Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 162 - Chương 162. Kẻ Ăn Cơm Mềm

Chương 162. Kẻ ăn cơm mềm Chương 162. Kẻ ăn cơm mềm

Triệu Lan Hương rũ mắt nhìn xuống người đang ông đang rất cẩn thận xoa bụng mình, khóe môi không nhịn được cong lên.

Thật ra lúc này bàn tay đang nắm chặt của cô cũng đổ đầy mồ hôi rồi, kích động trong lòng không ít hơn Hạ Tùng Bách chút nào.

Đời trước cô vô cùng muốn có một đứa trẻ, một đứa con thuộc về anh cũng thuộc về cô, trên mặt đứa trẻ ấy sẽ mang đường nét của cả hai người bọn họ, trong cơ thể có dòng máu hai người hòa vào nhau.

Chuyện này chỉ cần nghĩ đến thôi đã cảm thấy hạnh phúc như muốn bay lên rồi, trái tim cũng mềm nhũn ra.

Nhưng mà không như cô mong muốn, vì thương tổn gặp phải khi còn trẻ đã chặt đứt hoàn toàn mong ước của Triệu Lan Hương, cô khiến Hạ Tùng Bách liên lụy, khiến cả đời anh không được hưởng niềm vui thú từ tình cha con. Triệu Lan Hương không phải không áy náy, nhưng giờ phút này chuyện đời trước cầu mà không được đã hoàn toàn thay đổi.

Bàn tay vận mệnh đã đẩy cô ra khỏi khó mù kiếp trước, từ nay cuộc sống sẽ tràn ngập ánh sáng... Triệu Lan Hương xúc động hốc mắt cay cay.

Cô cúi đầu, đặt tay lên bụng nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Đường Đường, con phải ngoan ngoãn nhé, chín tháng sau chúng ta gặp nhau.”

Nhìn vợ mình cúi đầu, hai hàng mi rũ xuống tạo thành bóng râm trên mặt, trái tim Hạ Tùng Bách cũng mềm nhũn ra, vô cùng xúc động.

Cũng… Vô cùng hạnh phúc.

Anh rót một ly sữa bò, cẩn thận chăm sóc vợ mình xong, lại mang một đống sánh tới cho cô đọc giết thời gian.

“Không biết khi cha mẹ nghe được tin tức này, biểu cảm sẽ thế nào.”

Đột nhiên Hạ Tùng Bách nói.

Triệu Lan Hương nghĩ một chút, cho dù chuyện dắt anh tới nhà ra mắt, hay chuyện đăng ký kết hôn tổ chức tiệc cưới, đều diễn ra nhanh đến mức khiến bọn họ trở tay không kịp, bây giờ nói với bọn họ tin tức này, rất khó để bọn họ không hiểu sai.

Cô há miệng từ tốn uống sữa bỏ, mãi cho đến khi uống xong, mới nhẹ nhàng nói: “Anh tự cầu phúc đi.”

Hạ Tùng Bách gãi đầu, cảm thấy khả năng không tránh được một trận đòn, nhưng vẫn cười hì hì lộ ra hàm răng trắng tinh: “Có bị đánh... Cũng không sợ.”

“Anh da dày thịt béo.”

Tuy rằng bà nội đã dặn dò Triệu Lan Hương, bảo cô chú ý sức khỏe, đêm nay không cần thức đón giao thừa.

Nhưng đến tối Triệu Lan Hương lại không buồn ngủ, bắt đầu rục rịch, gọi Hạ Tùng Bách đến chuẩn bị bắn pháo hoa.

Đến mười hai giờ đêm, là lúc nông thôn yên ắng nhất, căn bản không có tiếng pháo nào vang lên, nếu như không phải trong không khí tràn ngập mùi thơm của đồ ăn, chỉ sợ đêm nay cũng không có gì khác biệt so với những đêm khác.

Hạ Tùng Bách vui mừng vì có con nối dõi, trong lòng khó nén nổi kích động, đứng ra đốt mấy ống pháo hoa đầu tiên. Hôm trước anh còn ghét bỏ vợ mình mua quá nhiều pháo hoa, sợ đốt không hết, sợ phiền toái, hiện giờ lại cảm thấy không đủ dùng.

