Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 138 - Chương 138. Anh Nhất Định Phải Chết

Chương 138. Anh nhất định phải chết Chương 138. Anh nhất định phải chết

Tưởng Mỹ Lệ còn cách chỗ chị Hạ một khoảng xa, cô ta vừa kêu lên, người đàn ông kia đã bị kinh động, anh ta bỏ mặc cô gái đang bị ngất xỉu trên mặt đất, nhanh như chớp đã chạy mất không thấy bóng người.

Tưởng Mỹ Lệ kêu to: “Có ai không…”

Cô nhìn về phía lá cây rung động trong rừng cây nhỏ, lại nhìn chị Hạ đang nằm trên mặt đất, không đuổi theo nữa, mà đỡ người đang nằm trên mặt đất dậy.

Tưởng Mỹ Lệ vỗ vỗ mặt Hạ Tùng Diệp: “Chị tỉnh lại đi.”

Một lát sau Hạ Tùng Diệp mới mở to mắt, trong đôi mắt xinh đẹp của chị hiện ra vẻ mê mang và ... Khiếp sợ.

“Cô, cô…” Hạ Tùng Diệp lắp bắp một tiếng, ngón tay dùng sức nắm chặt tay Tưởng Mỹ Lệ, không nói được lời nào.

“Chị có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?” Tưởng Mỹ Lệ hỏi.

Nhưng giây tiếp theo, Tưởng Mỹ Lệ cũng rơi vào hôm mê.

Khi Tưởng Mỹ Lệ tỉnh lại lần nữa, bầu trời xám xịt đã sáng rõ, cô tỉnh dậy trong phòng để nông cụ trống rỗng của đại đội. Sau khi thôn Hà Tử phân chia ruộng đất, phòng để nông cụ này đã bỏ trống lâu ngày, dưới nền đất đầy bụi bặm.

Cô giật mình cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, phát hiện kim đồng hồ đã chỉ tới số bảy.

Tưởng Mỹ Lệ lau mặt một phen, vội vàng ngồi bật dậy. Chạy ra khỏi phòng để nông cụ.

Tưởng Mỹ Lệ lần theo vết chân mới để lại xung quanh, rất nhanh đã chạy tới bãi cỏ lau bên bờ sông. Mùa đông, cỏ lau bên bờ sông đã nở hoa trắng xóa, một cơn gió thôi qua là phiêu đãng khắp nơi.

Tưởng Mỹ Lệ nhanh chóng nhặt một cục đá lên, ném về phía cái đầu đen tuyền trong bụi cỏ lau kia.

Nhưng sức khỏe của cô yếu hơn người bình thường, vừa rồi còn hít phải chút thuốc mê, nên chỉ ném được một cục đá đã hao hết sức lực rồi.

Người đàn ông kia dừng tay lại, anh ta dùng giọng nói âm u quái dị uy hiếp: “Người tiếp theo chính là cô.”

Tưởng Mỹ Lệ nghe xong trong lòng không phải không sợ hãi, cô nhìn cánh đồng hoang vắng xung quanh, hơn nữa nơi này còn kín như vậy, lần này đúng là kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay rồi, lúc này cô vô cùng hối hận vì vừa rồi không đi gọi người nhà họ Hạ đến đây.

Một mình cô đơn thương độc mã, bây giờ lập tức rơi vào cục diện vô cùng bị động.

Chạy cũng không phải, mà không chạy cũng không phải.

Bản tính con người luôn muốn tự bảo vệ mình trước, thôi thúc cô nên lập tức chạy về nhà gọi người đến, nhưng cô ở lại đây có thể khiến anh ta kiêng dè, tốt xấu gì cũng bảo vệ được Hạ Tùng Diệp một chút. Cô không chạy chỉ sợ mình cũng bị hại ở chỗ này, nhưng chạy lại áy náy cả đời, đặc biệt là khi Tưởng Mỹ Lệ đã nhận ra, hành vi ném cô ở phòng nông cụ, chắc là đối phương không dám chọc đến cô, đã quyết định sẽ buông tha cho cô.

Chắc chắn là anh ta biết cô.

Cô cố nén cơn sợ hãi trong lòng, không bỏ chạy.

Sau đó ngồi xổm xuống bãi cỏ lau gần đó, gân cổ lớn tiếng nhìn về nơi có động tĩnh kia nói :

“Ông nội tôi là phó chủ nhiệm quân khu G, cha tôi là bộ trưởng bộ hậu cần, anh trai tôi là bộ đội đặc chủng của lục quân, bác tai tôi là kỹ sư hải quân quân khu D, anh họ tôi là…”

Cô bắt đầu điểm danh dân cư trong nhà, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái đầu trong bãi cỏ lau kia.

Quả nhiên nơi đó không còn động tĩnh nữa, cô hừ một tiếng, nỗi sợ trong lòng cũng giảm bớt.

