Hạ Tùng Bách không nói gì, chỉ mỉm cười.
Anh nói với bà nội mình: “Yên tâm đi, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt.”
“Quốc gia cho chúng ta hy vọng, chỉ cần chịu cố gắng, chắc chắn có cơ hội vươn lên, bà nội chỉ cần lo hưởng phúc thôi.”
Bà Lý nhớ tới rất nhiều năm trước, một thanh niên gầy gò chạy đến trước giường bà, nghiêm túc trưng cầu ý kiến cho anh làm buôn bán.
Anh nói với bà: “Không có ai chán ngấy ngày lành cả, cuộc sống khỏ cực sẽ chỉ khiến con người ta đánh mất hy vọng,”
Bà Lý nhìn cảnh náo nhiệt phồn hoa trước mắt, bếp lửa vẫn đang cháy bập bùng không ngừng, giống như ngọn lửa của cuộc sống mới. Cháu trai bà không làm bà thất vọng, đã thực hiện được tất cả lời hứa từng hứa hẹn với bà.
Bà tươi cười rạng rỡ, nói với cháu trai: “Được, bà nội chờ hưởng phúc.”
“Chờ bế cả chắt trai nữa.”
Nghe thấy thế lỗ tai Hạ Tùng Bách đỏ lên.
Anh khẽ ho một tiếng, ánh mắt lướt qua xung quanh tìm vợ mình. Cô đang có thai, ba tháng đầu phải hết sức cẩn thận, không được uống rượu cũng không được để bị cảm lạnh.
Rất nhanh anh đã tìm được bóng dáng Triệu Lan Hương đang chiêu đãi khách khứa trong đám người.
“Vào trong phòng nghỉ ngơi một lát nhé?” Hạ Tùng Bách nói.
Khách khưa Triệu Lan Hương đang chiêu đãi chính là đám thanh niên trí thức từng ở nông thôn trước đây, bọn họ ồn ào bảo hai vợ chồng son uống rượu, còn phải uống giao bôi.
Hạ Tùng Bách lập tức uống cạn chén không do dự chút nào, nhưng rượu giao bôi lại không uống, anh mỉm cười, nói: “Hôm nay mọi người cứ nhằm vào tôi là được rồi, đừng làm vợ tôi khó xử.”
Nghe thấy thế mọi người lại cười vang, lần lượt rót đầy chén cho Hạ Tùng Bách. Bọn họ vẫn nhớ rõ vài năm về trước khi Hạ Tùng Diệp kết hôn, một mình Hạ Tùng Bách đấu rượu đã hạ gục cả đám bọn họ.
Tuy rằng Hạ Tùng Bách không mực quần áo của chú rể, nhưng trên người cũng mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn được cắt may khéo léo, sạch sẽ. Giữa ngực áo còn cắm một đóa hoa, nhìn qua tinh thần sáng láng.
Triệu Lan Hương cũng nhập gia tùy tục, không mặc bộ áo cưới đầy châu báu trên người nữa, thay vào đó là một chiếc áo đỏ ngắn, không khác gì các cô dâu ở nông thôn khi xuất giá.
Cô chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo đỏ thôi, kết hợp với đôi mắt trong veo sáng ngời, khuôn mặt thanh tú nghiên lệ, và làn da trắng mịn có thể véo ra nước dường như phát sáng dưới ánh mặt trời, đứng giữa đám đông nói nói cười cười, tỏa ra khí chất của người đọc sách, vừa tự tin vừa ưu nhã, nhìn thế nào cũng vô cùng thu hút.
Sau khi ăn cỗ xong về nhà, làng trên xóm dưới đều nói cô vợ nhỏ mới cưới về nhà họ Hạ xinh đẹp nhất thôn này.
Tuy rằng cũng có vài người muốn làm khó cô dâu mới, nhưng có Lý Đại Lực và đám người Đại Ngưu Đại Mã Đại Cẩu của nhà họ Lý đứng ra, tạo thành tường vây rắn chắc, ngăn cản hết những người này.
