Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 144 - Chương 144. Anh Vẫn Chưa Tặng Hoa Cho Em Đâu

Chương 144. Anh vẫn chưa tặng hoa cho em đâu Chương 144. Anh vẫn chưa tặng hoa cho em đâu

Người tiếp xúc với bạn nhiều nhất, thường là người hiểu bạn nhất.

Được người khác nhắc nhở một chút, Hồ Tiên Tri đã đoán ra được ý nghĩ của Ngô Dung.

Trong lòng Triệu Lan Hương hiện lên một ý tưởng lớn mật.

Ngô Dung dám giở trò với chị cả ở khu vực này, đặt mục tiêu lên người chị Hạ, có phải bước tiếp theo anh ta định tính toán vu oan cho Cố công hay không?

Nếu Cố công chết, vậy thì chỉ sợ vụ án chiếm dụng tiền công trình ruộng bậc thang này vĩnh viễn là câu hỏi không lời giải.

Bởi vì hai kỹ sư khác liên quan đến công trình này đều vào tù rồi, còn lại một người là Hồ Tiên Tri lại có quan hệ tốt với anh ta. Nếu đời trước Hạ Tùng Bách không lỡ tay đánh chết Ngô Dung, cô cảm thấy mọi chuyện rất có thể sẽ phát triển theo hướng, Ngô Dung cầm khoản tiền tham ô công trình làm giàu, sống cuộc sống người trên người.

Còn Cố Hoài Cẩn thì chết oan, người nhà họ Hạ sống trong bi thương, vừa báo được mối thù năm đó Hạ Tùng Bách đánh mình ở ruộng bắp, vừa trừ đi mối họa vĩnh viễn.

Nghĩ đến điều này cô không nhịn được hít sâu một hơi, ý tưởng nham hiểm này rất có thể sẽ thực hiện được, nhưng mà người ngông cuồng quá mức đôi khi cũng bị lật thuyền trong mương, đời trước là thế, đời này cũng thế.

Triệu Lan Hương nói: “Hồ Tiên Tri, mai anh cầm số tiền này đến đồn công an báo án đi, chúng tôi sẽ đi tìm thầy Cố về.”

...

Ngày hôm sau, bọn họ lại đến trường đại học X một chuyến, vừa để tiếp tục tìm kiếm manh mối xa vời, vừa tìm kiếm Cố công, nói cho ông ta nghe tin tức tốt ấy.

Lúc này Cố Hoài Cẩn đang ở trong phòng làm việc của phó hiệu trưởng, hai người đang nói chuyện với nhau.

Cố Hoài Cẩn nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn ông.”

Phó hiệu trưởng nói: “Ông không cần tự trách bản thân, đây là chuyện ông không có cách nào lựa chọn... Nếu như ông vẫn băn khoăn về chuyện này, thì ở lại đại học X đi, kinh nghiệm và kiến thức của ông đều là tài sản quý giá, đừng đâm đầu vào ngõ cụt. Chuyện này cứ giao cho trường học xử lý, tôi tin sẽ có kết quả nhanh thôi.”

Cố Hoài Cẩn vẫn chưa kịp nói gì, thì Hạ Tùng Bách đã gõ cửa, sau đó vẫy tay nói với Cố Hoài Cẩn.

Anh nói: “Đã tìm được khoản tiền công trình kia rồi...”

Cùng lúc ấy, Cố Hoài Cẩn cũng mở miệng nói: “Đêm qua có nữ sinh viên báo án với giáo viên về hành vi bỉ ổi của Ngô Dung.”

Tin tức của bọn họ đều khiến đối phương khiếp sợ nói không nên lời.

Tin tức Cố công mang đến không thể coi là tin tức tốt được, nghe thấy tin tức ấy tâm trạng của Hạ Tùng Bách rất phức tạp. Bởi vì lại có thêm một người bị Ngô Dung xâm hại, tin tức này không thể khiến người ta vui vẻ được. Ngược lại tin tức Hạ Tùng Bách mang đến lại khiến tâm trạng Cố công như thoát ra khỏi khói mù.

Ông ta vui mừng khôn xiết hỏi: “Ở đâu?”

Hạ Tùng Bách trầm mặc một lát, sau đó nói: “Hồ Tiên Tri đào ra được ở chuồng bò.”

Câu nói này khiến huyết sắc trên mặt Cố công bị rút sạch, vẻ mặt giống như cà tím phơi sương, thà rằng không biết tin này còn tốt hơn!

Đây không phải càng chứng thực hành vi phạm tội tham ô tiền công trình của ông ta sao?

