Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 139 - Chương 139. Thông Báo Trúng Tuyển Đại Học

Chương 139. Thông báo trúng tuyển đại học Chương 139. Thông báo trúng tuyển đại học

Triệu Lan Hương còn hận Ngô Dung hơn bất cứ kẻ nào.

Đời trước gần như nhà họ Hạ đều bị hủy trong tay gã bại hoại này, Bách Ca Nhi phải ngồi tù oan mười năm, chị cả bị bóng ma ám ảnh cả đời, bà nội tuổi già phải chịu cảnh thê lương...

Nhưng hôm nay cô phải đưa anh ta đến bệnh viện, giữ lại một hơi thở cho kẻ súc sinh này.

Hạ Tùng Bách thấy bạn gái mình nói thế, tay nắm chặt lại, gân xanh nổi đầy trên nắm đấm, trên tay còn dính máu từ người chị cả.

Anh rít qua kẽ răng: “Để anh ta chết đi.”

Triệu Lan Hương thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Tùng Bách chứa đầy hận ý, chỉ sợ vẫn chưa thoát ra khỏi cơn phẫn nộ, cô không dám bảo anh đưa Ngô Dung đến bệnh viện nữa, đành phải gọi hai người xã viên đến, bảo bọn họ đỡ Ngô Dung lên xe bò, đưa đến bệnh viện.

Hai người xã viên nhìn thấy Ngô Dung chảy đầy máu, bị đánh đến mức khuôn mặt đã biến dạng, lập tức khiếp sợ.

Triệu Lan Hương sợ bọn họ lan truyền tin tức lung tung, lại truyền ra chuyện Hạ Tùng Bách đánh nhau, bèn nghiêm túc nói: “Đợi lát nữa hai người đưa Ngô Dung đến bệnh viện huyện, tôi sẽ đi báo công an.”

“Loại tội phạm cưỡng gian này, có bắn chết vẫn chưa hết giận.”

Hai xã viên lập tức mở miệng hỏi Triệu Lan Hương nguyên do, Triệu Lan Hương giấu tên Phan Vũ và chị Hạ đi, dùng danh từ “Một cô gái” để thanh thế, sau đó kể rõ ràng chuyện xấu mà Ngô Dung đã làm.

Hai xã viên nghe thấy thế, cảm xúc lập tức chuyển từ đang thương cho Ngô Dung, sang nghi ngờ do dự.

Triệu Lan Hương gọi người đến nhặt khăn tay dính thuốc mê ở bụi cỏ lau lại, để làm vật chứng nộp cho công an. Khi cô lấy thứ đó ra đưa cho hai người xã viên xem, ánh mắt bọn họ lập tức trở nên giận dữ đến tột đỉnh.

“Không ngờ kỹ sư Ngô lại là loại người này, đúng là không thể xem mặt mà bắt hình dong, phi.”

“Con gái nhà ai xui xẻo như vậy... Cái loại người khốn nạn này, nếu không phải bây giờ anh ta nhìn như chó chết thế này, yêm chắc chắn sẽ đánh cho anh ta một trận.”

Rất nhanh, bọn họ đã lên đến huyện. Hai người xã viên đưa Ngô Dung đến bệnh viện giúp Triệu Lan Hương, còn Triệu Lan Hương thì trực tiếp đến đồn ông an báo án. Công an đưa cho cô một tờ giấy để viết lời khai, sau đó lập tức sai người đi với cô đến bệnh viện để thu thập chứng cứ.

Khi Triệu Lan Hương dẫn công an đến khoa phụ sản của bệnh viện huyện, Lý Đại Lực đang vò đầu bứt tai, dáng vẻ ủ rũ ngồi ngoài hành lang.

“Chị cả thế nào rồi? Em đã báo cảnh sát, công an đến đây muốn hỏi chị ấy vài lời, bây giờ chị ấy đã nói chuyện được chưa?”

Lý Đại Lực không nói lời nào, hai mắt anh ta có chút tơ máu.

