Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 130 - Chương 130. Vẫn Là Cô Gái Sạch Sẽ, Hạnh Phúc

Chương 130. Vẫn là cô gái sạch sẽ, hạnh phúc Chương 130. Vẫn là cô gái sạch sẽ, hạnh phúc

Đêm hôm đó vốn dĩ phải là một đêm trằn trọc khó ngủ với Triệu Lan Hương, nhưng cô nghĩ mình lo lắng cũng vô dụng, sáng mai còn phải ứng phó với một trận chiến ác liệt nữa, cho nên cô cố gắng ngủ một giấc.

Trước khi ngủ nghĩ đến cảnh ngộ của Phan Vũ, Triệu Lan Hương yên lạng bỏ chiếc khóa lớn đang khóa rương hành lý ra, khóa thêm một cái trên then cửa.

Sau khi trời sáng, cô nhanh chóng đi đến nhà họ Phan.

Lúc này Hạ Tùng Bách đang vô cùng khốn khổ ngồi xổm sau gốc cây đại thụ cách nhà họ Phan không xa, bị muỗi tra tấn một đêm.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, từng nốt muỗi đốt đỏ ửng che kín những chỗ da thịt hở ra trên người anh.

Triệu Lan Hương trêu ghẹo: “Ngay cả muỗi cũng biết máu anh thơm.”

“Về nghỉ tạm đi, chuyện còn lại giao cho em.”

Sau đó cô đến gõ cửa nhà họ Phan.

Lúc này cả nhà họ Phan đã ăn sáng xong rồi, thậm chí Phan Ngọc Hoa đã vác cuốc ra đồng làm việc từ lâu, người mở cửa cho Triệu Lan Hương là con dâu cả nhà họ Phan.

Triệu Lan Hương dịu dàng mỉm cười: “Chào buổi sáng chị Phan.”

“Em tới tìm em Vũ, nghe nói cô ấy cũng chuẩn bị xin vào đại học công nông binh, em tìm cô ấy xin chút kinh nghiệm.”

Tuy rằng chị Phan oán hận cô em chồng đã lâu, nhưng đóng cửa lại vẫn là người một nhà. Trong thôn Hà Tử này người có văn hóa nhất là thanh niên trí thức Triệu cũng phải đến nhà họ Phan học hỏi kinh nghiệm từ cô em chồng, khiến chị ta có vài phần đắc ý.

Chị ta mở cửa mời Triệu Lan Hương vào nhà.

Triệu Lan Hương đi đến phòng Phan Vũ, căn phòng nhỏ chật hẹp đóng chặt cửa, ngay cả cửa sổ cũng không mở ra, không khí vô cùng ngột ngạt, không có một tia nắng mặt trời nào.

Chị dâu Phan hùng hùng hổ hổ nói: “Không biết mấy hôm nay em ấy làm sao nữa, hay là đọc sách choáng váng đầu óc rồi, suốt ngày khiến mình người không ra người, quỷ không ra quỷ. Từ khi cha mẹ yêm làm mai cho con bé, con bé lập tức biến thành dáng vẻ này.”

Triệu Lan Hương bảo chị dâu Phan đi làm việc của mình, còn cô thì bước vào trong phòng Phan Vũ, trong căn phòng tối tăm chật hẹp có mùi vị thịt thối truyền đến.

Cô kéo Phan Vũ dậy khỏi giường, nói: “Hạ Tùng Bách có vài lời muốn nói với cô, anh ấy không tiện tới đây tìm cô, cô đến nhà họ Hạ với tôi đi.”

Mới không gặp một ngày, sắc mặt cô gái này gần như đã bị rút hết sức sống, giống như một con rối gỗ vậy, sắp sửa tan vỡ, cả người chết lặng không còn chút tinh thần nào, phảng phất như ngọn lửa sinh mệnh sắp bị chôn vùi khỏi thế gian này.

Cùng là phụ nữ, Triệu Lan Hương không nhịn được thàm thở dài trong lòng, cô giúp Phan Vũ rửa mặt mũi sạch sẽ một lượt, sau đó giúp cô ta chải tóc.

Cô dùng sức kéo Phan Vũ khỏi giường, lẩm bẩm nói: “Chuyện này không phải lỗi của cô.”

“Cô vẫn là cô gái sạch sẽ, hạnh phúc.”

Thật ra Triệu Lan Hương cũng là người rất yếu ớt, nhưng mà sau khi trải qua một năm lao động ở nông thôn, sức khỏe của cô đã khá hơn rất nhiều, ngày nào cũng được thức ăn ngon bồi bổ, cô cắn răng dùng sức một chút đã có thể cõng Phan Vũ gầy yếu trên lưng.

