Triệu Lan Hương ngồi ở bến xe, lấy khăn tay ra lau khô nước mắt.
Phong cảnh quen thuộc ven đường dần dần lui lại, sau đó dần dần chuyển sang cảnh sắc xa lạ.
Tưởng Kiến Quân đưa cho Triệu Lan Hương một chai nước, Triệu Lan Hương không nhận.
Anh ta sa sầm mặt xuống, đôi mày lạnh lùng hơi nhướng lên, nói: “Nếu em cứ tiếp tục như vậy, tôi không cam đoan sau này tôi sẽ không gây phiền phức cho anh ta đâu.”
Cô cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên khi ô tô chảy qua chỗ ngoặt, từng tiếng còi xe dồn dập vang lên.
Chiếc ô tô đột nhiên phanh gấp lại, khiến hành khách trong xe đều chúi đầu về phía trước theo oán tính, tiếng oán giận vang lên không ngớt.
“Làm cái gì thế?”
“Bác tài, bác có thể lái xe cẩn thận hơn được không? Nếu để đám trẻ bị ngã thì phải làm sao bây giờ?”
“Đúng đấy……”
Triệu Lan Hương lơ đãng quay đầu nhìn ra cửa sổ xe, cả người cô lập tức chấn động, cơ thể sững sờ. Cô nhìn thấy bóng dáng xám xịt bên ngoài ô tô, người đàn ông kia ném xe đạp xuống, chạy đến. Dưới ánh mắt chăm chú của cô, anh dùng sức gõ cửa.
Tài xế mắng một tiếng đồ thần kinh, nhưng vẫn mở cửa xe cho anh.
Anh sải bước lên xe, đi đến trước mặt cô, đôi mắt sâu thẳm âm u như xoáy ngước bị khói mù che kín.
Hạ Tùng Bách gằn lên từng câu từng chữ hỏi cô: “Vì sao?”
Giọng nói ấy có chút khàn khàn, còn có chút gian nan, hai mắt anh đỏ ngầu, giống như đứa trẻ nhận hết ấm ức, nhìn chằm chằm vào cô.
Đây là người đàn ông cô yêu nhất, cũng là người cô không muốn nhìn thấy bị ấm ức nhất.
Trái tim Triệu Lan Hương giống như bị ai đó dùng sức bóp chặt, không đợi cô mở miệng, Hạ Tùng Bách đã dùng sức kéo cô xuống xe.
Anh nói: “Theo anh về nhà.”
Anh càng đi càng nhanh, bàn tay nắm chặt cổ tay cô, dùng nhiều sức đến mức giống như muốn cô dung nhập vào trong xương cốt mình vậy.
Hai người xuống xe, Hạ Tùng Bách yên lặng mím chặt môi, đôi môi mỏng mím lại thành một đường. Anh dùng tay áo lau mồ hôi đang cuồn cuộn tuôn rơi, nhưng lau thế nào cũng không hết.
Lúc này Triệu Lan Hương mới để ý tới ống quần ướt sũng máu tươi của anh, trái tim cô càng đau đớn hơn: “Đã bảo anh đừng tới rồi, sao vẫn tới.”
Hạ Tùng Bách rút bó hoa đã dạp nát trong ngực ra, đưa cho cô.
“Đây là đóa hoa đầu tiên anh nhìn thấy trên đường đến trại heo.”
Bó hoa trong tay anh lúc này đã chồng chất vết thương, dập nát tới mức dúm dó không nhìn ra dáng vẻ ban đầu, giống như gặp phải đả kích cực lớn.
Triệu Lan Hương cầm bó hoa, hái xuống một cánh hoa hoàn chỉnh nhất.
Hạ Tùng Bách cố nở một nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng giống câu chào hỏi mỗi sáng anh thường chào cô.
“Năm nay anh còn chưa tặng hoa cho em... Dù thế nào cũng phải tặng.”
“Em thích hoa như vậy cơ mà.”
……
Sau khi Cố Hoài Cẩn về từ thành phố, ông ta quay lại chuồng bò bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, cuối cùng ông cũng thoát khỏi nơi này. Vì nỗi oan trên đầu ông đã được gỡ xuống, không còn là kẻ có tội nữa.
Vĩnh viễn rời khỏi nơi này...
Ông ta vô cùng vui vẻ, cả người tràn đầy sức sống khiến vẻ ngoài của ông ta giống như trẻ lại vài tuổi. Đưa mắt nhìn chuồng bò một lần nữa, ánh mắt ông có chút lưu luyến.
