Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 141 - Chương 141. Quay Về Với Tôi Đi

Chương 141. Quay về với tôi đi Chương 141. Quay về với tôi đi

Triệu Lan Hương bảo Phan Vũ chờ sau khi Tưởng Mỹ Lệ quay lại mới đến đồn công an làm chứng, đồng thời cô cũng gửi một phần điện báo đến Thành phố G, mời Tưởng Mỹ Lệ nhanh chóng đến đây lấy lời khai.

Sau khi quay lại thôn Hà Tử, cô thấy Cố công đang dùng mấy viên kẹo nịnh Tam Nha nói chuyện với mình.

Ông ta hỏi: “Mấy ngày ông về quê, nhà cháu đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Sao nhìn mặt ai cũng không vui thế? Công an còn tới tận cửa nữa?”

Tuy rằng Tam Nha không giữ được miệng, năng lực tự kiềm chế còn yếu, nhưng ít nhiều cũng từng được bà Lý dạy dỗ, biết không thể nói chuyện này ra ngoài cho người khác nghe, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt với chị cả.

Cô bé liếc nhìn mấy viên kẹo, miệng mím chặt quay đầu đi tiếp tục cho gà ăn. Cô rắc một nắm cám ngô, đám gà mái kêu quác quác lao đến, vây quay cô bé. Ngay cả con gà mái Cố Hoài Cẩn nuôi cũng chạy tới ăn cám.

Cố Hoài Cẩn ngượng ngùng nhìn về phía cô nhóc, sau đó lại nhìn về phía Triệu Lan Hương đang đi tới chỗ mình.

Triệu Lan Hương xoa đầu Tam Nha, lấy mấy viên kẹo trong tay Cố Hoài Cẩn nhét vào túi áo cho cô bé.

“Đây là phần thưởng cho Tam Nha, cho gà ăn xong rồi, thì qua bên kia ăn kẹo đi.”

Cố Hoài Cẩn bị hành động này của Triệu Lan Hương làm cho nghẹn họng.

Ông ta tức giận hỏi: “Ai... Mấy ngày nay hai đứa sao vậy? Đứa nào cũng buồn bực?”

Triệu Lan Hương nghĩ Cố Hoài Cẩn vẫn chưa biết chuyện này, thì kể hết những chuyện Ngô Dung đã làm cho Cố Hoài Cẩn nghe.

Cố Hoài Cẩn là thầy của Ngô Dung, sau khi nghe xong ông ta cực kỳ phẫn nộ.

“Là như vậy à...”

Triệu Lan Hương không khách khí chút nào bình luận: “Ông cảm thấy không thể tin được phải không? Ngày đó chính mắt tôi nhìn thấy những việc anh ta làm, tâm lý của anh ta đã cực kỳ vặn vẹo, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Sau khi tỉnh lại việc đầu tiên anh ta làm chính là mời luật sư kiện chúng tôi, uy hiếp Bách Ca Nhi. Anh ta đã theo dõi Bách Ca Nhi từ lâu rồi, giống con rắn độc núp trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra cắn cho người ta một miếng.”

Cố công căm giận nói: “Uy hiếp hai người, cậu ta cũng kiên cường quá nhỉ? Nhưng cậu ta lấy đâu ra tiền mời luật sư?”

Cố Hoài Cẩn ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nói thêm: “Tiền đi học trước kia của cậu ta dựa vào việc quyên góp mỗi nhà một chút mới kiếm đủ, cha mẹ cậu ta đều bị đẩy đến Tây Bắc lao động cải tạo... Năm trước mới khôi phục danh dự. Cậu ta lấy đâu ra tiền để mời luật sư? Chính vì thành phần gia đình không tốt, điều kiện kém, nên đến ba mươi tuổi cậu ta vẫn chưa kết hôn.”

Ngoài việc này ra, Cố Hoài Cẩn nói nói thêm rất nhiều chuyện về Ngô Dung cho Triệu Lan Hương nghe, cuối cùng ông ta cảm khái:

“Thật ra trong mấy người đồ đệ tôi dạy, cậu ta không phải người thông minh nhất, cũng không phải người chăm chỉ nhất, không có điểm nào đặc biệt cả, nhiều khi rất dễ khiến người ta coi nhẹ. Bây giờ nghĩ lại... Trong bốn người đệ tử, có lẽ người thông minh nhất, người tinh ranh nhất chính là cậu ta, cậu ta biết cách che giấu bản thân...”

