Sau khi dỗ dành Hạ Tùng Bách đi rồi, Triệu Lan Hương về phòng mình, lấy hành lý cô đã chuẩn bị từ trước, nhìn lại từng thứ trong phòng một lượt, nhớ kỹ từng hồi ức trong hai năm ngắn ngủn ở nơi này, nơi nào cũng có bóng dáng Hạ Tùng Bách.
Khi mới xác nhận quan hệ, anh từng ở chỗ này hôn cô, uy hiếp cô.
Anh ở chỗ này hứa hẹn một lời hứa vĩnh viễn có hiệu lực khi cô đang nổi nóng.
Khi bọn họ từ thành phố S về, anh ở chỗ này nói: “Em đúng là cô nàng ngốc nghếch.”
Sau đó anh còn ngốc hơn, vung tiền ra chuộc lại đồng hồ và đài radio cô vừa bán.
Cô và anh cùng nhau ở chỗ này học bài, trên chiếc bàn kia dường như vĩnh viễn đọng lại bóng dáng anh ngồi đó đọc sách giải đề. Ngày hôm đó anh thoải mái làm xong mười tờ đề thi, sau đó đòi cô sáu cái hôn.
Lần đầu tiên anh và cô ở chỗ này tiếp xúc thân mật với cô, anh ngây thơ anh vui sướng như đứa trẻ mới lớn, còn kích động rất lâu.
Còn có vô số lần giữa đêm khuya trước khi đi làm, anh tới đây đắp lại chăn cho cô...
...
Từng ký ức ùa về, hiện lên rõ ràng ngay trước mắt.
Triệu Lan Hương kéo rương hành lý của mình, đặt một bức thư xuống, đi ra khỏi phòng không quay đầu lại, cô ngồi trên xe bò, nhìn phong cảnh quen thuộc của thôn Hà Tử dần dần lùi lại phía sau, nước mắt không kìm được tuôn rơi lã chã, dù lau thế nào cũng không hết được.
Xã viên đánh xe bò hỏi cô: “Ui da, được đi học đại học sao còn không vui?”
“Không nỡ rời khỏi nơi này à?”
“Đừng khóc, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp như vậy! Khóc rất khó coi, đây là chuyện vui mà, nếu như sau này nhớ thôn Hà Tử chúng ta, thì kỳ nghỉ nhớ về chơi, hương thân quê nhà luôn chào đón cô!”
Xã viên nhiệt tình đưa cho cô một chén trà xuân, từng búp chè mùa xuân mới hái ủ thành nước trà vừa ngọt ngào vừa đắng chát, mang theo hơi thở mùa xuân.
Những nơi không khai khẩn được ruộng bậc thang, không trồng được cây ăn quả ở huyện Thanh Hòa bây giờ đã mọc đầy cây trà, nghe nói chính phủ muốn triển khai hạng mục mới...
Xã viên nhiệt tình kia còn hỏi thêm: “Khi nào xe chạy? Để yêm chạy nhanh hơn chút, không để cô lỡ xe đâu.”
“Vâng.” Triệu Lan Hương gật đầu.
Rất nhanh cảnh sắc đã lùi lại phía sau, cô thuận lợi ngồi lên chiếc xe buyt lên huyện, Tưởng Kiến Quân mặc bộ quân phục màu xanh lục đã đứng chờ cô ở đó rồi, sương sớm mờ mịt làm ướt cả ống quần anh ta, Tưởng Kiến Quân nói: “Tôi còn tưởng rằng em không tới nữa.”
Triệu Lan Hương không nói gì, anh ta nhận lấy hành lý trong tay cô, sau đó hai người cùng nhau đi đến nhà ga.
...
Phía bên này sau khi nhận được nụ hôn của bạn gái mình, Hạ Tùng Bách vui vẻ dùng tốc độ nhanh nhất của mình đi hái bó hoa đầu tiên của mùa xuân năm nay về tặng cô.
Anh đạp xe khoảng nửa tiếng mới tới sườn núi nơi hai người thường đi qua, từng đóa hoa sơn trà nở sán lạn rực rỡ như từng quả tú cầu, trên cánh hoa còn đọng đầy sương sớm.
Anh phí hết sức chín trâu hai hổ mới hái được nó, nghĩ đến ánh mắt sáng ngời của bạn gái khi nhận được bó hoa này, trong lòng anh nóng lên, trên mặt cũng nở nụ cười hạnh phúc.
Anh cẩn thận che chở bó hoa trước ngwujc mình, sợ áo khoác làm nát nó anh còn đạp xe rất chậm quay về nhà. Không lâu sau anh đã về đến nơi bọn họ vừa tách ra không lâu, nhưng cô đã không còn ở nơi này.
Hạ Tùng Bách cho rằng nắng bắt đầu chói chang, khả năng cô đã trốn về phòng rồi.