Rất nhiều đêm, ông ta từng nằm ở chỗ này, nghe tiếng ếch xanh chìm vào giấc ngủ, sáng sớm ngủ dậy lên núi cắt cỏ, thái cỏ khô...
Từng gốc cây, từng ngọn cỏ ở nơi này đều quen thuộc đến mức dù nhắm mắt lại ông ta cũng có thể miêu tả ra được. Còn ba bữa cơm của thanh niên trí thức Triệu nữa, có mỹ thực có cảnh đẹp, khiến khoảng thời gian sống ở nông thôn của ông ta trở nên phong phú, thú vị hơn, chưa rời khỏi nơi này đã khiến người ta bắt đầu hoài niệm rồi.
Ông muốn đến tìm thanh niên trí thức Triệu xin bát cháo, mùa xuân đến cô nhóc này thích hầm cháo nếp thơm nồng nhất, để bồi bổ thân thể cho ông.
Hơn một năm qua, tuy rằng ông ta phải chịu đựng không ít đau khổ, nhưng cũng được hưởng thụ phúc khí mà nửa đời trước ông ta chưa từng được nếm trải. Người đời thường nói, nhân tình có ấm có lạnh, ở nơi này thứ ông ta cảm nhận được chính là ấm áp.
Ông đến nhà gõ cửa phòng thanh niên trí thức Triệu, không ai trả lời, cửa cũng không khóa, bị gõ hai tiếng, cánh cửa kẽo kẹt mở ra.
Sau giờ ngọ, mặt trời dần dần chuyển về phía tây, ánh chiều tà rọi vào trong phòng. Những nơi ánh nắng chiếu vào tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nửa bên kia thì chìm trong bóng tối.
Hạ Tùng Bách chính là người đang chìm trong bóng tối ấy, anh ngồi dựa lưng vào bàn học, dáng vẻ suy sụp.
Cố Hoài Cẩn hỏi: “Con nhóc Lan Hương đâu rồi?”
“Cậu còn không mau ra đây, ngồi lì trong phòng con gái người ta còn ra thể thống gì nữa?”
Ông ta sắp trở thành thầy của Hạ Tùng Bách rồi, là người làm thầy kẻ khác, Cố Hoài Cẩn cảm thấy mình có trách nhiệm quản giáo tử tế thằng nhóc này, vì thế mặt ông ta vô cùng nghiêm túc.
Hạ Tùng Bách mở to mắt, chậm rãi nói: “Cô ấy đi rồi, sẽ không quay về nữa.”
“Cái gì?”
Anh nhẹ nhàng bâng quơ lặp lại một lần: “Cô ấy đi rồi, sẽ không quay về nữa.”
Nói xong anh thuận tay vo nát một tờ giấy viên thư, ném xuống đất.
“Sao con bé lại đi... À, hiện giờ không phải lúc các trường học trên cả nước bắt đầu khai giảng sao? Cũng đến lúc con bé phải đi rồi, cậu cũng chuẩn bị đi, đợi phiên tòa xét xử Ngô Dung kết thúc, đi theo tôi đến thành phố B.”
“Từ từ…… Cậu……” Cố Hoài Cẩn nhìn chằm chằm vào đôi mắt phiếm hồng của cậu thanh niên, những lời nói đã đến bên miệng đều nuốt xuống bụng.
Hình như ông ta đã hiểu rồi, với kinh nghiệm sống tích lũy nửa đời người của mình, quá nửa là thằng nhóc này đang thất tình.
Cố Hoài Cẩn yên lặng cúi người xuống, ngồi bên cạnh Hạ Tùng Bách.
Ông ta nói: “Đám người trẻ tuổi các cậu sao lại lắm chuyện phiền não như vậy? Nhìn dáng vẻ ủ rũ này của cậu xem, còn không phải con bé không quay lại sao?”
“Cậu chân dài như vậy, không biết tự mình đi tìm con bé à?”
Hạ Tùng Bách nghe thấy thế, trong đầu không ngừng hiện lên lời người đàn ông kia nói.
“Cậu không xứng với cô ấy.”
Cuối cùng anh vẫn lắc đầu.
“Cô ấy có tương lai tốt hơn, tôi không thể mang đến cho cô ấy.”
Cố Hoài Cẩn nóng nảy, đập cho anh một cái: “Chẳng lẽ đi theo cậu thì không có tương lai sao?”