Triệu Lan Hương không nhịn được nhéo Hạ Tùng Bách một cái, cô an ủi: “Nhưng mà Hồ Tiên Tri đã nhận ra hộp đựng tiền và khóa đều là của Ngô Dung, thầy Cố yên tâm, Hồ Tiên Tri đang tìm thêm manh mối.”

Những lời này đã cứu vớt Cố công, ông ta tức giận trừng mắt với Hạ Tùng Bách: “Thằng nhóc này, đúng là muốn hù chết lão già này mà.”

“Coi như có tiến triển mới, lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng để người ta nhìn thấy chút hy vọng.” Cố công kích động nói.

Cảm giác buồn bực tích tụ trong lòng ông ta từ lâu, cuối cùng cũng có thể xua tan rồi. Năm trước ông ta bị nghi oan bắt nhốt vào chuồng bò, suốt một năm qua ông ta vẫn luôn tích cực tìm kiếm manh mối, tìm kiếm khoản tiền tham ô, cầu xin công an điều tra lại bản án, nhưng bất hạnh là không có chứng cứ, ông ta vẫn bị bắt đi lao động cải tạo, bị hàm oan.

Cũng phải chịu ánh mắt khinh thường của người khác.

Khoản tiền công trình không cánh mà bay này không tìm được chứng cứ xác thực ai là người tham ô, nhưng có vài tin tức bóng gió chỉ về phía Cố Hoài Cẩn, bởi vậy Cố Hoài Cẩn đã trở thành đối tượng tình nghi lớn nhất.

Chuyện này khiến Cố Hoài Cẩn, người sống trong sạch cả đời vô cùng khó chịu, còn ảnh hưởng tới cả con trai Cố Thạc Minh đang ở trong quân đội, bởi vì dính phải điều tiếng con trai của phần tử tham ô hủ bại, nên rất nhiều cơ hội đều không đến lượt anh ta.

Nói ra thì, con trai, người nhà đều bị liên lụy vì ông ta, tội danh không rõ ràng này, chính là vết sẹo lớn nhất trong lòng Cố Hoài Cẩn.

Cố Hoài Cẩn vỗ tay cười to, nói: “Đi báo án!”

Hạ Tùng Bách, Triệu Lan Hương, Cố Hoài Cẩn, Hồ Tiên Tri và giáo viên của đại học X cùng nhau đến đồn công an báo án, bọn họ sửa sang manh mối mới nhất vừa tìm ra được, nộp cho công an.

Chuyện này liên quan đến sự cố an toàn lớn của thành phố N năm vừa rồi, nên công an đã thành lập một tổ chuyên án, điều tra sâu hơn.

Mặt khác tội dâm loạn, cưỡng gian cũng rất nghiêm trọng, công an ghi lại lời khai của Phan Vũ, Hạ Tùng Diệp, Lý Đại Lực, Tưởng Mỹ Lệ, Triệu Lan Hương và nữ học viên A của đại học X không muốn lộ tên, căn cứ vào manh mối và chứng cứ bọn họ cung cấp, công an đã xác lập án, chính thức bắt Ngô Dung.

...

Tuy rằng vẫn chưa có kết quả phán quyết Ngô Dung thẩm, nhưng lần này dưới tình huống nhiều tội danh như vậy, cộng thêm nhân chứng vật chứng đầy đủ, cho dù không bị bắn chết, chỉ sợ Ngô Dung cũng phải ngồi tù mọt gông. Qua năm ngày phối hợp phá án, cuối cùng Triệu Lan Hương cũng về thôn Hà Tử.

Cô phơi nắng ngắm nhìn cảnh xuân tươi đẹp ở nông thôn, ngồi xổm bên sườn núi nhìn xã viên cần mẫn chăm lo việc đồng áng, nhìn bọn họ vác cày trên vai, chân thấp chân cao xới đất...

Hạ Tùng Bách ăn cơm sáng cho em gái làm, sau đó cầm theo một quả ngô đưa cho bạn gài mình.

Triệu Lan Hương không muốn ăn lắm, cô đẩy lại cho anh ăn.

“Anh ăn đi, em no rồi.”

Cô hỏi anh: “Bận việc lâu như vậy, quên mất chưa hỏi anh, giấy báo trúng tuyển của anh đã gửi tới chưa?”

Hạ Tùng Bách nghĩ một lát, rồi nói: “Anh không có giấy thông báo trúng tuyển... Cố công bảo anh trực tiếp đến trường đại học báo danh.”

“Là đại học T sao?” Triệu Lan Hương hỏi.

