Đêm giao thừa, nông thôn trở nên yên tĩnh.
Không náo nhiệt như trong thành phố, người nông dân nghèo đến mức không mua nổi pháo, sau khi ăn xong bữa cơm tất niên ai nấy đều lên giường ngủ.
Hạ Tùng Bách bê một chậu nước ấm vào cho bạn gái mình rửa chân, nhìn cô cởi giày vẻ mặt thỏa mãn ngâm chân trong nước.
Nước ấm có thể khiến người ta xua tan mệt mỏi, không những thế trong lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn, cả người đều trở nên lười biếng. Ngâm chân xong cả người Triệu Lan Hương dựa vào chăn đệm như không có xương vậy.
Hạ Tùng Bách hỏi: “Ăn tết ở nông thôn buồn chán lắm nhỉ.”
Thực tế, nếu chị gái anh không xảy ra chuyện, năm nay chắc chắn là cái tết anh vui vẻ nhất, bởi vì đây là cái tết đầu tiên anh đón giao thừa với bạn gái mình, hai người cùng nhau bận rộn trong phòng chứa củi làm cơm tất niên, giống như người một nhà vậy, cảm giác ấy giống như có một dòng nước ấm chạy khắp người Hạ Tùng Bách, khiến anh cực kỳ sung sướng.
Anh tham lam hưởng thụ cảm giác ấm áp ấy, hy vọng thời gian trôi qua chậm một chút, càng chậm càng tốt, đời này anh chưa bao giờ hy vọng mãnh liệt như vậy, hy vọng sau này mỗi năm đều được đón giao thừa với cô.
“Em quen rồi, đâu phải ngày đầu tiên tới nông thôn.” Triệu Lan Hương nhẹ nhàng nói, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Hạ Tùng Bách áy này nói với cô: “Năm nay em không về kịp, chắc chắn sẽ bị cô chú mắng cho một trận...”
“Mùng mấy về?”
Triệu Lan Hương nghe thấy thế không nhịn được tự hỏi, cô muốn đợi đến khi có kết quả chuyện Ngô Dung, một ngày chưa thấy kết quả cô không có cách nào yên tâm về nhà. Thực tế có rất nhiều chuyện khi ỏ bên nhau cô không có cách nào cân nhắc, chỉ có thể làm theo trực giác.
Ví dụ như chuyện ăn tết không về nhà, ví dụ như lá thư Tưởng Kiến Quân mới gửi tới cô vẫn cất trong ngăn tủ chưa đọc.
Triệu Lan Hương buồn ngủ híp mắt lại, hàm hồ nói: “Thôi... Em không muốn lăn lộn, đợi đến khi nghỉ xuân rồi về thương lượng thủ tục nhập học luôn, dù sao đến tháng hai khai giảng cũng có thể về nhà rồi.”
Hạ Tùng Bách nghe thấy thế, trong lòng có chút mừng thầm, anh còn muốn nói chuyện với bạn gái mình một lúc nữa, thậm chí còn muốn hôn môi cô một cái, nhưng cô đã mệt mỏi nhắm mắt lại rồi.
Anh cúi người đắp chăn cho cô, chăm chú ngắm nhìn dung nhan yên lặng khi ngủ, nhìn mãi vẫn không thấy đủ.
Cuối cùng, anh hôn lên ngón tay hơi lạnh lộ ra khỏi chăn của cô.
Triệu Lan Hương ở lại nông thôn thêm năm ngày nữa, đợi đến mùng sáu khi bưu điện mở cửa làm việc, cô lập tức gửi điện báo nói với cha mẹ mình tết năm nay sẽ không về nhà, phải đi chào hỏi trước bên trường học để làm thủ tục, cô còn thuận tiện nói cho cha mẹ mình biết tin vui mình đã thi đỗ đại học Z, đợi tháng hai khai giảng cô sẽ về thảng thành phố G.
Triệu Vĩnh Khánh và Phùng Liên đều rất vui, tin tức này đã bù đắp tiếc nuối của bọn họ khi năm mới không được gặp con gái.
Phùng Liên cười nói: “Nữu Nữu đúng là đã trưởng thành rồi, năm trước khi con bé nói với em nó muốn xuống nông thôn, em còn hận không thể đánh gãy chân con bé.”
“Bây giờ thì tốt rồi, con bé dựa vào cố gắng của bản thân, thi đỗ đại học quay về thành phố, lần này em yên tâm rồi.”
“Chờ con bé về chúng ta phải ăn mừng mới được.” Triệu Vĩnh Khánh đưa ra quyết định.
