Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 131 - Chương 131. Tôi Sẽ Tiếp Tục Sống Tốt

Chương 131. Tôi sẽ tiếp tục sống tốt Chương 131. Tôi sẽ tiếp tục sống tốt

Phía bên kia.

Sau khi ra khỏi phòng bạn gái mình, Hạ Tùng Bách tự tay nấu một nồi mì.

Tuy rằng hôm nay anh không đến trại heo làm việc, nhưng sáng sớm Thiết Trụ đang mang một phần thịt heo đến đây, Hạ Tùng Bách thái gan heo, lòng, dồi thành từng miếng nhỏ, làm theo cách bạn gái mình vẫn làm hàng ngày, dùng trứng gà để nhào bột, sau đó anh bưng bữa sáng ra bàn, gọi mọi người đến ăn.

Như thường lệ, anh mang một phần mỳ nóng hôi hổi đến chuồng bò đến cho Cố công.

Thấy người khác cũng có mặt ở chỗ này, Hạ Tùng Bách chống chế: “Thanh niên trí thức Triệu bảo tôi mang cho ông này, nhân lúc còn nóng ăn đi.”

Cố Hoài Cẩn vui vẻ hút mì sùn hụt, hôm nay sợi mì không giòn dai sảng khoái như trước kia, nhưng không phải là khó ăn, dù sao cũng được nấu với thịt tươi mới, vừa mềm vừa béo.

Hồ Tiên Tri nhìn cảnh tượng này đã quen rồi, anh ta cắn răng quét tước chuồng bò, sau đó vác cuốc lên vai chuẩn bị đi xử lý một mẫu điền anh ta được phân.

Nhưng đây lại là lần đầu tiên Ngô Dung trông thấy chuyện này, anh ta hít sâu một hơn, mở miệng ca ngợi: “Tuy rằng cuộc sống của thầy có chút khổ cực, nhưng về mặt ăn uống không tệ lắm.”

“Không giống chúng ta, chỉ có thể ăn màn thầu với nước sôi để nguội.”

Cố Hoài Cẩn há miệng uống từng miếng nước canh tươi ngon nóng bỏng, ông ta liếc xéo Ngô Dung một cái, có chút tức giận nói: “Còn có người phải ăn rau ăn trấu, ăn đất Quan Âm kia kìa, sao cậu không so sánh với người ta?”

Ngô Dung lập tức nghẹn lời, không nói gì nữa.

Sau khi làm xong việc giúp Hồ Tiên Tri, anh ta mới ra về.

Nhìn theo bóng dáng Ngô Dung, Hạ Tùng Bách không nhịn được hỏi: “Sao Ngô trợ giáo lại quay về đây thế?”

Bởi vì trong q uan niệm của đa số người, phần tử tri thức đã bay ra khỏi nơi thâm sơn cùng cốc này, quá nửa sẽ không quay lại, cuộc sống bên ngoài phồn hoa tấp nập, hưởng thụ còn không kịp, quay về đây làm gì?

Hồ Tiên Tri nói: “Cậu ấy đến đây để thăm thầy, đại học được nghỉ cũng rảnh rỗi.”

Nói xong anh ta sờ đầu, nói: “Nhà của Ngô sư đệ đã sửa lại án xử sai, nên xách rượu tới đây thăm thầy, chuyện vui lớn như vậy cũng nên chia xẻ với người khác.”

Cố Hoài Cẩn nghe thấy thể, lập tức đẩy rượu sang chỗ Hồ Tiên Tri.

Ông ta nói: “Tôi bị gan nhiễm mỡ, đã kiêng rượu từ lâu, kiêng rượu rồi... Cậu giữ lại tự mình uống đi.”

Hạ Tùng Bách liếc mắt nhìn bình rượu một cái, yên lặng nói: “Ngô trợ giáo, sợ rằng không muốn mãi mãi làm trợ giáo.”

Cố Hoài Cẩn nhìn thằng nhóc nhà quê kia một cái, vậy mà mắt cũng tinh tường đấy.

Ông ta dặn dò Hồ Tiên Tri: “Vị sư đệ này của cậu còn tinh ranh hơn cậu nhiều, người ta lăn lộn tốt lắm, sống khỏe hơn cậu, chuyện của cậu ta không cần cậu phải nhọc lòng.”

