, bây giờ để lại cho anh, anh dùng nó mua lấy bộ quần áo tử tế để mặc cũng được, hoặc để đến ngày tết mua thêm chút thịt ăn cũng được, coi như tôi xin lỗi anh. Anh là đồng chí có tinh thần đáng quý nhất mà tôi quen biết, tôi đi đây, chúc đồng chí Hạ khổ tận cam lai, cả đời xuôn xẻ bình an.”
Xem xong lá thư, Triệu Lan Hương nhìn chằm chằm vào dòng ghi ngày tháng, sau đó đọc lại một lần nữa.
Nhớ đến cảnh tượng mình nhìn thấy trong giấc mộng, nhớ đến thi thể sưng phù vì ngâm nước kia, cô suy tính một lát, có lẽ Phan Vũ sẽ tự tử trong mấy ngày tới, hơn nữa cô ta còn bảo Hạ Tùng Bách để ngày kia hãy xem, vậy thì chắc chắn chuyện đó sẽ xảy ra vào hôm nay hoặc ngày mai.
Triệu Lan Hương không biết ông trời cố ý để cô mơ một giấc mơ như vậy là có dụng ý gì, nhưng suốt một năm qua cuộc sống vẫn luôn bình thản không chút gợn sóng, chuyện không may xảy ra với Hạ Tùng Bách mà cô chờ đợi chậm chạp không lộ ra dấu vết. Lúc này không biết tại sao cô lại có cảm giác, chắc chắn hai chuyện này có liên quan đến nhau. Cô nói với Hạ Tùng Bách: “Hôm nay anh đừng đi làm nữa, đi theo dõi Phan Vũ đi.”
“Cô ta là nữ đồng chí có tiền đồ vô hạn, lại sinh ra ý nghĩ phí hoài bản thân, khiến người ta tiếc hận.”
Hạ Tùng Bách do dự một lúc lâu, mới trái với lời thề cẩn thận kể lại chuyện năm đó sảy ra ở ruộng bắp cho bạn gái mình nghe, anh nói: “Năm đó, vào một buổi tối, anh thật sự quá đói bụng, định đi kiếm chút bắp non ăn cho đỡ đói, kết quả lại gặp phải cảnh tượng Phan Vũ đang bị người ta kéo vào ruộng bắp. Trời quá tối anh không nhìn thấy rõ mặt đối phương, nhưng mà đã hung hăng đánh cho anh ta một trận...”
Triệu Lan Hương vừa nghe Hạ Tùng Bách miêu tả, vừa nhớ lại, khó trách anh không bao giờ muốn cô đi ra ngoài một mình vào buổi tối.
Trước mắt cô đột nhiên hiện lên cảnh tượng buổi tối khi đào chiếc hộp bà Lý chỉ chỗ cho mình, hôm đó Hạ Tùng Bách đột nhiên tức giận trở mặt mắng cô:
“Cha mẹ cô không dạy, buổi tối con gái lớn rồi không được chạy lung tung sao?”
Triệu Lan Hương lại nhớ đến những bài báo năm đó miêu tả cảnh tượng nữ thanh niên trí thức xuống nông thôn, sau lưng bọn họ có biết bao điều chua sót không ai biết.
Cô không nhịn được rùng mình một cái, môi mím chặt, sắc mặt càng lạnh lùng hơn.
Hạ Tùng Bách an ủi cô: “Lan Hương, em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, không để em thiếu một sợi tóc.”
Nghĩ đến chuyện trước kia, anh buồn bực nói: “Người kia đánh không lại anh, nhưng lần đó nếu như không phải vì anh quá đói bụng, đầu óc choáng váng, để anh ta chạy mất. Thì chắc chắn anh phải đánh anh ta gần chết mới thôi.”
Hạ Tùng Bách trấn định nói.
Nghe thấy lời này của anh, Triệu Lan Hương lập tức căng thẳng, nóng nảy trừng mắt:
“Người xấu đã có pháp luật trừng trị, rồi anh ta sẽ bị các chế tài pháp luật xử lý thôi, không cần anh phải trút giận. Em nói trước với anh nhé, không cho anh đánh nhau nữa, nếu còn ngang ngược như trước đây, em sẽ cẩn thận suy xét lại một lần về quan hệ giữa hai chúng ta xem có thể kéo dài thêm được hay không.”
Hạ Tùng Bách nghe xong, cực kỳ bất đắc dĩ.
Anh thành khẩn nói: “Anh chỉ nói vậy thôi, chỉ là muốn em đừng sợ nữa, có anh che chở em rồi.”
Triệu Lan Hương gấp gọn lá thư lại, thúc giục Hạ Tùng Bách: “Bây giờ anh lập tức đến canh chừng khu vực quanh nhà Phan Vũ, đợi đến khi trời sáng em sẽ gọi cô ấy qua đây trò chuyện, khuyên nhủ cô ấy.”
Hạ Tùng Bách không nhịn được hôn cô một cái.
“Hương Hương của anh tốt bụng quá, vừa thông minh vừa có tấm lòng lương thiện.”
Tâm tư tỉ mỉ của Hạ Tùng Bách đều dành hết cho trại nuôi heo rồi, căn bản anh không phát hiện ra Phan Vũ có điểm nào không thích hợp, nhưng Lan Hương của anh lại nhìn ra được, không bị cơn ghen che mắt, đoán ra được có chuyện gì đó không ổn.
Triệu Lan Hương vỗ vai Hạ Tùng Bách, dặn dò: “Mang theo mấy miếng bánh ngọt lót dạ đi, đợi đến khi trời sáng em đến thay ca cho anh.”
Nói xong cô nhón chân hôn lên má anh.
Vở kịch nhỏ:
Tác giả: Có một ngành nghề, năm nào cũng phải giết một vài người.
Ví dụ như ta.
Ví vụ như các tác giả khác.
Bách ca: “…”
Tưởng Kiến Quân đột nhiên cảm thấy nhức trứng: “...”
Tác giả: Vốn dĩ định cho Phan Vũ chết, nhưng nghĩ lại quá bi kịch. Phản ứng dây chuyền tiếp theo sẽ khiến nhiều người phải khóc. (Đời trước Phan Vũ đã chết thật).
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, rối rắm rất lâu, vẫn không nỡ.
Cho nên, Bách Ca, Hương Hương, hai người cố lên nhé.
Mở tế đàn bắt yêu quái!