“Ừ, ngoài trường đó ra không còn trường nào khác muốn nhận anh.” Tuy rằng bí thư tỉnh bảo anh kiên nhẫn chờ đợi tin tức, nhưng trong lòng anh hiểu, thứ nhất là do thành phần gia đình anh không tốt, thứ hai là do trong giới chiêu sinh cũng có khóc khuất của nó, ngoài việc đến đại học T thử thời vận ra, chỉ sợ những trường khác sẽ không bằng lòng nhận anh.

Nghe thấy thế, cuối cùng tảng đá trong lòng Triệu Lan Hương cũng bỏ xuống.

Tốt quá, anh có thể đến đại học T.

Cô thả lỏng hai vai, ngửi không khí nông thôn tươi mới, mùi bùn đất kết hợp với tiếng nước chảy róc rách, thi thoảng lại có tiếng hỉ thước kêu to, tiếng cày cuộc nện vào nền đất, cô nghĩ, ý nghĩa của việc trọng sinh đã đạt được quá nửa rồi.

Đời trước trong đêm khuya anh từng thì thầm với cô về cuộc sống nông thôn nghèo khổ của mình, nói đi trên đường cô gặp phải chắc chắn sẽ không liếc một cái, bây giờ đã lột xác trở thành thanh niên quang minh lỗi lạc, khát vọng hướng về phía trước.

Còn cô, cô cũng đã thực hiện được lời hứa hẹn của mình, chưa từng vi phạm.

Bây giờ cô muốn thực hiện việc cuối cùng, tạo thành một chiếc khóa kiên cố cuối cùng cho cuộc sống an ổn của anh...

Triệu Lan Hương: “Anh vẫn luôn nói sẽ tặng em hoa, mùa xuân tới rồi, năm nay anh vẫn chưa tặng hoa cho em đâu đấy.”

Hạ Tùng Bách cười, anh không ngờ bạn gái mình đột nhiên lại nhắc đến chuyện này.

Anh nói: “Chuyện này có gì khó, ngày mai anh sẽ tặng em một bó.”

Triệu Lan Hương lại hỏi anh: “Ngày mai anh vẫn phải đến trại nuôi heo sao?”

“Không, anh sợ công an theo dõi nên khoảng thời gian này cả anh và Lý Trung đều không đến trại nuôi heo.”

Nghe thấy thế, Triệu Lan Hương cúi đầu vân vê cánh hoa dại trong tay, cô cười nói: “Vậy à... Nếu mai anh không phải đi làm, thì bây giờ nhân lúc nhàn rỗi đi hái hoa cho em đi.”

“Bó hoa đầu tiên, em muốn được tặng hoa trên đường núi đến trại nuôi heo của anh.”

Mỗi gốc cây ngọn cỏ ở nơi đó Triệu Lan Hương đều nhớ rõ, bốn trăm ngày qua bất kể xuân hạ thu đông, chúng nó đã chứng kiến hai người cưỡi xe đạp qua đó, chứng kiến hình ảnh yêu đương ngọt ngào ngây ngô giữa hai người, chứng kiến hình ảnh hai người ca hát, dưới cơn gió mùa đông lạnh lẽo cô co người nép sau bờ vai rộng lớn ấm áp của anh, hình ảnh dưới ngày hè nắng chói chang từng giọt mồ hôi chảy theo sườn mặt rơi xuông...

Ở nơi đó còn có quả dại Tam Nha hay nhắc đến, có hoa sơn trà Triệu Lan Hương thích, có măng mùa xuân, nấm, mộc nhĩ, có cả hình ảnh chị Hạ nhặt củi. Mùa xuân đến hoa nở khắp sườn núi, từng bông hoa trà khoe sắc, thấp thoáng sau vách núi, vừa yêu kiều vừa mỹ lệ.

Chúng giống như tín vật trung thành nhất, thể hiện tình cảm giữa hai người.

Hạ Tùng Bách nói: “Không thành vấn đề, em thơm anh một cái, anh đi ngay lập tức.”

Anh không nghe theo mà buông lời lưu manh, mặt cúi xuống, lén lút đến gần môi cô.

Hốc mắt Triệu Lan Hương nóng lên, giọt nước mắt suýt chút nữa đã tuôi rơi, cô quay đầu ôm lấy vai anh, nhẹ nhàng hôn một cái bên tai Hạ Tùng Bách.

“Đi đi, em chờ anh.” Cô nói.

Sau đó Hạ Tùng Bách vui vẻ về nhà lấy xe đạp, khi hai chân nhanh nhẹn dẫm trên bàn đạp lướt qua trước mặt cô, anh còn quay đầu lại nhe răng cười với Triệu Lan Hương, vui vẻ giống như đứa trẻ vậy.

Bình Luận (0)
Comment