Ba đống pháo hoa khác được xếp chỉnh tề, mỗi giờ đốt một đống, tất cả số pháo Triệu Lan Hương tích cóp được rất nhanh đã đốt hết sạch, nếu như biết tin vui này sớm một chút, chỉ sợ Hạ Tùng Bách sẽ mua thêm một xe pháo hoa nữa mang về nhà.

Anh bật lửa châm pháo hoa, từng bông pháo nổ bùm bùm nhanh chóng bay lên không trung, nở thành pháo hoa mỹ lệ.

Pháo hoa càng phóng càng nhanh, hấp dẫn người trong nhà tới xem, cũng hấp dẫn thôn dân đã ăn uống no đủ đang đánh bài, hoặc đang nói chuyện phiếm.

Bọn họ ồn ào nhìn lên bầu trời đêm, không khỏi cảm thán: “Đây là hoa gì... Trong thành à?”

“Là pháo hoa!”

“Đẹp thật đấy, yêm từng nhìn thấy trên tivi, là như thế này, không sai được!”

Có điều trong tivi đen trắng, pháo hoa chỉ có một màu xám, sao có thể so với pháo hoa chính mắt nhìn thấy lúc này.

Sau đó tiếng pháo hoa lại liên tiếp vang lên, giống như nổ ngay bên tai mọi người vậy, từng tiếng bùm bùm khiến trái tim người ta không khỏi đập nhanh hơn, dường như muốn nhảy cả ra ngoài.

Tết năm đó, thôn dân chưa từng được trông thấy pháo hoa đều nhìn chằm chằm lên bầu trời, giống như phát hiện ra đại lục mới, vừa sung sướng vừa kích động.

Pháo hoa trên bầu trời đêm, nhan sắc huyễn lệ bắt mắt, vô cùng xán lạn, có thể khiến người xem hoa cả mắt. Từng tia sáng màu bạc điên cuồng bay vút lên không trung, sau đó đột nhiên nở rộ thành từng đóa hoa màu hồng, màu lam rực rỡ.

Pháo hoa nở rộ rồi lụi tàn, dần dần dung nhập vào trong đêm tối.

Thôn dân đứng xem như say như si, ấn tượng khắc sâu đến mức cả đời này bọn họ đều không quên.

Đứng dưới bầu trời đêm, Triệu Lan Hương tán thưởng: “Náo nhiệt quá.”

“Em nhớ rõ có một năm em đón giao thừa trong thành, khi nhìn thấy pháo hoa đột nhiên nhớ tới Bách Ca Nhi, nhớ đến dáng vẻ đáng thương của anh, nghĩ có phải sau khi em đi rồi anh sẽ không thể tỉnh táo lại được, ăn chút thịt cũng luyến tiếc hay không. Lúc ấy em rất hy vọng có thể đến bên cạnh anh.”

Hạ Tùng Bách không nhịn được bật cười: “Khi đó nhà anh nghèo, thật sự rất nghèo.”

“Nhưng cũng mong đến ngày tết hàng năm, chỉ có ăn tết anh mới được ăn lạp xưởng, đượca ưn thịt, năm ấy sau khi em đi còn để lại rất nhiều lạp xưởng, nhà anh ăn suốt một tháng...”

“Anh vô cùng cảm kích em, Lan Hương, nếu như không có em, khả năng anh vẫn là thằng du côn lưu manh nghèo leng keng, sẽ không học đại học, cũng sẽ không có gia đình ấm áp như vậy.”

Hạ Tùng Bách chậm rãi nói.

Những năm đó bọn họ đều sống đờ đẫn, vì ăn no bụng phải liều mạng làm việc, cuộc sống không nhìn thấy chút hy vọng nào. Triệu Lan Hương đến, cũng mang đến ánh sáng cho nhà bọn họ, không chỉ ấm áp, còn là động lực thúc giục người ta tiến về phía trước.

Hiện giờ anh cảm thấy cô giống như tiên nữ, cố ý tới đây cứu vớt anh.

