Triệu Lan Hương nghe ra được tâm tư cẩn thận cất giấu trong câu hỏi bình thản của anh.
Cô ngẩng đầu, chăm chú nhìn người đàn ông mình yêu, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ, vì không muốn thấy anh ghen.
“Đúng vậy, anh ta là anh trai Tưởng Mỹ Lệ, tiện đường đưa cô ấy xuống nông thôn, anh cũng biết đấy... Năm trước Tưởng Mỹ Lệ ôm khuôn mặt bị thương về nhà, người nhà cô ấy rất lo lắng.”
Hạ Tùng Bách nghe thấy thế, hỏi tiếp: “Trước khi đến đây, em với Tưởng Mỹ Lệ đã quen nhau rồi à?”
Anh rất để ý đến chuyện của cô, nhưng rất nhiều lúc anh sẽ chú ý không hỏi quá mức, nhưng hôm nay anh lại vô cùng muốn hỏi cho ra lẽ, muốn biết người đàn ông định “Bắt cóc” bạn gái mình là thế nào, nếu không phải sợ bị người khác nhìn thấy, anh rất muốn ôm chặt cô vào lòng dùng sức hôn cô, hỏi cho rõ ràng.
Triệu Lan Hương gật đầu:”Em với cô ấy đều là người thành phố G.”
“Anh ta đi rồi à? Sao không vào nhà ngồi một lúc?” Hạ Tùng Bách hỏi.
Triệu Lan Hương thật sự không thể nào tưởng tượng nổi cảnh tượng hi người bọn họ chạm trán nhau, sợ sẽ là tràng cảnh kẻ thù gặp nhau máu bắn tung tóe, đúng lúc Tưởng Kiến Quân cũng không muốn gặp Hạ Tùng Bách, nên anh ta đã kiềm chế đi trước rồi. Nếu như Tưởng Kiến Quân không muốn đi, cô cũng sẽ nghĩ mọi cách để anh ta rời khỏi chỗ này.
Khí tràng giữa hai người bọn họ không hợp nhau.
Triệu Lan Hương hé môi, nói: “Anh ta đi rồi, chúng ta... Quay về ăn cơm đi.”
Đàn ông trời sinh vốn không nghĩ nhiều, nhưng có lúc lại vô cùng nạy cảm, lúc này Hạ Tùng Bách đã nhận ra được bạn gái mình có gì đó không thích hợp, nhưng cô không muốn nói... Anh chỉ tạm thời để đó, sau này nếu có cơ hội sẽ chậm rãi giải quyết.
Khả năng là do gần đây trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, từng chuyện liên tiếp khiến người ta trở tay không kịp, cho nên dù biết trong lòng cô đang giấu diếm chuyện gì đó, anh cũng không hỏi rõ ràng.
Lúc này trong đầu Hạ Tùng Bách còn đang cân nhắc xem nên nói với bạn gái chuyện hôm nay anh bị bắt đến đồn công an thẩm vấn thế nào.
Tuy rằng lúc ở đồn công an anh tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng chuyện đầu cơ trục lợi đúng là sai trái, thanh danh không dễ nghe, Hạ Tùng Bách do dự, ánh mắt nhìn về phía ngọn núi xa xa.
Ánh hoàng hôn vàng rực, nhuộm đỏ cả một vùng, từng tia sáng màu cam nóng bỏng, giống như biển lửa đang chạy về cuối chân trời.
Từng tia sáng vàng óng phủ lên đỉnh núi, có cánh chim nhàn nhã bay qua, đây là cảnh sắc chỉ nông thôn mới có, vừa xinh đẹp vừa tịch liêu.
Mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm qua cảnh sắc đều như thế này, thay đổi cực kỳ nhỏ, giống như không có chút dấu vết thời gian trôi qua nào.
Vừa bế tắc vừa lạc hậu, xinh đẹp nhưng cũng rất tịch liêu.
