Hồ Tiên Tri biến mất mãi cho đến đêm vẫn chưa thấy quay về.
Buổi tối, khi ăn cơm Cố Hoài Cẩn phát hiện ra trong chuồng bò lại thiếu một người vẫn thường nhìn ông ta ăn cơm, lúc này Cố Hoài Cẩn mới nghĩ đến có lẽ quá nửa là chuyện ông ta nói với Hạ Tùng Bách đã bị đối phương nghe thấy rồi, hiện giờ chắc chắn anh ta đã chạy tới chỗ sư đệ để mật báo.
Nghĩ đến đó Cố Hoài Cẩn lập tức giật mình.
Ông ta vội vàng đi tìm Hạ Tùng Bách, tức giận nói: “Thằng nhãi ranh kia đi nói trước cho sư đệ nó biết rồi! Chuyện này có thể ảnh hưởng đến cậu không?”
Cố Hoài Cẩn phát hiện ra Hồ Tiên Tri thật sự không có nhà, Hạ Tùng Bách cũng đã phát hiện ra.
Hạ Tùng Bách nói: “Không sao cả.”
Anh nhớ lại tình cảnh khi ấy, anh không phát hiện ra Hồ Tiên Tri, khả năng là do anh ta đứng cách chỗ đó khá xa, khi ấy anh nói chuyện rất nhỏ, chắc chắn Hồ Tiên Tri sẽ không nghe được lời anh nói, có nghe thấy khả năng cũng chỉ là đoạn máng chửi khi Cố Hoài Cẩn kích động hét to mà thôi.
Hạ Tùng Bách nói: “Việc cấp bách bây giờ là khiến anh ta bị đuổi việc, khiến anh ta không thể gây chuyện nữa.”
Dừng một chút anh hỏi tiếp: “Phó hiệu trưởng có bằng lòng nghe theo ý kiến của ông không?”
Cố Hoài Cẩn bảo đảm: “Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ông ấy là người vô cùng ngay thẳng.”
Cố Hoài Cẩn thấy thế, dứt khoát không viết thư từ gì nữa, ngày hôm sau tự mình lên bưu điện huyện gửi một phần điện báo cho hiệu trưởng, sau khi gửi điện báo xong ông ta ra khỏi bưu cục, đúng lúc gặp phải một trận mưa, Cố Hoài Cẩn đứng trú mưa dưới mái hiên nhà người ta, nhìn cơn mưa lạnh lẽo thê lương này, trong lòng sinh cả cảm giác mờ mịt.
Đột nhiên ông ta cảm thấy, vài thập niên trước mình đã sống quá tầm thường vô vi, bao nhiêu năm ông ta dạy dỗ không ít học trò, có người trở nên nổi bật, cũng có người không có tiếng tăm gì. Nhưng đệ tử do chính tay ông dạy bảo lại không hề có thành tựu, người lại còn gây tai họa cho xã hội. Hai người học hành không đến nơi đến trốn, thi công làm sụp cả núi đã bị bắt đi cải tạo lao động, một người khác thì có hành vi xấu xa bỉ ổi chưa được xác thực. Điều này khiến trong lòng ông ta cảm thấy cực kỳ khó chịu, rất hụt hẫng.
Dưới cơn mưa lạnh lẽo, sống lưng Cố Hoài Cẩn như rũ xuống vài phần.
...
Trở lại thôn Hà Tử.
Sau khi thành tích thi đại học điên cuồng tràn xuống nông thôn, tin tức tên du côn chơi bời lêu lổng không học vấn không nghề nghiệp đỗ đại họ, hơn nữa còn đứng nhất tỉnh đã tuyền đến tai mọi người.
Điều này khiến làng trên xóm dưới đều chấn kinh, không ngờ trong xóm nghèo của bọn họ lại sinh ra được trạng nguyên của tỉnh.
Người đứng nhất toàn tỉnh, trong vài thập niên trước đó chắc chắn sẽ trở thành tiến sĩ. Thôn dân thôn Hà Tử đều tấm tắc bảo lạ, ồn ào cảm thán chắc chắn là do tổ tiên của nhà địa chủ Hạ đã phù hộ độ trì.
Vốn dĩ trong lòng bọn họ đều khinh thường nhà địa chủ cũ, lúc này tâm trạng đều trở nên phức tạp, khi nhắc tới với người khác thì vô cùng kiêu ngạo, nhưng khi đóng cửa lại người trong nhà thảo luận với nhau thì hụt hẫng, thậm chí không thể tin nổi.