Cố Hoài Cẩn nói xong, đột nhiên trong đầu nghĩ đến chuyện gì đó, chuyện này ông ta vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Trong đầu ông ta không khỏi hiện ra hình ảnh trước đây khi Tôn Tường đeo còng tay, xấu hổ nhắc nhở ông ta: Cẩn thận Ngô Dung,

Cố Hoài Cẩn vỗ đùi: “Nhóc con, đột nhiên tôi nghĩ đến một chuyện.”

“Khó trách bây giờ cậu ta lại dám càn rỡ như vậy, rất có thể khoản tiền công trình ruộng bậc thang đang ở trong tay cậu ta?”

...

Phía bên kia, người nhà Ngô Dung đến tìm Phan Vũ, bọn họ chặn đường Phan Vũ trước cửa ký túc xá, nói những lời đã suy tính trước.

“Tiểu Dung nhà chúng ta... Từ nhỏ đã hiền lành ngoan ngoãn, đối nhân xử thế cực tốt, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện súc sinh như vậy. Đồng chí Phan, cô ngàn vạn lần đừng tin lời nói một phía của Hạ Tùng Bách.”

“Trước khi đưa ra bất cứ quyết định gì, cô nên suy nghĩ cho danh dự của mình trước, xem rốt cuộc có đáng giá hay không...”

Nghe bọn họ uy hiếp Phan Vũ sợ xanh mặt.

Giữa trưa, Hạ Tùng Bách đến bệnh viện đưa cơm cho chị gái, tiện đường đến ký túc xá thăm Phan Vũ, kết quả vừa đẩy cửa ra ngoài, đã trông thấy Phan Vũ đang yên tĩnh ngủ ở trên giường, máu từ cổ tay tuôn ra ào ạt.

Anh vội vàng ném hộp đựng thức ăn xống, cuống quýt giữ chặt tay cầm máu cho Phan Vũ, bế cô chạy như bay đến bệnh viện.

Giữa lúc mê man cô ta mở mắt ra, lần đầu tiên được Hạ Tùng Bách ôm vào ngực, cô ta khẽ nói: “Bách Ca Nhi, người anh ấm áp quá.”

Giọng Hạ Tùng Bách có chút đau lòng: “Sao cô lại ngu như vậy, có chuyện gì là không qua được?”

Phan Vũ yếu ớt nói, giống như đang trăn trối: “Sáng nay tôi đã đến đồn cảnh sát báo án rồi.”

Hạ Tùng Bách không nói gì, bước chân nhanh hơn vài phần, đưa cô ta đến trước cửa phòng cấp cứu.

Anh yên lặng ngồi ngoài hành lang bệnh viện, chóp mũi ngửi mùi thuốc sát trùng, cả người cảm thấy lạnh lẽo.

Giống như mùa đông chưa đi qua, mùa xuân vẫn chưa tới...

Anh nghĩ đến chuyện của Phan Vũ, chuyện chị gái mình, thậm chí chuyện của rất nhiều cô gái từng bị Ngô Dung hại. Chuyện Tôn Tường, Vương Dương, chuyện những người chết năm đó vì sập núi cỏ trên mộ đã cao quá đầu người. Hạ Tùng Bách suy nghĩ rất nhiều, cũng do dự rất lâu, bao nhiêu hồi ức hiện lên trong đầu anh.

Phan Vũ nhất định phải lấy được công đạo, những người khác cũng phải lấy được công đạo.

Hạ Tùng Bách biết rất nhanh thôi anh sẽ xảy ra chuyện, bởi vì Phan Vũ tố cáo Ngô Dung, lúc này còn có cả bằng chứng, chắc là Ngô Dung chưa thể hành động nhanh như vậy, anh vẫn có thể tranh thủ chút thời gian. Trong vài phút ngắn ngủn này anh bắt đầu nhớ lại mình bướ lên con đường đầu cơ trục lợi thế nào, đã từng làm như gì? Ngô Dung đã theo dõi anh bao lâu?

Nghĩ xong anh vội vàng chạy đến nhà Lý Trung, nói với anh ta một số việc.

Hạ Tùng Bách hỏi Lý Trung: “Khoảng thời gian trước tôi bảo anh xây dựng thêm một trại nuôi heo mới, anh đã xây xong chưa?”