Người khốn cùng giãy giạ, anh cũng giãy giụa vươn lên, cuối cùng đi theo con đường đầu cơ trục lợi này.
Anh chậm rãi mở miệng, nói: “Hôm nay anh bị bắt đến đồn công an.”
Triệu Lan Hương lập tức quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt đầy phức tạp.
Hạ Tùng Bách vẫn nhìn về phương xa, nói tiếp: “Anh bị Ngô Dung tố giác đầu cơ trục lợi.”
Anh nhìn thấy hết vẻ mặt khiếp sợ của bạn gái mình, nhưng không ngờ thứ Triệu Lan Hương kinh sợ lúc này lại là lời nói mà hôm nay Tưởng Kiến Quân mang đến.
Anh ta nói: “Nếu em đồng ý với tôi một chuyện, tôi có thể vớt anh ta ra ngay lập tức...”
Là vớt ra, chứ không phải giúp đỡ.
Hai từ này hoàn toàn khác nhau, lúc ấy Triệu Lan Hương đang giận dữ không để ý quá nhiều, cô mím chặt môi, nín thở. Tưởng Kiến Quân không hổ danh là tướng lĩnh ưu tú, chỉ một chiêu thôi đã đánh trúng điểm yếu của cô, lần này còn bán cho cô một ân tình. Anh ta không hề nhắc tới chuyện mình giúp đỡ Hạ Tùng Bách, nhưng trước sau gì Triệu Lan Hương cũng biết.
Chiêu này vừa là lấy lòng, vừa là cảnh cáo.
Hạ Tùng Bách lại nói tiếp: “Không biết vì sao sau khi anh viết lời khai xong lại được thả, vừa rồi nghe em nhắc đến Tưởng Mỹ Lệ có quan hệ, anh mới hiểu được.”
“Lần này đúng là nợ cô ấy ân tình rất lớn.” Anh nhẹ nhàng nói.
“Đúng là rất lớn.” Triệu Lan Hương đáp, sau đó kéo người đàn ông của mình dậy.
“Đi ăn cơm thôi, ăn no mới có sức để ngày mai tiếp tục ứng phó.”
Hạ Tùng Bách nheo mắt lại nói được, sau đó yên lặng đi theo bạn gái mình về nhà, Tam Nha đã ăn gần no rồi, nhìn thấy hai người về, cô bé vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi: “Anh trai kia đâu rồi?”
“Anh ấy mặc quân trang, nhìn uy vũ thật!”
Hạ Tùng Bách nghe thấy thế, không nhịn được muốn gõ đầu em gái mình một cái.
Bà Lý đã ăn xong rồi, Lý Đại Lực cõng bà về phòng. Hạ Tùng Bách có chút ghen tuông, không nhịn được hỏi Triệu Lan Hương: “Thật sự rất uy vũ sao?”
Triệu Lan Hương không gật đầu, nhưng cũng nói thật: “Đúng là rất uy phong.”
Hạ Tùng Bách nổi cơn ghen, vùi đầu dùng sức ăn cơm.
Triệu Lan Hương không nhịn được bật cười, dừng một chút cô lại nói tiếp: “Bách Ca Nhi, sao anh chỉ ăn mỗi cơm thế, ăn miếng thịt nào, bồi bổ sức khỏe lại càng anh tuấn hơn. Thật ra Bách Ca Nhi cũng rất anh tuấn rồi, cưỡi xe đạp ngang qua thôn, không biết hút hồn khiến bao cô thôn nữ vụng trộm nhìn lén đâu.”
Hạ Tùng Bách biết đúng là có rất nhiều cô gái nhìn lén mình, nhưng quá nửa là xem thường anh, cảm thấy anh có thể thi đỗ đại học là chuyện rất kỳ quái.
Tuổi trẻ chưa trải sự đời, bị nhìn với ánh mắt kỳ quái như vậy anh luôn cảm thấy nhục nhã, nhưng bây giờ anh quen rồi.
...