Môi anh ta trắng bệch không có chút huyết sắc nào, cảm xúc do dự, khó xử che kín mặt anh ta, cuối cùng cánh môi anh ta mấp máy, nói: “Đợi mấy ngày nữa rồi hỏi đi, bây giờ sẽ dọa dến cô ấy...”

“Tôi cầu xin các người.”

Đối với một người phụ nữ mà nói, chuyện kiểu này là đả kích nặng nề. Đặc biệt là chị ấy còn đang mang thai, vất vả lắm mới thoát khỏi cơn ác mộng, nếu bây giờ đến kích thích chị ấy, Lý Đại Lực không dám tưởng tượng...

Vì thế công an chỉ lấy lời khai của Lý Đại Lực và Triệu Lan Hương, rồi ra về.

Lúc này, Hạ Tùng Diệp đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, nước thuốc chảy theo ống truyền trong suốt chảy vào trong người chị, chị đang ngủ nặng nề, cả người hiện ra cảm giác tĩnh lặng, giống như cơn ác mộng sáng nay không liên quan gì đến chị vậy.

Chị ấy vẫn luôn là người đơn giản có chút ngây thơ, dịu dàng và bao dung, bả vai gầy yếu nhưng lại có thể gánh vác cả gia đình. Hắc ám đời trước không thể nào đánh ngã chị, sau này chị ấy vẫn sống rất tiêu sái, vui vẻ.

Triệu Lan Hương ngồi trong phòng bệnh, nhìn vách tường trắng như tuyết, không khỏi giật mình.

Giữa trưa, Hạ Tùng Bách tới bệnh viện một chuyến, mang đồ dùng hàng ngày cho chị mình. Anh liên tục tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình chị gái mình, sau khi xác nhận không còn nguy hiểm anh mới bình tĩnh lại, vẻ lạnh lùng hung ác trên mặt mới tan ra, biến thành nước hồ xuân ấm áp.

Anh ngồi xổm trong một góc, chậm rãi gọt vỏ lê, từ đầu đến cuối không hề đứt đoạn. Kiên nhẫn gọt hết ba quả lê màu vàng, lộ ra lớp thịt trong suốt bên trong, yên lặng gần như không hề có cảm giác tồn tại.

...

Bởi vì chuyện sáng nay trì hoãn, Tưởng Mỹ Lệ đã bỏ lỡ chuyến tàu hỏa về nhà.

Cô ta đến bệnh viện mua thuốc đắp lên miệng vết thương, thuận tiện đến gặp Triệu Lan Hương.

Cô ta nói: “Đều do thằng khốn nạn này khiến tôi không thể về nhà đúng hạn.”

“Tôi đã tìm người quen mua giúp vé tàu chuyến cuối cùng, cô có muốn đi cùng không?”

Muốn có vé tàu tết phải mua từ sớm, nước đến chân mới nhảy thế này muốn mua được vé về quê khó như lên trời.

Triệu Lan Hương nghĩ đến một đống chuyện hỗn loạn phía sau cần phải xử lý, lập tức lắc đầu: “Cô về trước đi, đừng bỏ lỡ bữa cơm tất niên, bên này tôi còn có chuyện cần phải xử lý.”

Tưởng Mỹ Lệ mặc kệ cô, nếu còn chưa đi thật sự sẽ không kịp ăn bữa cơm tất niên đớn năm mới nữa.

Triệu Lan Hương giữ đúng lời hứa đưa cho Tưởng Mỹ Lệ một túi bánh mật và một túi bánh bao. Thứ này là do Hạ Tùng Bách tiện đường mang từ nhà đến đây, để cảm ơn Tưởng Mỹ Lệ.

Cô ta cảm khái nói: “Lần này ít nhiều cũng nhờ túi bánh mật này.”

“Sau này nếu như cô muốn ăn, cứ việc tới nhà tôi, lúc nào tôi cũng hoan nghênh cô.” Qua một ngày bôn ba, cô đã mỏi mệt đến mức giọng nói trở nên khản khàn rồi, qua chuyện lần này chút thành kiến cuối cùng trong lòng cô về Tưởng Mỹ Lệ đã tiêu tan, đã coi cô ta thành bạn bè rồi.