“Đầu óc người này thông minh như vậy sao, yêm nhớ rõ thằng hai nhà họ Hạ chưa từng đi học một ngày nào!”
“Ngay cả tên du côn lêu lổng cũng có thể thi đỗ trạng nguyên, có phải thi đại học quá dễ rồi không? Sang năm yêm bảo thằng cả nhà yêm cũng đi thi thử.”
“Nói không chừng thành tích này là do sao chép được!”
Thanh niên trí thức trong đại đội là người không phục đầu tiên, bọn họ nói: “Đây là cuộc thi do nhà nước nghiêm túc tổ chức để chiêu sinh vào các trường cao đẳng đại học, gian lận là hành vi phạm tội, trái pháp luật.”
“Nếu thi đại học dễ như mọi người nói, vậy thì tất cả mọi người đều là sinh viên rồi!”
Nhà họ Lý.
Khi nghe tin Hạ Tùng Bách lắc mình trở thành trạng nguyên của tỉnh X, bí thư chi bộ Lý trợn trừng mắt.
Vốn dĩ ông ta định dùng tội danh “Thái độ, phẩm tính không đoan chính, năm kia còn có hành vi lưu manh bị bắt đi cải tạo lao động” để gạch bỏ tên Hạ Tùng Bách, kết quả thằng nhóc nhà họ Hạ lại thi được trạng nguyên, như vậy thì rất khó thao tác.
Ngày hôm đó, có phóng viên của tỉnh tới đại đội, anh ta đến tìm Hạ Tùng Bách để chụp ảnh viết bài. Dù sao đây cũng là trạng nguyên đầu tiên của tỉnh X sau khi khôi phục thi đại học, có ý nghĩa phi phàm. Phong viên định viết riêng một trang báo về thành tích tiên tiến của Hạ Tùng Bách, cổ vũ cho các thí sinh sang năm cố gắng học tập hơn nữa.
Nhưng mà vừa nghe thấy trạng nguyên lại là con cháu nhà địa chủ cũ, vẻ mặt hồng hào của phóng viên lập tức tái đi vài phần.
Sao Triệu Lan Hương có thể buông tha cơ hội làm Hạ Tùng Bách nổi danh này, vừa trông thấy thế cô vội vàng giữ chặt phóng viên lại.
Cô nói: “Từ xưa đến nay từng có câu nói anh hùng không hỏi xuất thân, đồng chí D lãnh đạo quốc gia chú trọng giáo dục cường quốc, yêu quý phần tử trí thức, mới đứng ra kiên trì để các cá nhân thuộc thành phần hắc ngũ loại tham gia thi đại học. Chính vì chính sách khoan dung này của quốc gia, mới có thể khiến nhân tài chân chính trổ hết tài năng.”
“Đồng chí Hạ không ngại khó ngại khổ, dưới tình huống không đi học tử tế một ngày nào thi đậu Trạng Nguyên tỉnh, chẳng lẽ điều này không đáng được cổ vũ, không đáng để các thí sinh khác học tập sao?”
Lời Triệu Lan Hương nói, đã khiến phóng viên của tờ báo tỉnh dừng bước chân,
Cô dẫn phóng viên ngồi xuống, để anh ta phỏng vấn Hạ Tùng Bách, dẫn dắt để anh ta dùng toàn lực viết theo hướng quốc gia yêu quý phần tử trí thức, quý trọng nhân tài, sau khi nhìn sơ qua bản thảo một lượt, cô mới cảm thấy mỹ mãn thả người đi.
Thấy dáng vẻ này của bạn gái, Hạ Tùng Bách có chút dở khóc dở cười.
Triệu Lan Hương nói: “Anh Bách, đây chính là cơ hội để anh nổi tiếng đó.”
“Chỉ khi khiến người khác biết đến anh, mới có thể khiến cả xã hội này chú ý đến vấn đề trên người anh.”
Hạ Tùng Bách nghe thấy thế thì yên lặng, không nói gì. Anh cảm thấy lời bạn gái mình nói rất có lý.
Một lúc sau anh mới cười nói: “Em nghĩ sâu xa quá.”
Nhưng mà điều Hạ Tùng Bách không nghĩ tới chính là, vì bài báo mà Triệu Lan Hương kiên trì khiến người ta viết này, cuối cùng lại trở thành cơ hội đưa anh đi học đại học.