Ngày hôm sau anh với bạn gái mình đến đại học X, chắc hẳn Cố công đã đến tìm Phó hiệu trưởng rồi, cho nên nhìn thấy hai người đến đây, phó hiệu trưởng không kinh ngạc chút nào.
Anh nói với phó hiệu trưởng lý do mình đến đây, hiệu trưởng bỏ mắt kính xuống, châm chước một lúc lâu mới đi gọi giáo viên nữ cùng hệ với Ngô Dung đến.
Chuyện kiểu này tìm giáo viên nữ thích hợp hơn, cô giáo kia nghe phó hiệu trưởng nói xong, vừa tức giận đồng thời vẫn có chút nghi ngờ.
“Sao có thể! Nhìn qua trợ giáo Ngô rất văn nhã, con người rất lễ phép, học vấn cũng uyên bác, rất nhiều học viên công nông binh đều thích tìm anh ta để hỏi bài!”
Nhưng cô giáo kia vẫn nghe theo lời phó hiệu trưởng, bắt đầu gọi từng nữ học viên công nông binh đến phòng làm việc của mình, Hạ Tùng Bách và Triệu Lan Hương thì đứng ngoài cửa sổ, nín thở lắng nghe.
Đứng ở bên ngoài nghe lén cả ngày, hai người không thu hoạch được gì cả, gần như tất cả mọi người đều mở miệng phủ nhận chuyện này, còn có người tỏ ra phẫn nộ khi bị hỏi đến, thậm chí còn dò hỏi có phải nguyên nhân trợ giáo Ngô bị xa thải có liên quan đến tin đồn thất thiệt này không.
Hạ Tùng Bách lang thang không mục đích với bạn gái mình trong sân trường, chân đạp trên lá rụng, anh khoa tay múa chân nói với Triệu Lan Hương: “ngày hôm đó, anh đánh một trận với Ngô Dung ở chỗ này.”
“Lúc ấy đường trơn, anh đỡ anh ta một cái, sau khi chạm vào anh lập tức biết được anh ta chính là tên lưu manh mình vẫn luôn muốn tìm. Thật ra chuyện ruộng bắp năm ấy là anh giúp Phan Vũ, anh không nhìn rõ mặt đối phương, sau khi đánh nhau một trận chỉ biết xương cốt trên vai anh ta có chút vặn vẹo, không bình thường lắm. Lúc ấy anh không ngờ kẻ lưu manh ấy lại là phần tử trí thức cao cấp.”
“Sau lần đó, anh luôn chú ý đến đám thanh niên trong thôn, đi theo bọn họ tắm rửa, kề vai sát cánh.”
Triệu Lan Hương yên lặng nghe anh kể xong, cô mới nói: “Cũng có khả năng anh ta quá cẩn thận, không tìm học viên trong khoa mình dạy, mà tìm người khác...”
Cô thở dài thườn thượt, hai người đều hiểu được, tìm kiếm như vậy không khác gì mò kim đáy bể.
Bọn họ đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa, giữa trưa thì qua chỗ Lý Trung nghỉ chân, đợi đến tối thì về thôn Hà Tử. Cố Hoài Cẩn không ở chuồng bò, chỉ có một mình Hồ Tiên Tri đang ngồi xổm bếp lò, yên lặng nấu cháo trắng cho hai người.
Khoai lang đỏ vùi dưới than hồng, tản ra mùi hương mê người.
Đối mắt u ám của anh ta có chút mất mát, râu ria xồm xoàm như cỏ dại, vừa lôi thôi vừa nhếch nhác giống như mấy ngày qua không chăm sóc tử tế.
Hạ Tùng Bách chào anh ta một tiếng.
“Thầy Cố chưa về à?”
Nhưng Hồ Tiên Tri lại không đáp lời, ánh mắt dại ra. Anh ta dùng muỗng múc một bát cháo, nói: “Ông ấy đi tìm khoản tiền công trình rồi.”
“Biết tìm đâu ra...” Anh ta lại thở dài một hơi.