Cô tức giận nói: “Còn không mau cút đi, chọc phải tôi, nhất định anh sẽ chết.”

Tưởng Mỹ Lệ ho khan một tiếng, lại nhìn lướt qua đồng hồ trên tay, con mẹ nó, lúc này đại đội trưởng Lý phải rời giường rồi chứ nhỉ? Vẫn chưa phát hiện ra vợ mình mất tích sao?

Xã viên trong thôn ngày thường vẫn luôn cần mẫn làm việc đâu hết rồi?

Bây giờ mặt trời đã lên cao, sao không thấy ai rời giường ra đồng làm việc?

Cho dù là kỳ nghỉ đông, cũng không thể lười biếng như vậy chứ? Đúng là hại chết người mà!

Tưởng Mỹ Lệ nói xong câu đó, một lúc lâu sau phía đối diện vẫn không có động tĩnh, nhưng mà đột nhiên bãi cỏ lau cạnh cô lại lay động kịch liệt, người đàn ông kia đi đến trước mặt cô.

Dáng người anh ta cao gầy, đeo một cái khăn bịt mặt cũ nát, bọc kín mít từ đầu đến chân, anh ta kéo tóc Tưởng Mỹ Lệ, lôi cô đến bên cạnh Hạ Tùng Diệp.

Tưởng Mỹ Lệ không giãy giụa cũng không nói lời nào, rất nhanh khuôn mặt trắng nõn của cô đã bị cỏ lau cắt thành vài vết đỏ, đầu tóc rối tung bị cắm đầy hoa lau.

Người đàn ông kia không tháo khẩu trang xuống, mà ở ngay trước mặt Tưởng Mỹ Lệ, bắt đầu cởi quần áo Hạ Tùng Diệp ra.

Vừa xé rách áo bông của chị ta, vừa đánh cho chị ta hai cái tát.

Vẻ hung ác chợt lóe lên rồi biến mát trong mắt anh ta, khiến người nhìn thấy không nhịn được run rẩy, sợ hãi.

Mặt Tưởng Mỹ Lệ cúi gằm xuống đất, chờ đợi người đàn ông lấy ra thứ xấu xí của mình, cô mới dùng chân đá mạnh một cái.

“Tao đã nói với mày rồi, chọc vào tao mày nhất định phải chết!”

Hạ Tùng Bách vô cùng hối hận vì ngày này năm trước anh không tiễn bạn gái mình về quê, năm nay cho dù thế nào anh cũng không chậm trễ.

Gần Tết Âm Lịch, trại nuôi heo không đủ người làm, công việc bận rộn mãi không xong, anh hận không thể chia đôi người ra để làm việc. Nhưng hôm nay Hạ Tùng Bách lại cố ý rút ra chút thời gian, đạp xe về nhà sớm hơn bình thường.

Khi trở về gặp anh rể mình.

Sắc mặt Lý Đại Lực ngưng trọng nói: “Không nhìn thấy Diệp Tỷ Nhi đâu cả?”

Hạ Tùng Bách không hề nghĩ nhiều, hỏi lại anh: “Chắc là đang làm việc ở góc nào đó, tai chị ấy vẫn chưa tốt lắm, anh gọi thêm vài lần nữa thử xem.”

Triệu Lan Hương cắt ngang lời anh, tay nắm chặt tay Hạ Tùng Bách, có chút run rẩy nói: “Em nói với anh chuyện này, nhưng anh nhất định phải bình tĩnh.”

“Em phát hiện ra hành lý của Tưởng Mỹ Lệ ném lung tung trên đất, cô ấy là người rất thích sạch sẽ, có thói quen ở sạch, hơn nữa trong hành lý còn có đồ quý giá, chắc chắn sẽ không ném lung tung.”

“Hôm nay, em hẹn cô ấy đến nhà tìm em sớm một chút, vừa rồi anh Đại Lực nói, anh ấy nghe thấy tiếng Tưởng Mỹ Lệ ồn ào, nhưng khi ra khỏi phòng lại không thấy bóng dáng Tưởng Mỹ Lệ và chị cả đâu.”

“Khả năng hai người…”

Đột nhiên cô nghẹn ngào khổ sở, không nói tiếp được nữa.

Nghe thấy bạn gái mình nói thế, mặt Hạ Tùng Bách sa sầm xuống, mặc dù không có bất kỳ manh mối nào, nhưng anh lập tức liên tưởng ngay đến kẻ làm chuyện ác trong thôn Hà Tử kia.

Hạ Tùng Bách cắn răng, cố nén cơn giận trong lòng đạp xe đạp, tiếng xích xe kêu lạch cạch bắt đầu chạy trên con đường gập gềnh, Triệu Lan Hương và Lý Đại Lực nhìn nhau, cũng chia nhau ra đi tìm người.