Tưởng Mỹ Lệ bị kinh hãi một ngày, mặt còn bị thương, đang đầy một bụng tức thầm than mình xui xẻo.

Cô ta nhận lấy bánh ngọt Triệu Lan Hương đưa, vừa lòng cười nói: “Được, chính miệng cô nói đấy nhé!”

Chiều hôm đó, Tưởng Mỹ Lệ thu dọn hành lý quay về thành phố G. Triệu Lan Hương gửi một phần điện báo về nhà, thăm hỏi cha mẹ, tiện thể thông báo không có cách nào về đón tết đúng hẹn.

Ngày cuối cùng theo lịch âm của năm 1977, đêm ba mươi tết, Triệu Lan Hương đón tết ở thôn xóm nhỏ lạc hậu trong thành phố N này, phải nói là đón tết giữa nông thôn và bệnh viện huyện mới đúng.

Chị Hạ không sao cả, đứa bé trong bụng cũng đã ổn định, Hạ Tùng Bách cũng đã vượt qua hai kiếp nạn lớn của mình rồi. Trong lòng cô rất vui mừng, tuy rằng người một nhà không thể quây quần bên nhau, Triệu Lan Hương vẫn hứng thú bừng bừng nấu một bữa cơm tất niên phong phú.

Cô cẩn thận chuẩn bị bữa cơm tất niên trong căn bếp đơn sơ, trời dần dần ảm đạm, cuối cùng Hạ Tùng Bách cũng về nhà từ bệnh viện.

Cô cười hì hì nói: “Cơm đưa đến bệnh viện, có bị nguội không?”

Hạ Tùng Bách trả lời: “Hâm nóng lại một lần! Chị cả với anh rể nói rất ngon, bảo anh cảm ơn em...”

Nói xong anh móc ra một thứ từ trong ngực mình giống như ảo thuật, thứ đồ đó vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể anh.

Triệu Lan Hương vui mừng hỏi: “Cho em à? Thứ gì vậy?”

Hạ Tùng Bách cười, nói: “Giấy thông báo trúng tuyển đại học của em!”

Hóa ra là người đưa thư tăng ca thêm giờ cố gắng đưa tin vui đến bưu điện trước năm mới, đợi qua sang năm thì đưa đến tay mọi người. Hạ Tùng Bách đi ngang qua bưu điện thuận tiện lấy giúp Triệu Lan Hương. Bởi vì trước đây anh thường xuyên nhận thư giúp cô, nên trong túi vẫn luôn mang theo chứng minh thư của Triệu Lan Hương.

Bạn bè viết thư cho bạn gái, người nhà cô cũng thường xuyên gửi thư đến, mỗi tuần Hạ Tùng Bách đều nhận được vài phong thư.

Ngoài cái này ra, Hạ Tùng Bách còn đưa cho cô vài phong thư khác nữa.

Triệu Lan Hương lấy từng lá thư ra xem trước, xem thử xem có thư của Cố Thạc Minh hay không. Kết quả lật đến lá thư thứ hai, đã nhìn thấy dấu ấn rõ ràng của quân khu G, rất giống thư Cố Thạch Minh gửi đến, nhưng phần ký tên lại là một chữ Tưởng.

Cô nhét phong thư này ra sau cùng, tiếp tục tìm thư của Cố Thạc Minh.

Sau đó Triệu Lan Hương mở giấy trúng tuyển của mình ra xem, thật ra nó chỉ là một tờ giấy hơi mỏng mà thôi, rất mộc mạc, Hạ Tùng Bách ngó sang cẩn thận đọc một lượt, anh cau mày nói: “Khai giảng sớm thế.”

Cũng đúng thôi, lứa sinh viên lần này trải qua hoàn cảnh không giống bình thường. Đầu mùa đông bắt đầu thi cử, sang đến đầu xuân nhập học, thời gian ít hơn so với những khóa sau này nửa năm.