Triệu Lan Hương cảm kích liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhanh chân chạy về phòng nghỉ ngơi.
Tiệc vui kéo dài từ sáng sớm cho tới đêm, giữa buổi tiệc Hạ Tùng Bách phải vào nhà vài lần uống canh giải rượu, xoa cẳng chân cho vợ mình.
Hơi thở của anh phả ra mùi rượu nồng đậm, khiến Triệu Lan Hương không khỏi đau lòng.
“Uống ít thôi.”
Hạ Tùng Bách lắc đầu, cả người ngã lăn ra giường, anh ngửa mặt lên trần nhà vẻ mặt thỏa mãn, nói: “Hôm nay anh rất vui.”
Vợ dùng khăn lông dấp nước ấm lau mặt cho Hạ Tùng Bách, anh hưởng thụ cọ cọ vào người cô giống như đứa trẻ, nhỏ giọng nói: “Trước kia anh không dám công khai chuyện chúng ta ở bên nhau, vì sợ bị mọi người cười nhạo.”
“Chúng ta chỉ có thể lén lút yêu đương vụng trộm, ngay cả người nhà cũng không dám nói. Khi đó anh vô cùng muốn công bố cho cả thế giới này biết em là người phụ nữ của anh, nhưng chỉ có thể nghẹn trong lòng.”
“Năm 78, sau khi em đi khỏi, có người còn nói anh cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.”
Hạ Tùng Bách lộ ra hàm răng trắng tinh, khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười trêu chọc: “Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, bây giờ không phải con cóc ghẻ này đã ăn được thịt thiên nga rồi sao? Anh phải cho bọn họ đều thấy rõ.”
“Chớ khinh thiếu niên nghèo……”
Nghe thấy anh tự ví mình với cóc ghẻ, Triệu Lan Hương không nhịn được bật cười, cô ném khăn mặt sang bên cạnh, cúi người xuống hôn anh, khẽ thì thầm: “Là thiên nga chủ động đưa mình vào miệng anh, để anh ăn.”
“Anh có vui không?”
Hạ Tùng Bách cảm thấy khát khô cổ họng, như có ngọn lửa nóng đang cháy trong lòng.
Thiên nga chủ động hôn lên môi anh, làn hương ngọt ngào bao phủ khắp đôi môi Hạ tùng Bách.
…
Sau khi biết tin vui, Hạ Tùng Bách nhanh chóng gửi điện báo nói chuyện này cho cha mẹ vợ biết.
Ở trong thành phố, vừa qua năm mới đã nhận được tin tức con gái mang thai, khi ấy tâm trạng của Triệu Vĩnh Khánh giống như đi trên tàu lượn cao tốc vậy, vừa mừng vừa giận, vội vàng gửi điện báo lại bảo vợ chồng son quay về thành phố sớm một chút.
Sau khi tròn ba tháng, hai vợ chồng đến bệnh viện siêu âm đã biết được giới tính của cục cưng trong bụng.
Quả nhiên là Đường Đường.
Sau khi được bác sĩ thông báo cho biết tin, Hạ Tùng Bách vui đến mức cả người sững sờ, mừng rỡ như điên.
Anh sắp có một cô con gái trắng trèo mềm mại rồi, con bé nhất định sẽ giống mẹ mình, vừa dịu dàng vừa đáng yêu, giọng nói ngọt ngào khiến người ta hận không thể sủng lên tận trời.
Nhất định sau này anh sẽ chải hai bím tóc xinh đẹp cho cô bé mỗi ngày, tự tay chọn lựa váy áo công chúa cho cô bé, nuôi dưỡng cô bé xinh đẹp đáng yêu như mẹ cô bé.
Thấy anh sững sờ, bác sĩ còn tưởng rằng người thanh niên trước mặt trọng nam khinh nữ, không nhịn được khuyên nhủ: “Con gái cũng rất tốt.”