Lý Trung không hiểu nổi vì sao đột nhiên Hạ Tùng Bách lại hỏi đến chuyện này, nhưng anh ta vẫn thành thật đáp: “Vẫn chưa xong đâu, sao có thể nhanh như vậy, không phải tôi đã nói đến cuối tháng ba mới xây xong sao?”

Khuôn mặt Hạ Tùng Bách trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Bây giờ anh lập tức sai người chuyển hết heo trong chuồng sang trại heo mới, phá hủy hoàn toàn trại heo cũ đi, phải đảm bảo một mẩu gỗ cũng bị tiêu hủy sạch sẽ.”

“Bởi vì, rất nhanh sẽ có người tới đó tra xét.”

Nghe thấy thế suýt chút nữa Lý Trung đã tè ra quần, anh ta vội vàng sai người bắt đầu hành động.

Mùa xuân, rặng liễu bên đường xanh um, một cơn gió thổi qua, từng bông liễu bay theo gió giống như bông tuyết bay đầy trời.

...

Mùa xuân se lạnh.

Nhà họ Hạ.

Triệu Lan Hương nấu cơm chiều xong, dọn sẵn chén đũa ra bàn chờ Hạ Tùng Bách về.

Cô ngồi chờ rất lâu, vẫn không chờ được anh, ngược lại có một vị khách không mời mà đến.

Tưởng Kiến Quân đội gió lạnh đi tới nhà họ Hạ. Mưa bụi lất phất bám trên người anh ta, nhìn dáng người càng cao ráo rắn chắc hơn.

Anh ta mặc bộ quần áo quân đội chỉnh tề màu xanh vỏ thông, đầu đội mũ tai bèo, cổ đeo cavat, cúi đàu xuống lộ ra nửa khuôn mặt góc cạnh như tạc tượng, mang vẻ đẹp rắn rỏi của người từng tôi luyện qua máu tươi và súng đạn.

Giọng Tưởng Kiến Quân rất ôn hòa, bình tĩnh nói với Triệu Lan Hương: “Lẽ ra tôi nên sớm nghĩ ra, em cũng giống tôi.”

“Nghe thấy tin tức về Hạ Tùng Bách, tôi đã biết rồi.”

Anh ta lấy một túi đồ trong chiếc balo mình đeo trên lưng, dùng hai tay đưa tới trước mặt Triệu Lan Hương.

Anh ta nghiêm túc nói: “Mỗi thứ em tặng, tôi đều trân trọng cẩn cần giữ gìn.”

“Tôi nghĩ, nếu em cũng quay lại, vậy thì khá tốt, những gì tôi nợ em, tôi đều có thể trả lại.”

Triệu Lan Hương không muốn giao thoa gì với anh ta nữa, sau khi cô dọn bát đũa đi, một tay cô ném túi đồ Tưởng Kiến Quân vừa mang tới ra xa ba mét. Túi da rắn không được buộc chặt, từng món đồ văng tung tóe, tuy rằng không có thứ gì đáng giá, không hề xinh đẹp được gia công mộc mạc đơn sơ, nhưng có thể nhìn ra được chủ nhân của nó đã tốn không ít tâm huyết.

Có con dấu thủ công, có đèn lồng, có hoa giấy tự làm, có huy chương đẽo bằng gỗ, có hộp nhạc phiên bản giới hạn năm 75 chỉ bán ở thành phố S, có đồng hồ quả quýt...

Đôi mắt đen láy của Tưởng Kiến Quân mang theo vẻ bá đạo, tuy rằng đã áp chế rất nhiều, nhưng anh ta vẫn không nhịn được, nắm lấy tay Triệu Lan Hương, kéo cô ra ngoài.

Đứng dưới mái hiên nhà họ Hạ, anh ta nói với Triệu Lan Hương: “Em lừa tôi suốt một năm.”

Triệu Lan Hương muốn tránh thoát khỏi tay anh ta, nhưng bị người đàn ông bá đạo kia giam cầm, cô có thể tránh thoát được sao?

“Vì một người đàn ông, em hao tổn tâm huyết, trêu đùa tôi như thằng ngốc như thế. Triệu Lan Hương em đã đủ chưa? Sợ tôi đối phó với anh ta, phải không?”

“Quay về với tôi đi.” Trong giọng anh ta lộ ra vẻ mỏi mệt, lại giống như đang khẩn cầu.