Ngày tháng bình đạm trôi qua rất nhanh, mùng sáu tết, Triệu Lan Hương kéo Hạ Tùng Bách cùng nhau đến bưu điện tìm giấy thông báo trúng tuyển của anh, lần này cô và anh đều tìm tòi rất cẩn thận.
Bọn họ tìm hết thư tín gửi tới nơi này, ngay cả người đưa thư cũng hỏi vài lần, nhưng vẫn không tìm thấy giấy thông báo trúng tuyển của Hạ Tùng Bách.
Triệu Lan Hương chất vấn bưu cục: “Có phải bưu cục làm mất thư tín của chúng tôi hay không?”
Nhân viên bưu điện căng thẳng bớt chút thời gian kiểm tra lại một lần, sau đó trả lời: “Không đâu, năm nay thư thông báo trúng tuyển gửi đến huyện Thanh Hòa chỉ có chín phong, bên bộ giáo dục sợ mất thư thông báo còn cẩn thận suy xét, bảo chúng tôi nhớ rõ danh sách, đều ở chỗ này, đúng là không có tên đồng chí Hạ.”
Ông ta đưa cho hai người một tờ giấy, trên đó đúng là liệt kê một loạt tên họ, nhưng mà đúng là không có tên Hạ Tùng Bách.
Triệu Lan Hương nhớ tới ngày báo thành tích, nhớ tới lời nói đầy ẩn ý của bí thư chi bộ Lý, quả nhiên ông ta đang phá rối.
Cô nói với Hạ Tùng Bách: “May mà anh Bách nhà chúng ta biết tranh đua, thi đỗ trạng nguyên, còn được lên báo, để em xem bọn họ nói thế nào.”
Hạ Tùng Bách đến văn phòng chính phủ phản ánh tình hình của mình, anh lấy tờ báo cũ năm trước thành phố viết ra, bên trên còn có tấm hình đen trắng của anh.
Hạ Tùng Bách nói: “Đồng chí, tôi là thí sinh thi đại học năm nay, may mắn lấy được thành tích đứng đầu tỉnh X, nhưng tôi lại không nhận được giấy thông báo trúng tuyển của trường học, chuyện này là thế nào?”
Nhân viên làm trong văn phòng chính phủ nghe thấy thế, lập tức gọi điện thoại truy cứu nguyên nhân, cuối cùng cũng tìm ra được hồ sơ của Hạ Tùng Bách, nguyên nhân viết là: Hạ Tùng Bách tư tưởng chính trị không đủ tiêu chuẩn.
Đối phương cau mày nói: “Năm kia có phải cậu từng bị phán tội lưu manh không?”
Hạ Tùng Bách đen mặt, một năm một mười giải thích nguyên nhân với nhân viên chính phủ, nhưng đối phương không quyết định được, phải phản hồi lại cho bí thư.
Bí thư thị ủy bớt chút thời gian gặp gỡ vị trạng nguyên kỳ thi đại học này của bọn họ, thái độ còn rất coi trọng.
Đối phương nói: “Tôi sẽ phản hồi lại tình hình với bộ giáo dục, bảo bọn họ hỗ trợ dò hỏi xem đại học còn thừa danh ngạch, nguyện ý thu nhận cậu. Thành tích của cậu không tồi, tác phong kiên định, cũng gặp được thời cơ tôi, hiện tại quốc gia đang coi trọng vấn đề bồi dưỡng nhân tài, việc học đại học chắc hẳn không có vấn đề gì, chỉ là có chút phiền toái thôi, cậu quay về chờ tin tức đi.”
Thí sinh thành phố N đều lục tục nhận được giấy thông báo trúng tuyển, chuẩn bị thu dọn hành lý chạy tới trường học. Nhưng Hạ Tùng Bách chờ mãi chờ mãi, vẫn hoàn toàn không có tin tức.
Mùng bảy tết, Cố Hoài Cẩn cõng hành lý quay về từ thành phố G, Triệu Lan Hương thở dài, nói với ông ta chuyện này.
Cố công vỗ đùi, ông ta vô cùng vui vẻ mắng Hạ Tùng Bách: “Thằng nhóc này đúng là ngu ngốc, sao cậu ta không tới tìm tôi?”
Sau đó Cố công vừa viết thư, vừa thở dài thườn thượt: “Ha ha, tôi biết ngay, cậu ta có duyên với đại học T mà.”
“Nhưng tôi phải nói trước, chuyên ngành cậu ta muốn học, không chọn được! Thích học thì học, chuyên ngành khác không có, tôi đề cử cậu ta cho khoa chúng tôi phụ trách, địa bàn nhà người khác tôi duỗi tay không tới.”
Chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến Triệu Lan Hương cảm kích rồi, cô liên tục cảm ơn Cố công, có thể đi đại học T đã là niềm vui ngoài ý muốn, còn có gì phải chọn lựa, lăn tăn nữa!
Cô nói: “Bách Ca Nhi thường xuyên nghe ông tán gẫu chuyện thuỷ lợi dung tích mét khối... Gì gì đó, anh ấy học chuyên ngành này coi như có nền móng sẵn rồi, đa tạ thầy Cố!”
Cố Hoài Cẩn nhẹ nhàng hừ một tiếng, trên mặt lộ ra chút đắc ý.
Phải biết rằng, bình thường cô nàng này đều gọi ông ta là Cố công, hôm nay vì chuyện này mà phá lệ đổi giọng gọi ông ta là thầy Cố, ông ta có thể không đắc ý sao?
Chuyện trường học coi như tạm thời hạ màn, tuy răng tin tức trúng tuyển còn chưa truyền đến, nhưng đối với Cố công, Triệu Lan Hương vô cùng tín nhiệm.
Cô nghe được từ chỗ Cố Thạc Minh, trước khi bị bắt đi lao động cải tạo, Cố công là giáo sư đức cao vọng trọng của khoa kiến trúc đại học T, thanh danh rất lớn, thư đề cử ông viết rất đáng tin.
Mấy ngày nay ngoài việc thu dọn hành lý cho bản thân, Triệu Lan Hương còn chăm chú theo dõi tiến độ của vụ án Ngô Dung.
Ngày hôm đó Hạ Tùng Bách đánh đối phương rất nặng, tuy rằng Ngô Dung giữ lại được tính mạng, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh, Triệu Lan Hương chờ mãi chờ mãi, cách ngày xuất phát hai tuần, cuối cùng Ngô Dung mới có thể mở miệng nói chuyện.
Ngày hôm sau, công an tìm đến cửa nhà họ Hạ.
Bọn họ nói: “Theo lời trần thuật của Ngô Dung, trước đây đồng chi Hạ Tùng Bách từng có thù oán với anh ta, hơn nữa tính cách của đồng chí Hạ cục cằn thích đánh nhau, ngày đó hai người tranh cãi, khắc khẩu, đồng chí Hạ đã đánh anh ta bị thương, sau đó cuống quýt nghĩ ra cách này để vu oan cho anh ta.”
“Đồng chí Ngô nói, anh ta nguyện ý giải hòa, hy vọng đồng chí Hạ Tùng Bách có thể mau chóng đi gặp anh ta một lần.”
Nghe thấy tin tức này, Triệu Lan Hương khiếp sợ đến mức nói không ra lời.
Sao lại có người vô sỉ như vậy nhỉ?
Công an còn nói cho bọn họ một tin tức khác tương đối không có lợi cho bọn họ. Sau khi điều tra bọn họ tìm được chứng cứ một tuần trước đó Hạ Tùng Bách từng có dấu hiệu bất hòa với Ngô Dung, hai người từng đánh nhau một trận ở đại học X, còn có sinh viên trong trường làm chứng. Hơn nữa cha mẹ Ngô Dung cũng chạy đến, còn mời luật sư thưa kiện, hiện giờ bằng chứng duy nhất chỉ có lời nói của Hạ Tùng Diệp, và lời khai từ một phía của Triệu Lan Hương, vẫn chưa đủ chứng cứ định tội.
Nghe xong lời đồng chí công an nói, Triệu Lan Hương tức giận đến mức lập tức muốn đi gửi điện báo gọi Tưởng Mỹ Lệ quay lại.
Cô nắm chặt tay lộ ra cả gân xanh, gần như không dám nhìn vào đôi mắt thất vọng của Hạ Tùng Bách.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Còn một người bị hại nữa.”
Công an nói: “Bảo cô ấy nhanh chóng đến đồn công an liên hệ với chúng tôi.”
Sau khi công an đi khỏi, cả nhà đều rơi vào trầm mặc, không khí mừng năm mới tốt đẹp trở nên u ám, bà Lý lạnh lùng hừ một tiếng, bà nói: “Bách Ca Nhi, chúng ta cũng mời luật sư.”
Hạ Tùng Bách mím chặt môi lại, mãi lâu sau vẫn chưa nói gì cả.
Triệu Lan Hương quay đầu đi, tức giận đến mức bật cười: “Anh ta còn có gan cắn ngược chúng ta một cái.”
Hạ Tùng Bách nắm chặt tay lại, nói: “Đi gặp rồi sẽ biết.”
Giữa trưa, Triệu Lan Hương và Hạ Tùng Bách đến bệnh viện, bọn họ được thông báo Ngô Dung đã được người nhà đón về rồi.