Cô vừa cõng Phan Vũ vừa hô to một tiếng: “Chị dâu Phan, em đưa em Vũ đến nhà em chơi một lát nhé.”

Sau đó Triệu Lan Hương chân thấp chân cao ra khỏi nhà họ Phan, Hạ Tùng Bách đang canh cừng ở bên ngoài thấy thế, vội vàng chuyển Phan Vũ sang lưng mình, bước chân nhanh nhẹn như có sói đói đuổi phía sau, nhanh chóng cất bước chạy về nhà họ Hạ. Người nhà họ Phan thật sự quá ngang ngược vô lý khiến Hạ Tùng Bách sợ hãi, trước đây khi đi ngang qua nhà họ, Hạ Tùng Bách đều hận không thể đi đường vòng.

Về đến nhà, anh cõng người tới phòng bạn gái mình.

Triệu Lan Hương nói với Phan Vũ: “Thư cô viết cho anh Bách tôi đã xem rồi, anh ấy rất lo lắng cho cô.”

“Chúng tôi đều hy vọng cô tiếp tục sống tốt, quý trọng sinh mệnh, đừng sinh ra ý nghĩ phí hoài bản thân.”

Hạ Tùng Bách gật đầu, cân nhắc một chút, rồi nói theo lời bạn gái mình: “Cô là một cô gái tốt, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ trách cô.”

“Chỉ hy vọng cô có thể sống tốt.”

Phan Vũ đã hoàn toàn đắm chìm vào thế giới riêng của mình, nghe thấy hai người nói cảm xúc sinh ra chút biến hóa. Đồng tử trong mắt cô ta khẽ xoay chuyển, nước mắt lập tức tuôn rơi, không ngừng chảy ra ngoài, bả vai gầy guộc không ngừng run rẩy.

Triệu Lan Hương lau nước mắt cho cô ta, nói: “Trong khoảng thời gian này cô cứ ở lại đây với chúng tôi đi, có anh Bách ở đây, cô không cần phải sợ gì cả.”

Hạ Tùng Bách nghe thấy lời bạn gái mình nói, thì kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của bạn gái lườm cho cúi đầu xuống.

Triệu Lan Hương là người tận mắt nhìn thấy cơ thể đầy sức sống này biến thành một bộ thi thể mục nát, kiếp trước khi về già chồng cô từng học thêm tâm lý học, khi đó cô cũng dự thính một khoảng thời gian. Con gái gặp phải kích thích khiến tâm lý tổn thương kiểu này, rất khó khôi phục lại, cảm giác sợ hãi mãnh liệt khiến Phan Vũ chết lặng, mất đi phản ứng. Ban đầu cô muốn tìm kiếm một số tin tức hữu dụng từ trong miệng Phan Vũ, nhưng bây giờ cô chỉ muốn cô ấy sống tốt thôi.

Triệu Lan Hương đuổi Hạ Tùng Bách ra ngoài, múc một chậu nước vào nhà tắm rửa cho Phan Vũ.

Trên người Phan vũ có một mùi hôi khó ngửi, khi Triệu Lan Hương cởi quần áo Phan Vũ ra, cô thật sự không đành lòng nhìn thẳng. Phụ nữ trời sinh đã là phái yếu, Phan Vũ thật sự rất đáng thương.

Sau khi tắm rửa xong, ánh mắt Phan Vũ đã khôi phục một chút tri giác.

Cô ta ngập ngừng nói: “Cảm, ơn.”

Nằm trong ổ chăn thơm tho của Triệu Lan Hương, cả người thoải mái sạch sẽ, cuối cùng Phan Vũ không nhịn được cất tiếng gào khóc, giống như muốn trút ra tất cả nỗi lòng mình.

Triệu Lan Hương vuốt đầu Phan Vũ, an ủi một lúc lâu.

Đợi đến khi Phan Vũ ngừng khóc, cô mới nói: “Kiên cường lên một chút, không có gì là không vượt qua được.”

“Cô không suy nghĩ về bản thân, cũng phải nghĩ đến cha mẹ cô chứ. Cha mẹ cô cực khổ nuôi cô lớn như vậy, cắn răng cho cô học từ tiểu học lên đến trung học rất không dễ dàng. Đừng phí hoài bản thân mình, giữ lại cái mạng này để làm việc khác có ý nghĩa hơn đi.”

“Cô có thể nói cho tôi biết, mấy hôm trước đã xảy ra chuyện gì không?”

Bình Luận (0)
Comment