…
Vài ngày sau, Cố Hoài Cẩn nhận được điện báo trả lời của vị hiệu trưởng kia, ông ta nói với Hạ Tùng Bách: “Đã cắt chức rồi, Ngô Dung đã không còn việc làm, có lẽ sẽ ngoan ngoãn quay về thôn Hà Tử.”
Nói xong Cố Hoài Cẩn lạnh lùng trừng mắt nhìn Hồ Tiên Tri một cái.
Hồ Tiên Tri đang nhóm lửa trong lòng đắng chát, vẻ mặt buồn khổ, đè nén ấm ức trong lòng xuống, bưng cháo trắng ra gọi Cố Hoài Cẩn đến ăn.
“Thầy ăn chao đi, còn cho thêm hai quả trứng gà mà ngài thích ăn vào rồi, ngon lắm.”
Để Cố Hoài Cẩn không xa cách ghét bỏ mình, Hồ Tiên Tri thành thật nói ra hết với Cố Hoài Cẩn chuyện ngày hôm đó.
Trong đầu Hồ Tiên Tri hiện lên hình ảnh vẻ mặt mỉm cười ngày đó của Ngô Dung, khiến anh ta không rét mà run lập cập. Anh ta nói với Cố công: “Cậu ấy bảo con chuyển cho thầy một câu.”
“Cậu ấy nói, tất cả nước đắng đều rót vào lòng cậu ấy.”
Ngày đó Hồ Tiên Tri đến đại học X, anh ta thất vọng chất vấn Ngô Dung chuyện đốt núi mùa đông năm trước.
Trên mặt Ngô Dung vẫn nở nụ cười, nhẹ nhàng giải thích: “Sao tôi có thể làm ra việc này được, là ai nói với anh?”
“Anh cũng biết đấy, nếu như không có thầy Cố tôi không thể nào hoàn thành việc học, ông ấy có ơn dạy dỗ tôi. Sao tôi có thể làm ra chuyện lòng lang dạ sói phóng hỏa thiêu ông ấy được?”
“Nếu như tôi làm thế, tôi sẽ chết không tử tế.”
Hồ Tiên Tri hỏi tiếp: “Cậu không cần lừa tôi nữa! Tôi đã đi hỏi ông Ngô đốt lửa ngày đó rồi, ông ta nói cậu đã giúp ông ta xem qua, chắc chắn không có ai mới đốt lửa. Nếu cậu không có ý định đó, vì sao cậu lại xuất hiện đúng lúc như vậy, còn nói với ông ta như thế?”
Ý cười trên mặt Ngô Dung càng đậm, anh ta nói: “Lúc ấy đúng là tôi không nhìn thấy ai cả.”
“Tôi còn kiên trì bảo ông Ngô đi xác nhận lại một lần, nhưng mà ông ta không đi, là do tôi tự mình mạo hiểm lên núi kiểm tra lại cho ông ta một lần, nếu tôi không lên đó, khả năng thầy Cố đã bị thiêu sống rồi, anh còn nói tôi là lòng lang dạ sói?”
“Đúng, cậu không làm. Vậy cậu giải thích cho tôi một chút, vì sao ngày hôm ấy cậu lại cố tình chạy tới nơi đó?”
Ngô Dung không nói gì.
Hồ Tiên Tri nhìn khuôn mặt mỉm cười của anh ta, đột nhiên run lập cập, không nói thêm nữa mà ra về.
Trước khi đi, Ngô Dung còn nói: “Thầy Cố luôn thiên vị sư đệ Tôn Tường, chưa bao giờ thích tôi, tôi nghĩ có phải vì chuyện thành phần gia đình, nên ông ấy mới ghét tôi như thế không?”
“Chỉ sợ công việc này tôi cũng không làm được lâu nữa, anh giúp tôi nhắn với ông ấy một câu.”
“Tất cả nước đắng đều rót vào lòng tôi.”
Nghe thấy câu nói không đầu không đuôi này, Hồ Tiên Tri hừ một tiếng sau đó nhảy lên xe buyt, thân hình mập mạp vụng về của anh ta vô cùng chản nhản, xám xịt như con chuột sống dưới cống ngầm.
Ngô Dung nhìn chằm chằm theo bóng dáng anh ta, ánh mắt sâu xa.