Trong lòng Hạ Tùng Bách nóng lên, kéo tay vợ mình vào phòng, hôn cô tới tấp.

“Có đôi khi anh rất ghen ghét anh đời trước, có đôi khi lại cảm thấy nhất định anh đời trước rất hâm mộ anh hiện tại, nghĩ như vậy anh lại thấy cân bằng.”

“Dù sao, cuối cùng em cũng về bên anh rồi.” Anh dịu dàng nói, ngậm chặt môi cô bắt đầu triền miên.

Tràng pháo hoa tắt, mọi người bắt đầu sôi trào: “Đẹp!”

“Giống như tiên cảnh vậy.”

Đám thôn dân bắt đầu dùng quỹ ngôn từ bần hàn của mình để tán thưởng.

Khi bọn họ phát hiện ra được, số pháo hoa này đều bay lên từ nhà họ Hạ, ai cũng kinh ngạc cằm rớt đầy đất.

“Chà chà chà, nhà thằng hai họ Hạ hoàn toàn xoay người rồi, đồ chơi tốn tiền như vậy cũng nỡ bỏ tiền ra mua.”

“Cưới được vợ thành phố có khác, thằng nhóc nhà nghèo cũng cá vượt long môn, phát tài rồi!”

Nhà họ Hạ còn cất giấu tiền bạc hay không bọn họ không biết, nhưng bọn họ chắc chắn nhà cô vợ mới cưới của Hạ Tùng Bách rất có tiền. Năm đó mọi người tận mắt nhìn thấy thanh niên trí thức Triệu thi thoảng lại mua thịt về ăn, còn tiếp tế nhà họ Hạ, nuôi cả nhà bọn họ trắng trẻo mập mạp. Bây giờ đã trở thành vợ nhà người ta rồi, tiền bạc còn không phải cho người ta hết sao?

Không thể không nói, giờ phút này Hạ Tùng Bách hình như đã biến thành kẻ ăn cơm mềm trong mắt mọi người rồi, là trai bao được người người hâm mộ.

……

Sớm mùng một, trời vừa hửng sáng Hạ Tùng Bách đã gấp không chờ nổi đưa vợ mình lên thành phố.

Bệnh viện mùng một vô cùng quạnh quẽ, rất ít người khám bệnh, Triệu Lan Hương không cần xếp hàng trực tiếp vào phòng kiểm tra. Cô nhìn hai chữ dương tính trên tờ giấy xét nghiệm nước tiểu, lo lắng trong lòng mới tan ra.

Hạ Tùng Bách lại dẫn cô đi siêu âm, tấm ảnh siêu âm trắng đen mờ mờ kia khiến anh xem thế nào cũng không đủ, thích không nỡ buông tay.

Anh nói: “Chờ thêm vài tháng nữa, chúng ta sẽ biết nó là Đường Đường hay là Đại Hải.”

Triệu Lan Hương bật cười thành tiếng, may mà vừa rồi cô không uống nước, nếu không nhất định sẽ phun ra ngoài.

Khi bọn họ chọn tên ở nhà, chọn quá qua loa còn chưa kịp lấy tên cho bé trai, khi cô chắc chắn có thai, cái tên “Đại Hải” này được cha ruột lâm thời bịa ra.

“Cái tên Đại Hải này quê mùa quá.”

Hạ Tùng Bách gãi đầu một cái, hỏi: “Đại Hà thì sao?”

“Đường Đường không được à? Vì sao phải gọi là Đại Hải, Đại Hà...” Cô dùng ngón tay viết chữ Đường trong “Sáng sủa” cho anh xem.

Hạ Tùng Bách kiên trì giành phúc lợi cho con gái rượu, anh lắc đầu: “Cái tên Đường Đường đáng yêu như vậy, chắc chắn phải để lại cho con gái, tên Đại Hải không quê mùa chút nào, tên ở nhà mà thôi càng xấu càng dễ nuôi, ở nông thôn quê anh đều như vậy, chắc là em chưa từng nghe qua mấy cái tên kiểu như Cẩu Thặng, Miêu Đản đâu nhỉ.”

Triệu Lan Hương đột nhiên không còn lời nào để nói.