Một câu này đã chặn họng Hồ Tiên Tri đang định mở miệng cầu tình thay cho sư đệ.

Cố Hoài Cẩn nói tiếp: “Cậu chăm chỉ đọc sách nhất, thật ra lại ra người ngốc nhất. Nhân tình phải dựa vào việc lui tới, bây giờ tôi nghèo túng thế này rồi, tôi lấy gì ra để phó hiệu trưởng tạo ân tình cho sư đệ cậu vào biên chế chính thức?”

“Nhà cậu ta đã sửa lại án xử sai rồi, có nhà mình nhọc lòng, tôi nghĩ nhiều làm gì.”

Nói xong Cố Hoài Cẩn lại tiếp tục ăn mỳ, ông ta liếm môi nói: “Mỳ này chắc chắn không phải do cô bé Lan Hương kia làm, mỳ con bé làm sao có thể khó ăn như vậy.”

Hạ Tùng Bách không nhịn được đen mặt lại, anh yên lặng xoay người đi về nhà.

...

Triệu Lan Hương và Hạ Tùng Bách theo dõi cẩn thận Phan Vũ cả ngày lẫn đêm, hai ngày sau, cuối cùng Triệu Lan Hương mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô dùng nấm tuyết Hạ Tùng Bách hái về từ trên núi, hầm với lê, táo đỏ, cẩu kỷ, đường phèn. Đường phèn hòa tan trong nước sôi, hầm tuyết lê từ màu trắng trong suốt trở thành màu vàng sẫm mềm mại, bỏ vào miệng là tan.

Táo đỏ hầm đến khi nứt ra, để lộ lớp thịt màu nâu bên trong. Nấm tuyết trắng đục trở nên trắng tinh dính nước đường vào giống như giọt sương sớm ngưng tụ trên đóa hoa vậy.

Tam Nha chưa từng được ăn món nào lạ lẫm như thế này, nghe nói là đồ bổ, mùi hương ngọt ngào từ táo đỏ và tuyết lên lan trà trong không khí, khiến Tam Nha thèm đến mức chảy cả nước miếng. Sau khi để lạnh, Triệu Lan Hương múc một chút cho Tam Nha ăn.

Món tuyết lê hầm với đường phèn này, ngọt đến mức khiến tam nha nheo mắt lại, cực kỳ vui vẻ..

Triệu Lan Hương múc một bát cho Phan Vũ ăn, cô nghe nói khi cảm xúc không tốt, ăn chút đồ ngọt trong lòng sẽ dễ chịu hơn một ít.

Phan Vũ múc từng muỗng cho vào miệng uống, nước mắt lặng lẽ chảy vào trong bát.

Giống như vị ngọt ấy thấm sâu vào tận tâm can.

Cô ta lau nước mắt, mỉm cười nói: “Cô không phải lo lắng cho tôi nữa đâu, tôi sẽ tiếp tục sống tốt.”

Phan Vũ nhìn cô gái đã chăm sóc mình mấy ngày qua, cảm kích nói: “Cảm ơn hai người.”

“Bây giờ tôi đã biết người đồng chí Hạ thích là ai rồi, cô rất tốt… Anh ấy cũng rất tốt, hai người rất xứng đôi. Ông trời sẽ đối xử tử tế với hai người.”

Phan Vũ lau khô nước mắt, thu dọn đồ đạc của mình, định về nhà.

Cô ta nói: “Cha mẹ tôi sẽ không tin tưởng lý do thoái thác của tôi, người khác cũng sẽ không tin tưởng, nói ra ngoài cũng chỉ… Tự rước lấy nhục. Tôi sẽ nói hết chuyện mà tôi biết cho cô nghe.” Dừng một chút, cô ta lại nức nở nói tiếp:

“Tôi không thể tiếp tục ngốc ở nơi này nữa rồi, nơi này vĩnh viễn là cơn ác mộng của tôi. Tôi sẽ về trường học, cố gắng để được giữ lại trường làm giáo viên, tôi sẽ dạy cho học sinh phải làm người lương thiện giống như hai người.”

Triệu Lan Hương còn muốn nhắc đến một vài chuyện khác, nhưng sau khi nghe thấy thế đột nhiên cô không muốn nói thêm gì nữa. Trong niên đại này, cô không thể yêu cầu Phan Vũ dũng cảm đứng ra báo cảnh sát, chỉ ra và xác nhận hung thủ. Nếu Phan Vũ làm vậy chỉ rước lấy thân bại danh liệt, cả đời đều bị người khác chỉ trỏ chế nhạo.