Rất nhanh, Hạ Tùng Bách đã đạp xe đến ruộng bắp kia, anh vứt xe xuống bờ ruộng trụi lủi, nhìn cánh đồng mênh mông trống trải không một bóng người.

Mảnh ruộng bắp xanh um lúc này chỉ còn lại mảnh đất đen xì cứng rắn, anh nhấc xe đạp lên chân nhanh như vặn cót, tiếp tục đạp xe xuyên qua cánh đồng, không hề nhìn đường chạy thẳng về phía dòng sông nhỏ. Anh đạp xe nhanh đến mức suýt nữa cả người cả xe đều lao xuống sông.

Hạ Tùng Bách bị ngã lộn nhào một cái, bỏ xe xuống chạy bộ, nước bùn bắn ướt hết người anh.

Cả người Hạ Tùng Bách bị nước lạnh thấm vào, anh chân thấp chân cao lội qua bờ sông, cuối cùng còn dứt khoát cởi luôn cả áo bông ra, bơi qua bờ bên kia.

Lột ra lớp quần áo ướt sũng ném xuống đất, hai tay anh kéo người đàn ông kia ra ném mạnh ra ngoài.

“Ngô ... Dung ... Con mẹ nhà mày...”

Hạ Tùng Bách tức giận gào lên, tiếng rít gào này vang vọng khắp nơi, khiến hoa lau trắng xóa rụng xuống, tay phải anh nhấc lên, lôi người kia ra khỏi bụi cỏ lau, dùng hết sức lực do mổ heo luyện ra được, tay đấm chân đá lên người kẻ khốn nạn dám giở trò với chị gái anh, giở trò đồi bại với Phan Vũ.

Hạ Tùng Bách lột bỏ khăn bịt mặt của đối phương, nhìn rõ khuôn mặt anh ta. Hai mắt Hạ Tùng Bách đỏ ngầu, đánh nhau với đối phương. Một lúc sau tiếng xương cốt bị kéo chệch vị trí vang lên, một cánh tay của Ngô Dung đã bị anh đánh lệch khớp.

Thật ra phải nói là đơn phương ẩu đả mới đúng, Ngô Dung hoàn toàn không có sức phản kháng.

Anh ta móc ra bình thuốc mê, dùng khăn tay bịt miệng mũi Hạ Tùng Bách lại, nhưng chính anh ta lại hít vào nhiều hơn.

Tưởng Mỹ Lệ nằm trên mặt đất, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người đàn ông đánh đấm lẫn nhau. Khi cô hung hăng đá cho Ngô Dung một phát, bị Ngô Dung ấn trên mặt đất tát cho vài cái, thì đột nhiên Ngô Dung bị người ta nắm lấy cổ áo nhấc lên từ phía sau.

Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông đột nhiên từ trên trời rơi xuống này, nhìn cảnh tượng kịch tính xoay chuyển ngay trước mắt, nhìn Ngô Dung bị ấn xuống đất đánh thành đầu heo, trong lòng kích động đến mức muốn hò hét.

Nếu không phải vì hay tay cô không có sức lực, chắc chắn cô sẽ vỗ tay khen ngợi.

Cô ta nói: “Hóa ra là anh ta! Loại chuột chũi dưới cống ngầm, cặn bã của xã hội này, đáng đánh!”

Hạ Tùng Bách và đối phương vật lộn lăn thẳng vào trong bụi cỏ lau, gần như không thấy bóng dáng hai người đâu nữa.

Rất nhanh Tưởng Mỹ Lệ đã nhận ra chuyện không thích hợp, Ngô Dung chỉ giãy giụa vài cái, cuối cùng không giãy nữa, mà rên rỉ, gào thét, cuối cùng giọng nói mỏng manh gần như không nghe thấy nữa.

Tưởng Mỹ Lệ nuốt ngụm nước miếng đầy vị máu tanh, nói: “Hạ Tùng Bách, Hạ Tùng Bách! Anh đừng đánh nữa!”

“Anh ta đã không còn sức phản kháng rồi.”

Tưởng Mỹ Lệ chạy đến kéo Hạ Tùng Bách, nhưng không kéo được, cô cúi đầu xuống nhìn thấy ánh mắt Hạ Tùng Bách đã đỏ ngầu, cả người run lên một cái.

Lúc này Triệu Lan Hương cũng đã chạy đến, thấy cảnh tượng ấy, đầu óc cô trống rỗng, không ngừng kêu ong ong.

Từ khi rời giường trông thấy hành lý của Tưởng Mỹ Lệ bị ném lung tung, từ khi nghe thấy Lý Đại Lực nói không thấy chị Hạ đâu.

Khoảnh khắc ấy tất cả các manh mối như ghép lại với nhau, giống mạch điện được nối tiếp, xua tan mây mù che trước mặt.