……

Mùng hai tháng hai, rồng ngẩng đầu.

Nhà họ Hạ hào phóng mở tiệc rượu, tổng cộng mười tám bàn, trong sân quá nhỏ không bày hết, dứt khoát dựng tạm một cái lều bên ngoài, mời hẳn đầu bếp có tay nghề đến nấu cỗ, tổ chức tiệc mừng vô cùng náo nhiệt.

Bởi vì cháu dâu có tin vui, bà Lý vui mừng không khép được miệng, lập tức chỉ tay nói giết năm con heo, mở tiệc ba ngày.

Chuyện này khiến đám xã viên thế hệ trước đều vô cùng khiếp sợ, nói thẳng ra là bà địa chủ lại giở thói tư sản kiểu cũ! Nhớ năm đó khi chị Hạ tròn trăm ngày, bọn họ cũng mở tiệc lưu động mời thôn dân ăn vài ngày.

Lần này chẳng qua là cưới vợ mà thôi, chẳng lẽ lại móc hết của cải ra khoa trương một bữa?

Người làm thuê trong trại nuôi heo đưa thịt đến nghe thấy lời này, không nhịn được nói với xã viên trong thôn Hà Tử: “Nói bậy cái gì đó?”

“Ông chủ Hạ của bọn yêm sao có thể ăn cơm mềm được, nếu anh ấy còn phải dựa vào nhà gái mới bày được tiệc rượu, thì trên đời này không có ai mở tiệc cưới vợ được.”

“Anh ấy có hẳn mấy trại nuôi heo lớn thế này...” Người làm thuê kia khoa tay múa chân, ra hiệu còn lớn hơn cả quả núi, khiến đám xã viên liên tục kinh ngạc cảm thán.

“Trại nuôi heo của chúng tôi chính là trại lớn số một số hai của thành phố N này, còn cung ứng cả thịt heo cho thành phố kế bên. Người có tiền như vậy sao có thể là kẻ bám váy đàn bà, dựa vào nhà vợ?”

Người làm thuê kia khinh bỉ một lúc lâu, sau đó mới vội vàng đánh xe bò ra về, để lại một đám xã viên trợn mắt há hốc mồm.

Các thôn dân nghe xong, không nhịn được oán giận: “Thằng hai nhà họ Hạ này, ách... Quá không thành thật.”

“Cậu ta bắt đầu mở trại nuôi heo từ khi nào thế?”

“Nếu biết trước yêm đã bảo con gái mình xuống tay sớm một chút rồi, hương thân quê nhà chẳng lẽ còn thân thiết hơn người xứ khác?”

Sau đó mọi người lại tiếc nuối nước phù sa Hạ Tùng Bách chảy tới ruộng ngoài, nhưng ngẫm lại bao nhiêu năm không hề qua lại, bây giờ muốn làm thân cũng đã muộn rồi.

Năm đó nhà họ Hạ ở trong thôn đã từng bị không ít người chỉ chỏ mắng chửi, trong số đó rất có thể còn có cả nhà bọn họ, vì thế lại càng không có mặt mũi nào đến làm thân.

Nhưng mà bữa tiệc vẫn diễn ra thật sự rất vui vẻ, thịt ngon cung ứng sung túc, so với ăn tết còn phong phú hơn nhiều. Ăn xong còn có thể mang đồ ăn thừa về nhà, vài bữa tiếp theo không cần lo ăn uống.

Nhiều thanh niên nông thôn không nhịn được vây quanh Hạ Tùng Bách, n ói chuyện trên trời dưới đất dáng vẻ bội phục, cuối cùng có người muốn đến trại nuôi heo của anh kiếm miếng cơm ăn, có người lại muốn ra ngoài xã hội trải sự đời.

Bà Lý nhìn quang cảnh rực rỡ náo nhiệt trong nhà, phảng phất như mơ hồ thấy được dáng vẻ hưng thịnh của nhà họ Hạ năm đó.

Bà cười tủm tỉm, vỗ tay cháu trai mình: “Bách Ca Nhi, ông nội với cha cháu nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ vui mừng.”

Bình Luận (0)
Comment