Cô chỉ dặn dò: “Cô ra ngoài đi, rời khỏi nơi này cũng tốt, khi ở bên ngoài cũng phải cẩn thận một chút.”

“Đúng rồi, Đường Thanh trước kia ở nhà đại đội trưởng, bây giờ không làm việc nhà nông nữa, hiện tại anh ta đang làm văn chức trong huyện, nếu cô cũng ở trên huyện, có thể liên lạc với anh ta một chút, anh ta là đồng chí tính tình tốt, còn rất nhiệt tình.

Hôm sau Phan Vũ cầm thư giới thiệu của Triệu Lan Hương, rời khỏi thôn Hà Tử.

Triệu Lan Hương ghi ra giấy tất cả những lời mấy ngày qua Phan Vũ miêu tả, rất vụn vặt, cũng lung tung rối loạn, giống như một bức tranh vẽ lung tung.

Cô không nhịn được hoài niệm Tiểu Hổ Tử đã trưởng thành đời trước, nếu đổi lại thành cậu, với những manh mối này, chắc chắn cậu có thể căn cứ vào đặc điểm nhận dạng, tâm lý học tội phạm để phác họa ra chân dung kẻ tình nghi rồi. Sau đó sàng lọc lại vài bước là có thể tìm ra kẻ phạm tội.

Đáng tiếc hiện giờ Tiểu Hổ Tử vẫn còn là cậu bé đang học đếm ngón tay, miệng còn hơi sữa, trinh thám, phá án gì đó đều không biết, nhưng ăn uống tiêu tiền lại rất giỏi.

Triệu Lan Hương suy nghĩ rất lâu, vẫn không nghĩ ra được gì cả, đảnh phải bỏ tất cả những gì mình ghi lại được vào rương hành lý khóa lại. Cô không nhịn được phỏng đoán, có phải đời trước anh Bách bị người ta vu hãm tội giết Phan Vũ, cho nên mới phải vào tù không?

Nếu thật sự như vậy, thì những ngày tháng tiếp theo cô có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi. Có điều đây chỉ là phỏng đoán của cô mà thôi.

Sau khi thu hoạch vụ mùa xong xuôi, Triệu Lan Hương lại bắt đầu đốc xúc Hạ Tùng Bách đọc sách học tập hàng ngày.

Tám tháng, trại nuôi heo của Hạ Tùng Bách lại xuất chuồng một lứa heo nữa, khiến anh thu về được một khoản lớn.

Sau khi anh, Lý Trung, và Thiết Trụ cùng nhau phân chia tiền lãi xong xuôi, anh vẫn còn hơn hai ngàn tệ trong túi. Anh dùng một cái túi rách bỏ số tiền vào, giả vờ đi mua phân bón hóa học, quay về thôn Hà Tử.

Khi anh đổ đống tiền lẻ lắt nhắt trong bao ra ngoài, bà Lý đang ngồi ăn canh bên giường thiếu chút nữa đã bị sặc.

Bà mở to mắt, nhìn chằm chằm vào số tiền đó.

Hạ Tùng Bách xếp gọn từng tờ từng tờ tiền một, lau sạch phân hóa học dính trên tiền, cảm thấy tay mình nặng trĩu.

Anh nói: “Cháu muốn dùng số tiền này chữa tai cho chị cả, lần trước khi anh rể bị bệnh, bác sĩ đã xem qua cho chị ấy rồi, nói tai chị ấy nên chữa trị càng sớm càng tốt, nếu để muộn thêm vài năm nữa, căn bản sẽ không chữa khỏi được hoàn toàn.”

“Bây giờ chúng ta có tiền rồi, có thể cho chị ấy đi chữa trị.”

Vở kịch nhỏ:

Tác giả: Cậu đổ một đống tiền trước mặt bà nội mình như thế, định dọa chết bà ấy à?

Bách Ca: Đâu có, số tiền ấy nhiều lắm sao?

Không nhiều lắm mà.

Bà nội từng trải sự đời, chút tiền ấy sao có thể dọa được bà.

Tác giả nghèo nàn chưa từng trông thấy nhiều tiền: “...”

Bình Luận (0)
Comment