Sau nhiều lần tìm tòi, Triệu Lan Hương mới tìm được nơi dừng chân của Ngô Dung.
Cô gõ vang cửa nhà anh ta, một người con gái ăn mặc mộc mạc ra mở cửa, dùng đôi mắt lé của cô ta nhìn người.
“Hai người chính là đám nhà quê ngang ngược vô lý kia à?”
“Vào nhà đi! Để tôi xem các người còn gì để nói!”
Triệu Lan Hương và Hạ Tùng Bách gặp được Ngô Dung, lúc này nửa khuôn mặt Ngô Dung đều bị băng gạc che kín, chỉ lộ ra ánh mắt lạnh lùng độc ác qua khe hở.
Anh ta quan sát hai người một lúc lâu, giọng nói khàn khàn thong thả cất lời: “Đồng chí Hạ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, rất có tương lai, việc đầu cơ trục lợi làm cũng không tồi...”
Trong giọng nói còn phảng phất mang theo vẻ ngạo mạn và đắc ý.
“Rút đơn kiện đi, nếu không tôi vào ngục giam cũng có người đi theo, cũng không cô đơn.”
Triệu Lan Hương nghe xong, mặt không chút biểu cảm, trào phúng một tiếng: “Anh đoán xem, nếu chúng tôi không rút đơn, anh có thể bị bắn chết không?”
Khó trách anh ta lại dám làm ra chuyện không biết xấu hổ, dám làm tổn thương người nhà Hạ Tùng Bách, hóa ra là không sợ hãi.
Anh ta tính toán hay lắm, nhưng đời trước anh ta quên tính đến tính tình của Hạ Tùng Bách, nên đang sống sờ sờ đã bị đánh vỡ đầu đi đời nhà ma.
Triệu Lan Hương thờ ơ nắm chặt tay Hạ Tùng Bách, dùng sức kéo anh ra khỏi nhà Ngô Dung.
Cô dùng giọng cầu khẩn nói: “Mọi chuyện đều có thể tìm được biện pháp, chúng ta về nhà rồi nói có được không?”
Đôi mắt đen u ám như bát mực nước của Hạ Tùng Bách, giống như cơn lốc xoáy, khiến người khác đau lòng.
Anh nói: “Anh nên đánh chết anh ta, sau đó đi tự thú, không biết đánh chết kẻ cưỡng gian bị phán mấy năm tù?”
Nghe thấy thế, trái tim Triệu Lan Hương vô cùng đau đớn, vành mắt phiếm hồng.
“Đừng nói lời này nữa.”
“Em gọi Tưởng Mỹ Lệ quay lại, chắc chắn cô ấy sẽ có cách.”
Trong con hẻm nhỏ, Triệu Lan Hương nhón chân lên hôn anh, cạy hàm răng đang nghiến chặt của anh ra, nước mắt rơi xuống chảy vào miệng anh, một lúc lâu sau cô mới nói: “Không cho phép anh sinh ra ý định cá chết lưới rách.”
“Nếu không, cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh.”
Triệu Lan Hương kéo Hạ Tùng Bách, lên huyện tìm Phan Vũ. Phan Vũ ở ký túc xá cho nhân viên trong trường học, nhìn thấy hai người đến, cô ta cực kỳ kinh ngạc.
Triệu Lan Hương kể lại rõ ràng tỉ mỉ chuyện đã xảy ra cho Phan Vũ nghe, nghe thấy người kia là Ngô Dung, Phan Vũ lập tức ngẩng đầu lên, hận ý mãnh liệt lan tràn qua ánh mắt.
Nhưng rất nhanh cô ta lại cúi đầu xuống, mái tóc đen dài che kín khuôn mặt.
“Hai người yên tâm, tôi sẽ đi, giữ lại cái mạng này ngoài sống tạm ra, mong muốn lớn nhất cảu tôi chính là tự tay giải quyết người ghê tởm kia.”
Triệu Lan Hương nắm chặt tay Phan Vũ, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Cô là cô gái tốt.”
Trong niên đại này, một người phụ nữ có thể đứng ra xác nhận trong sạch của mình bị hủy hoại, thật sự không dễ dàng. Ngày tháng sau này có thể cô ấy sẽ gặp phải vô số lời đồn đãi vớ vẩn, nhưng cô ấy vẫn không do dự, vẫn đứng ra.
Phan Vũ yên lặng nói: “Sau ngày hôm đó tôi sợ đến mức mỗi đêm đều ngủ không yên, ngay cả nhà mình cũng không dám về. Anh ta phải bị báo ứng, như thế cuộc đời này tôi mới dễ chịu hơn một chút.”