Triệu Lan Hương gạt tay Tưởng Kiến Quân ra, rống lên một tiếng: “Anh nổi điên cái gì thế?”

“Bây giờ anh còn mặt mũi đến gặp tôi sao?”

Tưởng Kiến Quân cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mắt tô: “Niếp Niếp và Kiệt Kiệt của chúng ta... Em không cần bọn chúng sao? Năm nay là năm Niếp Niếp ra đời, em vẫn luôn hối hận vì đánh mất con bé, về với tôi đi...”

Triệu Lan Hương nghe thấy hai cái tên ấy, lập tức nhấc chân đá vào xương bánh chè của anh ta, Tưởng Kiến Quâ không kịp phòng ngừa bị đá rên lên một tiếng.

“Anh không xứng nhắc đến bọn trẻ.”

“Anh quỳ xuống cho tôi.”

Tưởng Kiến Quân nhìn Triệu Lan Hương một cái, ánh mắt không nháy cái nào, xốc chiếc áo khoác quân đội lên, thật sự quỳ gối xuống đất.

Anh ta chậm rãi nói: “Sau khi em đi khỏi, tôi chuyển tro cốt của Niếp Niếp và Kiệt Kiệt sang phòng mình, mỗi buổi sáng khi thức dậy là có thể trông thấy bọn trẻ, tôi còn đọc thơ, nói chuyện với chúng nữa.”

Mặt Tưởng Kiến Quân cứng đờ, khuôn mặt nghiêm túc ấy giống như lớp vỏ ngoài lạnh lùng của anh ta, nhưng bên trong lại ẩn giấu một trái tim ấm áp.

Giọng nói của anh ta trở nên dịu dàng như nước: “Tôi thừa nhận, trước kia tôi là kẻ khốn nạn, nhưng tôi chưa từng chủ động làm ra chuyện phản bội em, chuyện Phương Tĩnh là... Là do người khác thiết kế, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn với em, tôi đã từng tin tưởng chắc chắn hai chúng ta sẽ bên nhau cả đời... Tôi yêu em...”

“Từ trước đến nay đều là em.” Giọng anh ta có chút khổ sở

Nhưng Triệu Lan Hương lại không hề bị dáng vẻ ấy đả động, cô không muốn nghe một chữ nào cả.

Khi nghe thấy anh ta nhắc tới Hạ Tùng Bách, gai nhọn đề phòng trên người cô dựng hết cả lên.

Nếu anh ta đã nhắc đến, cô cũng dám nói: “Anh không có tư cách nhắc đến bọn trẻ, từ trước đến nay bọn trẻ chưa từng được anh yêu thương một ngày nào, anh cũng chưa từng chờ mong chúng ra đời. Khi bọn trẻ ở trong bụng tôi, chúng đã phải nhận mọi ấm ức, cho dù sinh ra cũng trở thành đứa trẻ không có cha, tôi không bao giờ quên được cái ngày hôm đó, tôi gọi điện thoại cầu xin anh bảo anh đưa tôi đến bệnh viện, kết quả anh đã làm gì?”

“Anh lừa tôi nói rằng anh rất bận, anh khiến Niếp Niếp của tôi chưa được nhìn ngắp thế giới này đã phải ra đi, nếu con bé có thể ra đời chắc chắn sẽ là một cô bé thông minh lanh lợi, được mặc quần áo tôi tự tay làm cho con bé, ăn món ăn tình yêu tôi nấu, con bé còn ca hát khiêu vũ, đi học...”

“Kiệt Kiệt sẽ giống Tiểu Hổ Tử được người ta yêu thích, tuy rằng thằng bé có người cha lạnh lùng, nhưng mà thằng bé có người mẹ, có người cậu, có ông ngoại bà ngoại yêu thương mình, quần áo từ khi ra đời đến năm năm tuổi tôi đều chuẩn bị xong rồi, cẩn thận may vá từng đường kim mũi chỉ, trong đầu suy nghĩ sau khi lớn thằng bé mặc vào sẽ thế nào, kết quả, thằng bé đã chết…”

“Ngày hỏa táng thằng bé, tôi tự tay đốt cho nó từng bộ quần áo, sợ thằng bé chết vào mùa đông ở dưới đó sẽ bị lạnh… ”

Người đàn ông thiết huyết Tưởng Kiến Quân từ trước đến nay chỉ đổ máu đổ mồ hôi không đổ lệ, lần này nước mắt lại tràn ra khỏi hốc mắt, rơi xuống áo khoác ngoài của anh ta.