…
Cố Hoài Cẩn nghe hết lời Hồ Tiên Tri chuyển cho mình, ánh mắt nhìn sang vẻ mặt xám xịt của Hồ Tiên Tri.
Mắng một câu: “Đồ điên, còn tất cả nước đắng! Xem ra đầu óc cậu ta có vấn đề rồi.”
Cố Hoài Cẩn viết một phong thư bảo Ngô Dung về thôn Hà Tử, ông ta có việc muốn nói, sau khi viết xong thì đưa cho Hồ Tiên Tri đi gửi, kết quả Cố Hoài Cẩn ngồi chờ mãi, chờ gần nửa tháng, vẫn không thấy Ngô Dung có bất kỳ câu trả lời nào.
Thời gian trôi qua như nước chảy, qua ngày mồng tám tháng chạp, nửa tháng sau người nông dân bắt đầu chuẩn bị tiễn ông công ông táo về trời.
Sắp đến năm mới, thanh niên trí thức ở nông thôn cũng bắt đầu tổ chức đội ngũ chuẩn bị về quê.
Ngày hôm đó trời xám xịt, chị Hạ xoa xoa bụng mình, rời giường rất sớm. Chị rót cho bà nội một chén nước ấm, để bà uống cho trơn họng vào buổi sáng.
Sau đó đến vườn rau nhà mình hái ít cải dầu chuẩn bị làm bữa sáng, còn thuận tiện làm cơm để Triệu Lan Hương mang theo ăn trên đường. Hái rau xong, chị mang ra giếng nước bắt tay vào rửa sạch bùn đất.
Đột nhiên chị nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vang lên sau lưng, chị không quay đầu lại chỉ nói: “Bách Ca Nhi, sao hôm nay em về sớm thế?”
Nhưng khi chị ngẩng đầu lên, khi bóng dáng người đàn ông hiện ra trước mặt, miệng và mũi chị nhanh chóng bị bịt chặt lại, mơ màng ngã xuống bên giếng nước lạnh lẽo.
…
Hôm đó Tưởng Mỹ Lệ ở nhà đại đội trưởng dậy sớm bất ngờ, cô ta vô cùng vui vẻ thu dọn hành lý bỏ vào va ly, rồi xách va ly đến nhà họ Hạ.
Triệu Lan Hương đã đồng ý làm cho cô ta một túi bánh rán và bánh mật, Tưởng Mỹ Lệ đã từng ăn rồi, là món ăn ngọt mà không ngấy, mềm mại ngon miệng vẻ ngoài còn rất đẹp.
Tưởng Mỹ Lệ đã thèm nhỏ dãi món này từ lâu rồi, năm trước khi cô ta mặt dày đến nhà họ Triệu mới được ăn hai miếng, năm nay vất vả lắm cô ta mới lấy được cơ hội, cô chắc chắn phải kì kèo để Triệu Lan Hương làm cho cô ta nhiều một chút mang về nhà ăn.
Nhưng Triệu Lan Hương lại nói món này để lâu dễ hỏng, chỉ làm trước một ngày ăn mới ngon, bảo cô ta hôm nay tới lấy.
Tránh không để lỡ chuyến xe, từ sáng sớm Tưởng Mỹ Lệ đã tới nhà họ Hạ.
Cô ta nhìn thấy chị Hạ đang ngồi bên giếng nước rửa củ cải, chị ta là vợ đại đội trưởng, nghe nói đang mang thai bốn tháng, bụng hơi nhô ra rồi, đang ngồi xổm bên giếng nước.
Tưởng Mỹ Lệ đang định gọi chị ấy một tiếng rồi đến giúp một tay, kết quả cô lại trông thấy một người đàn ông cầm một chiếc khăn tay nhanh chóng bịt mũi miệng chị Hạ lại.
Rất nhanh chị ấy đã ngã xuống cạnh giếng nước.
Tưởng Mỹ Lệ gào lên một tiếng: “Mẹ kiếp, mày đang làm gì thế hả?”
Cô ta vội vàng ném hành lý xuống, xông về phía trước giống như mũi tên rời khỏi dây cung.
Vở kịch nhỏ:
Tưởng Mỹ Lệ: Mẹ nó, bà đây được mười tám quân côn dạy dỗ ra, quân thể quyền, thuật phòng sói... chẳng lẽ để không?
Tác giả: Cố lên, cố lên, tôi ở phía sau rải hoa cho cô.
PS: Nguyên nhân ngồi tù kiếp trước của Bách ca đã trồi lên