Vị công an viên kia kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa đã nuốt luôn bản khẩu cung trước mặt vào bụng.
Anh ta lắp bắp: “Người này chính là lái buôn bán thịt heo... Cậu ta, cậu ta...”
Trong mắt lãnh đạo có chút mất kiên nhẫn, ông ta lặp lại lần nữa: “Thả cậu ta về.”
Hạ Tùng Bách nắm chặt tờ khai của mình, và cả tờ giấy mới tinh vừa được đưa cho, anh nhìn chằm chằm vào vị lãnh đạo đột nhiên xuất hiện kia, mỉm cười.
Thú vị.
Anh cũng không nói thêm gì, cầm lấy đồ đạc của mình trên bàn lập tức rời khỏi đồn công an.
Công an viên phụ trách thẩm vấn anh, sốt ruột nói: “Sở trưởng, sao có thể thả cậu ta chạy như vậy được? Cậu ta chính là con buôn thịt heo lớn nhất bên này, trại nuôi heo năm trước chúng ta phá hủy sau đó tro tàn lại cháy, chính là do cậu ta xây dựng.”
Sắc mặt sở trưởng trở nên nghiêm túc: “Chuyện này không cần cậu quan tâm.”
...
Hạ Tùng Bách xách hộp cơm rỗng, chậm rãi quay về thôn Hà Tử, vừa đến cửa thôn xã viên trông thấy anh về lập tức ồn ào chạy đến hỏi thăm: “Có chuyện gì thế?”
“Sao vừa rồi công an lại bắt cậu?”
“Thằng hai Hạ có phải cậu lại đánh nhau không?”
Xã viên đang trong kỳ nghỉ xuân, ở nhà làm ổ nhàn không có chuyện gì đều mồm năm miệng mười hỏi thăm, đặc biệt là đám phụ nữ lớn tuổi trong thôn, bọn họ chỉ vào bóng dáng đã đi xa của Hạ Tùng Bách, nói: “Chậc chậc, thi đỗ đại học rồi vẫn giữ cái đức hạnh này, sau này chó nó lấy.”
Nhà họ Hạ.
Sau khi nghe xong điều kiện Tưởng Kiến Quân đưa ra, cô không hé răng
Tưởng Kiến Quân chưa bao giờ thảm hại giống như hôm nay, đây cũng là lần đầu tiên Triệu Lan Hương nhìn thấy nước mắt của anh ta. Cô cho rằng anh ta là người ý chí sắt đá, là máy móc không có tình cảm, ngay cả con cái cũng không thể khiến anh ta rung động, không ngờ, sau khi trọng sinh cô lại nhìn thấy được một mặt anh ta luôn giấu kín không để ai biết.
Anh ta yêu cô.
Triệu Lan Hương không nhịn được muốn cười, cô nói với Tưởng Kiến Quân: “Gương vỡ khó lành, bát nước đã đổ đi rồi sao có thể hốt lại. Huống chi tấm gương này còn vỡ vụn từ vài thập niên trước, nước hắt ra ngoài cũng khô rồi.”
“Bây giờ anh hối hận, quay đầu muốn làm hòa, anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”
Tưởng Kiến Quân ổn định lại cảm xúc, ánh mắt anh ta thong dong nhìn Triệu Lan Hương. Nhìn vẻ ngoài trẻ tuổi dịu dàng, làn da trắng nõn gợi lên hồi ức vô hạn trong lòng, anh ta muốn giải thích từ trước đến giờ anh ta chưa từng ghét bỏ con của bọn họ, cũng từng chờ mong bọn trẻ ra đời, không phải giống như những gì cô nghĩ.
Tất cả hiểu lầm của cô về anh ta đều do Hạ Tùng Bách ban tặng.
Tưởng Kiến Quân chịu đựng ánh mắt như đối đãi với người ngoài, Triệu Lan Hương dành cho mình, trong lòng đắng chát, trong mắt cô không có chút tình cảm nào, chỉ có oán hận. Trái tim Tưởng Kiến Quân đau như đao cắt, hơn nữa còn là đao cùn.
Từng nhát dao một, cắt qua trái tim anh ta.
Anh ta nói: “Ngày Niếp Niếp xảy ra chuyện, tôi bị thương nặng, sợ khiến em lo lắng nên đã lừa em là có việc không có cách nào về nhà được. Còn Kiệt Kiệt là do vấn đề sức khỏe, không có cách nào tiếp tục nuôi sống ... Thằng bé qua đời tôi còn đau khổ hơn em...”
Tạm dừng một lát, sau đó Tưởng Kiến Quân hít sâu một hơi, giọng nói có chút run rẩy.
Anh ta nói: “Em phải đối xử công bằng với tôi một chút chứ?”
“Những gì tôi nợ em, nợ hai đứa nhỏ, để tôi dùng đời này trả lại hết cho em có được không?”
Vốn dĩ hai chân Tưởng Kiến Quân quỳ trên mặt đất, lúc này đã chuyển thành quỳ một chân.
Anh ta móc một chiếc hộp từ trong ngực, mở ra.