Nói xong, Triệu Lan Hương lạnh lùng ngẩng đầu lên, lau sạch nước mắt: “Anh chưa từng làm được gì cho bọn trẻ, hôm nay tôi chỉ cầu xin anh một chuyện thôi.”

“Có thù báo thù, có oán báo oán. Vì giúp tôi Hạ Tùng Bách mới trả đũa anh, tất cả những chuyện anh gặp phải đều xuất phát từ ý nguyện của tôi, nếu anh muốn trả thù, vậy thì cứ nhằm vào tôi có được không?”

“Tưởng Mỹ Lệ đâu? Tôi gửi điện báo bảo cô ấy quay về, cô ấy đâu rồi? Bây giờ tôi rất cần cô ấy.”

Tưởng Kiến Quân lắc đầu, nói: “Tôi hận Hạ Tùng Bách còn không kịp, sao có thể giúp anh ta?”

“Có điều, nếu em đồng ý với tôi một chuyện, tôi có thể vớt anh ta ra ngoài...”

Tưởng Kiến Quân cắn răng, gân xanh trên trán như ẩn như hiện.

Mùa xuân đến tơ liễu bay khắp nơi, rơi trên đầu vai tạo thành một mảnh sương trắng.

Lý Trung vừa đi vừa mắng Ngô Dung: “Cái thằng chết bầm này! Chặn đường tài lộ của người khác, chết không được tử tế!”

“Tôi muốn liều mạng với nó!”

Hạ Tùng Bách hỏi lại anh ta đã sắp xếp cho người trong trại nuôi heo rút lui chưa, anh chuẩn bị đi bệnh viện, anh đưa tát cả tiền của mình cho Lý Trung để anh ta giấu dưới hầm nhà mình.

Anh nhẹ nhàng nói: “Giữ số tiền này giúp tối, nếu ngày nào đó tôi vào tù không ra được, nhớ giao một nửa cho bà nội tôi, một nửa kia đưa cho Lan Hương. Tôi không xác định được Ngô Dung biết nhiều hay ít, nếu có thể phủi sạch can hệ tôi sẽ phủi sạch, nếu không được thì để tôi gánh vác, cố gắng đảm bảo không liên lụy đến mọi người.”

Rời khỏi nhà Lý Trung, anh đến ký túc xá của Phan Vũ lấy cho cô ta mấy bộ quần áo mang đến bệnh viện, anh bỏ tiền ra thanh toán tiền thuốc men, sau khi nghĩ một chút anh còn đến cung tiêu xã mua sữa mạch nha và sữa bột cho Phan Vũ, thuận tiện đến cửa hàng bách hóa mua một cây bút máy cho bạn gái mình, bởi vì rất có thể sau này anh sẽ không được ở bên cô nữa.

Làm xong những việc này, Hạ Tùng Bách đạp xe về thôn Hà Tử, anh vừa đến cửa thôn, đã bị mấy đồng chí công an bắt lại.

Đến đồn công an, Hạ Tùng Bách nghiêm túc viết lời khai, anh chỉ thừa nhận mình và Ngô Dung có mâu thuẫn, còn miêu tả kỹ càng một lần hành vi phạm tội của Ngô Dung, cuối cùng ký tên mình xuống dưới.

Anh viết đầy một tờ giấy đưa cho công an, công an nhanh chóng lướt qua tên anh, rồi lại nhìn anh một cái.

“Chậc, đã bắt được chứng cứ cậu đầu cơ trục lợi rồi còn không nhận, lá gan không nhỏ đâu Hạ Tùng Bách... Bảo cậu khai chuyện đầu cơ trục lợi, cậu lại viết thứ gì thế này?”

“Viết lại một phần, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự nghiêm phạt.”

Công an ném tờ khai lên mặt Hạ Tùng Bách, bảo anh viết lại, nhưng đúng lúc ấy có một vị lãnh đạo cao gầy nhưng rắn chắc bước vào văn phòng.

Lãnh đạo nhìn lướt qua lời khai của Hạ Tùng Bách, nói: “Hạ Tùng Bách phải không... Cậu về trước đi.”

Bình Luận (0)
Comment