Lúc này, đáp lại Cố Hoài Cẩn là không gian yên lặng hoàn toàn, người thanh niên ngồi bên cạnh ông ta giống như đang dần dần hòa mình vào bóng đêm, vừa trầm mặc, vừa uể oải, sa sút.
Từng ngày từng ngày trông qua, thời gian trôi nhanh không chờ một ai.
Hạ Tùng Bách càng ngày càng trầm mặc, buổi sáng anh sẽ chạy lên núi hái một bó hoa trà về cắm trong bình, chiều tối sẽ lên sườn núi ngắm hoàng hôn.
Không làm việc gì, cũng không đi tìm bạn gái mình.
Tình yêu của anh còn chưa thuận lợi kết trái, đã bị đả kích nghiêm trọng.
Mười ngày sau, Cố Hoài Cẩn kéo người thanh niên đang say như trên trên sườn núi dậy, nói với anh: “Phiên tòa xét xử Ngô Dung mai sẽ mở, cậu muốn đi nghe không?”
Hạ Tùng Bách mở đôi mắt say lờ đờ của mình ra, đáp lại: “Muốn đi.”
Ngày hôm đó ánh mặt trời chói chang, cơn gió se lạnh chưa hoàn toàn biến mất, hương vị mùa xuân tràn ngập thế gian.
Hạ Tùng Bách mặc một bộ quần áo sạch sẽ, cạo râu gọn gàng, lần đầu tiên trong nhiều ngày như vậy mới thấy anh có chút tinh thần. Anh với Cố Hoài Cẩn, chị gái, anh rể, và người có liên quan đến vụ án này, cùng nhau đi nghe xét xử.
“Tòa án thành phố N tỉnh X phán quyết như sau: Ngô Dung chịu án tử hình, bị cướp đoạt quyền lợi chính trị chung thân.”
Nghe thẩm phán gõ búa đưa ra phán quyết xong, ánh mắt Hạ Tùng Bách chuyển về phía Ngô Dung.
Lúc này anh ta đang mặc quần áo phạm nhân, hốc mắt trũng xuống, dáng người gầy gò. Khi nghe thấy phán quyết, khuôn mặt bình tĩnh của anh ta xuất hiện biểu cảm dữ tợn.
Kết thúc phiên tòa, khi đi ngang qua người Ngô Dung, đột nhiên Hạ Tùng Bách nhớ tới lời nói trước đây Ngô Dung từng nhờ Hồ Tiên Tri truyền lời lại cho Cố Hoài Cẩn.
“Tất cả nước đắng đều rót vào lòng tôi.”
Đáng tiếc khi ấy Hồ Tiên Tri không biểu đạt đúng ý anh ta, mà Cố công khi ấy nghe xong cũng chỉ mắng một lúc rồi ném ra sau đầu. Thật ra “Nước đắng” này chính là thái độ cuồng vọng hận đời tự cho là đúng của Ngô Dung. Nếu lúc ấy Hạ Tùng Bách biết chuyện này, kết hợp với việc anh điên cuồng đọc sách báo lưu hành ở đại học X, chắc chắn anh có thể đoán ra được ý định của Ngô Dung.
Nghĩ tới điều này, Hạ Tùng Bách thờ ơ nói: “Tuy rằng người cao thượng, nhưng rất nhiều lúc cao thượng lại không phải giấy thông hành.”
“Nhưng đê tiện, rất có thể sẽ trở thành nấm mồ cho người đê tiện.”
Ngô Dung cúi thấp đầu xuống, không tranh không biện, anh ta rất bình tĩnh để công an áp giải mình lên xe. Trong khoảnh khắc khi nghe thấy phán quyết, rốt cuộc anh ta có hối hận hay không, Hạ Tùng Bách không biết.
Nhưng nhìn thấy người nhà Ngô Dung đuổi theo xe sắp ngất trên đường, Hạ Tùng Bách cảm thấy tất cả kết thúc như vậy đi.
Người làm chuyện xấu cuối cùng sẽ phải trả giá.
Ánh mặt trời xán lại chiếu xuống, hai mắt anh khẽ nheo lại nhìn lên những đám mây trắng trên bầu trời.
Phải chăng ánh nắng đang chiếu vào người mình lúc này, cũng đang chiếu lên người cô như vậy?
Tất cả khói mù rồi sẽ qua đi, cuộc sống mới lại bắt đầu.