“Sợ cái gì, sớm cũng có chỗ tốt của sớm, nhập học sớm một chút có thể ra trường sớm một chút. Đúng rồi... Anh Bách, giấy báo trúng tuyển của anh đâu?”

Hạ Tùng Bách thành thật nói: “Về vội quá, không có thời gian tìm!”

Không có thời gian tìm của mình, nhưng lại có thời gian tìm cho cô, còn nhận thư giúp cô. Trong lòng Triệu Lan Hương vừa cảm thấy ngọt ngào, vừa cảm thấy chua xót, cô không nhịn được hôn trộm anh một cái.

“Bách Ca Nhi ngốc, lần sau đừng như vậy nữa, cũng phải để ý cả chuyện của anh chứ!”

“Ngày mai... Ách, ngày mai bưu điện không làm việc, đợi đến sang năm, việc đầu tiên phải làm chính là đi tìm giấy báo trúng tuyển của anh.”

Hạ Tùng Bách mỉm cười đồng ý, sau đó đi đến phòng chứa củi làm trợ thủ cho bạn gái mình, giúp cô mổ cá, chặt gà, rửa rau, bóc hành, tỏi đều do anh làm. Hôm nayTriệu Lan Hương nấu một nồi canh cá trích đậu phụ, gà luộc Quảng Thức...

Nhà nghèo thì không nói, có thịt ăn là được rồi. Nhưng nhà có gia cảnh khá giả một chút, tết đến đều ăn cá. Cơm tất niên nhất định phải có cá, ngụ ý “Hàng năm dư dả”, ngụ ý rất tốt.

Món ăn nổi tiếng cá thái hoa cúc của Thuận Đức, quan trọng nhất chính là kỹ thuật dùng dao. Dao cắt tiết là một kiểu, dao cắt miếng là một kiểu. Triệu Lan Hương vung dao cắt cực kỳ có kỹ xảo, bắt đầu từ đuôi cá lên đến đầu, rửa sạch máu đi, thịt cá được thái mỏng như cánh ve, dưới ánh đèn nhìn trong suốt.

Hạ Tùng Bách không nhịn được nếm một miếng, vừa vào miệng đã cảm nhận được cảm giác trơn mềm ngọt ngào.

Triệu Lan Hương bỏ gừng băm, tỏi, hành, rau thơm Hạ Tùng Bách đã thái, vào xào với gà đã luộc trong nước tương, mùi hương lập tức bay khắp nhà.

Cô cười hì hì nói: “Chấm với chút chanh tương, khử mùi tanh!”

“Không tanh, hương vị rất vừa vặn!” Hạ Tùng Bách rất thích nên nếm nhiều thêm mấy miếng.

Triệu Lan Hương bưng cơm tất niên lên bàn, bà Lý ngồi dựa vào ghế híp mắt thưởng thức, tuy rằng trong khoảng thời gin này bà vẫn luôn lo lắng cho cháu gái, trong lòng cũng vô cùng tức giận, nhưng vào đêm ba mươi tết, tâm trạng của bà cũng thoáng hơn không ít.

Tam Nha rất thích ăn gà luộc, bởi vì từ đầu năm đến cuối năm rất ít khi được ăn thịt gà. Món gà Triệu Lan Hương luộc vừa mềm vừa béo, nước chấm được xào thơm khỏi phải bàn, chấm với tương cũng rất thơm ngon.

Đêm hôm đó, cơn ủ dột tích cóp trong lòng bọn họ đã được xua tan, tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Triệu Lan Hương yên lặng nuốt cơm tẻ, yên lặng nhìn ba bà cháu ăn ngon miệng, vẻ mặt hưởng thụ, chỉ cầu mong cuộc sống sẽ mãi mãi viên mãn như lúc này.

Vở kịch nhỏ:

Cha Triệu: Bắt cóc con gái tôi, ăn cơm lẽ ra tôi được ăn... Đáng giận!

Bách Ca: Nhạc Phụ bớt giận.

Bình Luận (0)
Comment