“Mấy nghìn tệ, nếu người ta cố tình giấu giếm, còn không giấu được sao?”
Hạ Tùng Bách gật đầu, “Đúng, với tính tình cẩn thận đến mức giọt nước không lọt kia của sư đệ anh, sợ là cả đời này thầy Cố cũng không tìm ra được. Anh ta quá khôn khéo, không lộ ra chút nhược điểm nào. Ngay cả thuốc mê anh ta dùng, qua thời gian đều bay hơi không còn chút nào, khiến người ta không thể không bội phục.”
Hồ Tiên Tri nghe thấy thế, tay đang cầm cái muỗng quấy cháo cứng lại.
Đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu anh ta mở miệng không chắc chắn lắm, nói: “Nghe cậu nói vậy, hình như tôi đoán được ý nghĩ của cậu ra rồi.”
Nói xong, Hồ Tiên Tri cẩn thận đẩy bếp lò qua một bên, lại lục lọi gia sản của mình và Cố Hoài Cẩn, tìm tòi cẩn thận tỉ mỉ, tay cầm cái xẻng bắt đầu đào.
Triệu Lan Hương bị hành động này của anh ta làm cho sửng sốt.
Hồ Tiên Tri đào bên này một chút, móc bên kia một chút, khi đào xuống sâu khoảng mười lăm phân, đột nhiên một chiếc hộp sẫm màu đập vào mắt bọn họ.
Ánh mắt Triệu Lan Hương và Hạ Tùng Bách đều có chút kinh sợ, bọn họ vội vàng chạy đến.
Hồ Tiên Tri nói: “Khó trách trước kia cậu ta thường lắc lư ở bên này, có lẽ trước khi thầy Cố đến ở chuồng bò, chiếc hộp này đã được chôn ở đây rồi.”
Hạ Tùng Bách không nhịn được cầm cục đá lên bắt đầu mở hộp ra, anh đập mạnh vài cái, nắp hộp mở tung.
Mùi ẩm mốc lập tức xộc vào mũi, một gói đồ được người ta bọc kín mít bằng giấy dầu bất thình lình hiện ra, ba người bọn họ đều sinh ra ý nghĩ muốn mở cái bọc ấy, cuối cùng đập vào mắt bọn họ chính là một sấp tiền đỏ au, từng tờ tiền được xếp gọn gàng thành chồng, số lượng khổng lồ, còn nhiều hơn so với số tiền tiết kiệm trong hầm nhà Lý Trung.
Triệu Lan Hương sửng sốt một lúc lâu, mày nhíu lại, nhẹ nhàng nói: “Trước kia tôi không cảm thấy Ngô Dung có gì lợi hại, nhưng bây giờ tôi đã thay đổi cái nhìn rồi.”
“Có bản lĩnh giấu tiền ở chỗ này, tâm cơ của hắn tôi không thể không bội phục.”
Phát hiện ra số tiền công trình bị mất ở trong chuồng bò nơi Cố công ở, chuyện này tính lên đầu ai?
Hạ Tùng Bách nghĩ đến điều này.
Hồ Tiên Tri cũng nghĩ đến điều này.
Hồ Tiên Tri suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nói: “Nếu như nửa tháng trước tôi đào được tiền ở chỗ này, nói không chừng tôi sẽ thật sự tin là do thầy Cố làm. Nhưng mà hiện tại...”
Anh ta sờ chiếc khóa bị Hạ Tùng Bách đập nát, nói: “Chiếc khóa này là do cậu ta mua khi đi công tác ở thành phố S, cậu ta dùng tiền lương tháng đầu tiên để mua, có ký hiệu của thành phố S...”
“Nếu như đến cửa hàng bách hóa điều tra, khả năng cũng không tra được bản ghi chép, còn nữa, chiếc hộp này cũng là của cậu ra.
Hồ Tiên Tri đếm qua, phát hiện số tiền này vẫn thiếu một ngàn tệ.