Đời trước Phan Vũ đã chết, bởi vì không muốn đối mặt với thế giới này. Cả đời chị cả cũng không có con cái, mặc dù trở thành chị gái của tỉ phú, bên cạnh không thiếu người theo đuổi. Nhưng chị cả lại không lấy chồng, không có con giống cô.

Cô vì vấn đề sức khỏe, khó có thể có con, vậy thì chị cả vì điều gì?

Đột nhiên hai hàng nước mắt lăn ra từ đôi mắt Triệu Lan Hương, trái tim đau đớn như bị khoét ra một khối, đau đến mức cô không cách nào nhịn nổi.

Gió mùa đông thổi tới khiến cả người cô lạnh lẽo, cảm giác như trái tim mình đã hóa đá rồi tan vỡ thành bụi phấn. Hóa ra đời trước Bách Ca Nhi của cô đã từng trải qua cuộc đời tuyệt vọng như thế.

Hóa ra, chị chồng lương thiện của cô đã từng bị làm nhục như thế.

Cô dùng sức ôm lấy Hạ Tùng Bách, giữ chặt tay anh lại: “Bách Ca Nhi, anh đừng đánh nữa.”

“Anh ta sắp chết rồi, anh ta không đáng để anh phạm tội…”

Triệu Lan Hương ôm lấy tay anh, ngăn cản anh đang tức giận đỏ mắt. Trong khoảnh khắc này, anh giống như một con sói hung hãn, lạnh lùng, đã mất hết lý trí, càng đánh càng hăng.

Triệu Lan Hương đau lòng chảy nước mắt, khụt khịt hỏi: “Chẳng lẽ anh muốn ngồi xổm trong nhà lao cả đời vì anh ta sao?”

“Em ở đây mà...”

“Chị cả cũng ở đây.”

“Anh phải nghĩ cho bọn em một chút chứ…”

Cô đau khổ rớt nước mắt, vừa ấm vừa nóng, như từng hạt ngọc rơi xuống, chạm vào da thịt lạnh lẽo cứng đờ của Hạ Tùng Bách.

Anh dừng lại, buông lỏng tay ra, cúi đầu nhìn Ngô Dung một cái, lại nhìn sang bạn gái mình một cái.

Anh lau tay xuống bùn đất, ngày thường bàn tay anh dính đầy máu heo anh chưa bao giờ chê bẩn, nhưng hôm nay anh lại vô cùng chán ghét, lau tay xuống đất vài lần. Ngay cả mùi máu tươi trong không khí cũng khiến anh ghê tởm.

Anh bế chị cả đang nằm trên mặt đất lên, vẻ mặt tức giận, còn có chút tự trách.

Anh mím chặt môi, lẩm bẩm: “Chị, em xin lỗi.”

“Bách Ca Nhi đưa chị đi bệnh viện, chị đừng sợ.”

“Đừng sợ...”

Tuy rằng chị Hạ hít phải chút thuốc mê, nhưng đầu óc vẫn tỉn táo, chị mở to mắt nhìn em trai mình giống như một vị anh hùng từ trên trời rơi xuống đánh nhau vì mình, bảo về mình, trong lòng lo lắng không thôi.

Chị nhẹ nhàng nói: “Bách Ca Nhi, em đừng đau lòng.”

“Chị không sao hết.”

Chị vừa dứt lời, lại cảm nhận được giữa hai chân mình đang chảy máu, thấm vào quần, chảy cả lên tay Hạ Tùng Bách.

Chị Hạ nói tiếp: “Vừa rồi bị xóc nảy vài cái, không sao cả... Em đừng sốt ruột.”

Tay chị không còn sức để nâng lên nữa, đầu ngón tay chạm vào bụng mình, có chút đau đớn.

Nhưng chị không dám thể hiện ra ngoài, vẫn nhỏ giọng an ủi em trai mình: “Thật đấy, không sao cả...”

Rất nhanh Lý Đại Lực cũng đã chạy đến, từ đằng xa anh ta đã nghe thấy tiếng rống giận của Hạ Tùng Bách, nên chạy về bên này. Vừa chạy đến đám cỏ lau, anh ta đã ôm lấy vợ mình vào ngực, nói với Hạ Tùng Bách: “Anh đưa chị ấy đi bệnh viện trước.”

Anh ta cởi áo bông trên người xuống, cuốn quanh người vợ mình, hai chân liều mạng chạy như điên.

Triệu Lan Hương cố nén hận ý trong lòng, gió mùa đông lạnh lẽo thổi tới khiến cô tỉnh táo lại, cô vươn ngón trỏ của mình ra, thăm dò nhịp đập của Ngô Dung.

Sau đó cô nói với Hạ Tùng Bách: “Anh Bách, anh ta sắp chết rồi, chúng ta phải đưa anh ta đến bệnh viện.”

Bình Luận (0)
Comment