Anh lại vui vẻ đạp xe về phía nhà mình, sải bươc đi đến phòng cô. Anh đẩy cửa phòng ra, mùi hương ấm áp thuộc về cô ập đến, là mùi hoa sơn chi thanh mát.
“Không ở đây sao?” Anh lẩm bẩm.
Khả năng ở phòng chứa củi.
Nhưng mà trong nháy mắt khi anh xoay người, ánh mắt lại mẫn cảm phát hiện ra trong phòng cô thiếu rất nhiều đồ đạc, anh sững sờ ngay tại chỗ, ánh mắt dừng ở lá thư trắng như tuyết trên bàn.
Nụ cười vui vẻ trên môi Hạ Tùng Bách dần dần phai nhạt, anh vội vàng mở lá thư ra.
“Bách thân ái: Mong anh mạnh khỏe khi đọc thư này, cảm ơn anh hai năm qua đã làm bạ với em, những ngày tháng bên anh rất tốt đẹp, nhưng hôm nay em phải đi rồi. Đi chung ngàn dặm cũng có ngày phải tách ra, trên đời này không có bữa tiệc nào là không tàn cả. Anh còn nhớ rõ Tứ Nha nhà chú Đức không? Khi đó anh đã hứa với em một lời hứa vĩnh viễn có hiệu lực, bây giờ em sẽ nói ra nguyện vọng của mình, hy vọng anh sẽ giữ đúng lời hứa, chuyện giữa chúng ta kết thúc ở đây thôi, hy vọng anh đừng đến tìm em nữa.”
“Học tập chăm chỉ, tích cực hướng về phía trước. Yêu quý bản thân, ăn no mặc ấm. Dùng tất cả lòng nhiệt tình của anh, mang đến hạnh phúc, vui vẻ cho người anh yêu. Ngày 18 tháng 2 năm 1978, Lan Hương.”
Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Tùng Bách cảm thấy như bị thứ gì đó đánh mạnh vào người, bó hoa sơn trà màu hồng phấn trong tay anh rơi xuống đất, nằm dưới chân anh.
Ngón tay anh nắm chặt tờ giấy viết thư mỏng manh, gần như sắp xé rách nó.
Anh gào lên một tiếng, cắn chặt rắng tông cửa lao ra ngoài, nhưng chạy được vài mét anh lại quay về, nhặt bó hoa sơn trà rơi trên mặt đất lên nhét vào trong ngực.
Hạ Tùng Bách lấy xe đạp ra, dùng hết sức mình, không biết mệt mỏi đạp xe, đuổi theo cô.
Giây phút này, trong đầu anh hiện lên rất nhiều tin tức rối ren, từng ký ức dần dần hiện lên ghép nối lại với nhau.
Ngày hôm đó sau giờ ngọ một mình cô ngồi xổm bên sườn núi sau nhà ngắm mặt trời lặn.
Biểu cảm muốn nói lại thôi của cô ngày hôm đó.
Ngày cô và anh cùng đến đại họ X, khi đến đồn công an cô cố gắng chu toàn mọi mặt, giống như làm hết những gì cả đời này cô có thể làm được cho anh.
Còn có vừa rồi khi hỏi đến chuyện học đại học của anh, trên mặt cô lộ ra vẻ yên tâm, thoải mái, vui vẻ giống như cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Càng nghĩ sắc mặt Hạ Tùng Bách càng trở nên u ám, anh đạp xe như người điên, bánh xe cuồn cuộn như gió xoáy, ngược gió một đường đuổi theo ô tô.
Anh nghĩ, đời này anh nhất định phải đuổi theo cô, dù liều mạng anh cũng muốn kéo cô về lại với mình.
Anh đã bỏ lỡ cô một lần rồi, ông trời phải cho anh cơ hội đuổi kịp cô một lần chứ.
Hạ Tùng Bách càng đạp càng nhanh, bánh xe đạp dường như không chịu nổi tốc độ ấy, tiếng xích xe kêu lạch cạch một cái, bánh xe loạng choạng, Hạ Tùng Bách ngã lao về phía trước theo quán tính. Giống hệt lần đầu tiên anh đạp xe,cũng bị ngã đau như vậy.
Anh nằm trên mặt đất, hít sâu một hơi, sau khi bình tĩnh lại mới đứng dậy.
Anh ngồi xổm xuống dùng tay sửa lại xích xe đạp, chiếc xe Phượng Hoàng dầm mưa dãi nắng với anh hai năm qua đã rất cũ rồi, hôm nay nó còn phải chịu đựng tốc độ nhanh như vậy nữa, khiến nó không chịu nổi rồi. Sau khi lắp lại dây xích xong, Hạ Tùng Bách lại liều mạng đạp xe, không quan tâm máu tươi đang chảy xuống từ vết thương trên chân mình.
Anh nghĩ, dù thế nào anh cũng phải đuổi theo cô một lần.