Anh ta nói: “Anh đã từng tự cao tự đại, tự tay đánh mất người phụ nữ mình yêu thương nhất, anh chưa từng tha thứ cho bản thân một giây một phút nào, từ khi em đi, mỗi ngày đối với anh đều dài như một năm, trước khi chết anh đã thề, nếu như có kiếp sau, nhất định anh sẽ yêu thương quý trọng người con gái ấy, trân trọng mỗi phút giây bên em.
“Anh yêu em, Lan Hương.”
...
Sau khi Hạ Tùng Bách về đến nhà, dù là bà nội, hay là em út đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Anh không để ý hỏi: “Sao thế? Sao không ăn cơm lại nhìn cháu như vậy?”
Anh vừa nói vừa móc ra một túi sữa bột, động tác nhanh nhẹn pha một cốc cho bà Lý uống.
Tam Nha không nhịn được nói: “Vừa rồi có một anh rất cao, rất đẹp trai đến tìm chị Triệu.”
“Anh trai, anh mau đuổi theo giữ chị ấy lại đi, đừng để anh trai kia bắt cóc mất chị Triệu.”
Nụ cười trên mặt Hạ Tùng Bách cứng lại, anh gãi đầu, cốc Tam Nha một cái.
Lúc này bà Ly cũng mở miệng, nói: “Ra ngoài xem thử xem chuyện là thế nào.”
Bao nhiêu năm qua đây là lần đầu tiên bà Lý nhìn thấy một người thanh niên vừa anh tuấn vừa có khí chất như vậy, giống một thanh kiếm sắc bén đã rút ra khỏi vỏ lộ ra mũi nhọn của mình. Khí chất trên người không phải gia đình bình thường có thể dạy dỗ ra được, bà Lý chỉ nhìn thoáng qua đã biết chuyện này không đơn giản.
Chỉ sợ lần này cháu trai bà phải nhọc lòng rồi.
Trong thời đại này cô gái tốt luôn bị người ta tranh cướp trước có sói sau có hổ, Bách Ca Nhi ngốc nhà bà đúng là có chút tinh ranh, nhưng sao có thể hơn được những người đó.
Hạ Tùng Bách buông bát xuống, bình tĩnh nói: “Cháu ra ngoài xem thử.”
Anh thản nhiên ra ngoài, lắc lư một vòng xung quanh, nhưng lại không tìm thấy tung tích của bạn gái mình.
Sau đó anh mới trông thấy cô đang ở trên sườn núi xanh biết, một mình cô ngồi xổm trên đó nhìn về phương xa, bởi vì ngược gió khiến mái tóc cô tung bay, ánh hoàng hôn dịu dàng như dải lụa nhẹ nhàng phủ lên người cô.
Anh bước đến, dùng ngón cái vén tóc ra sau tai giúp cô.
Hạ Tùng Bách hỏi: “Sao không ăn cơm?”
Triệu Lan Hương quay đầu nói với Hạ Tùng Bách: “Em vẫn đang nghĩ đến chuyện Ngô Dung, vì sao anh ta lại làm như vậy, mãi cho đến khi Cố công kể chuyện trước đây của anh ta, biết hoàn cảnh sinh trưởng của anh ta, em mới hiểu được thứ anh ta luôn che giấu là lòng tự ti. Vương Lại Tử trong thôn hơn ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, nhưng cách thức anh ta hành xử lại khác, chỉ nói vài câu miệng lưỡi bên ngoài thôi.”
“Em cho rằng ngoài Phan Vũ ra, rất có thể ngoài kia vẫn còn người khác từng bị anh ta xâm hại, mai chúng ta đến đại học X hỏi thăm tin tức đi. Hơn nữa khả năng khoản tiền công trình Cố công chịu oan kia cũng đang ở trên tay anh ta, hơn nữa ộng với chuyện năm trước Cố công suýt bỏ mạng trên núi, chuyện anh ta làm sai đâu chỉ có một hai lần.”
“Bách Ca Nhi, chúng ta nhất định phải kiện Ngô Dung một lần, dùng tội cưỡng gian, còn có tội tham ô, tội cố ý mưu sát, tội không làm tròn trách nhiệm, khởi tố anh ta. Sau này anh không cần lo lắng anh ta kiện anh tội đầu cơ trục lợi nữa rồi.”
“Cố công đã báo công an điều tra số tiền kia, chắc không lâu nữa sẽ có kết quả. Tưởng Mỹ Lệ cũng đã quay lại, cô ấy có quan hệ có thể lên tiếng nói giúp anh, chuyện anh đầu cơ trục lợi bọn họ sẽ không can thiệp nhiều.”
Nghe xong Hạ Tùng Bách nhờ tới chuyện hôm nay đột nhiên được thả ra ở đồn công an, anh hỏi: “Khó trách hôm nay ở đồn công an đột nhiên bọn họ lại thả anh ra, hóa ra là Tưởng Mỹ Lệ giúp à?”
“Sau này phải cảm ơn cô ấy tử tế mới được.”
Hạ Tùng Bách gật đầu, anh nói: “Thật ra anh cũng nghi ngờ Ngô Dung tham ô số tiền kia, anh đã nhờ ngời đi theo dõi sát sao nhà bọn họ rồi, nếu nhà anh ta dám sử dụng số tiền này, nhất định sẽ bị phát hiện.”
Dừng một chút, anh mới hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi nhất: “Hôm nay bạn em đến nhà à?”