“Tư tưởng trọng nam khinh nữ không ổn...”
Hạ Tùng Bách đang đắm chìm trong niềm vui Đường Đường sắp đến, lấy lại tinh thần, sung sướng gật đầu, móc ra kẹo mừng đã chuẩn bị từ trước mời bác sĩ ăn.
“Đúng vậy, đúng vậy, con gái rất tốt.”
“Là áo bông nhỏ tri kỷ của cha.”
Hai câu này của anh đã làm lời khuyên tiếp theo của bác sĩ “Sinh gần nhau quá không tốt cho sức khỏe” nghẹn trong cổ họng. Bác sĩ được nhét cho một túi kẹo mừng, vẻ mặt chuyển từ khinh thường sang trợn mắt há hốc mồm.
Hạ Tùng Bách thì mang vẻ mặt sung sướng vào trong phòng siêu âm, nhẹ nhàng nói với vợ mình: “Không sai, là Đường Đường, anh đã nói là con gái mà.”
“Mang thai lâu như vậy vẫn chưa lăn lộn em lần nào, đúng là tri kỷ.”
Triệu Lan Hương không nhịn được cũng bật cười, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, cô cũng rất vui.
Hạ Tùng Bách không phải người trọng nam khinh nữ, là vì anh rất sùng kính bà nội mình, bà nội anh rất mạnh mẽ, mặc dù là phụ nữ nhưng vẫn có thể gánh vác được cả gia đình, con gái nuôi dạy tốt cũng có thể khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.
Đối với chuyện giới tính Triệu Lan Hương cũng không bắt bẻ, cô vẫn mang theo tư tưởng thời hiện đại, không còn trọng nam khinh nữ, chỉ cần có con thôi đã là trời cao ban ơn rồi, nam hay nữ đều không sao cả.
Hai người không hẹn mà cùng ngóng trông con gái rượu vừa ngọt vừa mềm, còn biết làm nũng.
Hạ Tùng Bách lấy tờ kết quả kiểm tra ra, nói: “Bác sĩ bảo em còn thiếu dinh dưỡng, kê cho em chút axit folic, dặn anh khuyên em ăn nhiều cơm thêm một chút.”
Sau khi về nhà, anh một năm một mười nói lại lời dặn dò của bác sĩ cho bà nội nghe, bà nội lập tức bảo anh mỗi tuần giết một con gà hầm canh cho vợ mình uống, canh xương hầm thì ngày nào cũng có, để bồi bổ sức khỏe.
Bởi vì đang là giữa mùa xuân, người trong thôn bắt đầu đi chợ mua gà vịt con về nuôi nấng, Hạ Tùng Bách nghĩ một chút, sau đó mạnh mẽ sửa lại trại nuôi heo một phen, mua cả quả núi bên cạnh trại nuôi heo, quây lại thành trại nuôi gà. Anh mua một lúc ba nghìn con gà con, tìm người có kinh nghiệm lâu năm bắt đầu nuôi dưỡng.
Triệu Lan Hương có chút dở khóc dở cười: “Bách Ca Nhi xa hoa quá.”
“Có điều đợi khi gà được thịt, chắc Đường Đường cũng ra đời rồi, em không có phúc được ăn...”
Cách vài ngày Hạ Tùng Bách lại mang một con gà mái trưởng thành về, anh ném cám ngô trong tay ra cho gà ăn, bình tĩnh nói với vợ mình: “Gà trong trại nuôi gà để lại cho người khác ăn, phần của em do anh tự nuôi.”
Vì thế những ngày tháng sau đó, Triệu Lan Hương uống canh gà nhiều đến phát ngấy.
Sau ba tháng, bụng của cô bắt đầu to ra như quả bóng cao su được thổi mạnh.
Tháng năm, Hạ Tùng Bách ngoan ngoãn dắt vợ mình về thành phố G, quả nhiên ăn một trận đòn của cha vợ.
Nhưng mà Phùng Liên lại rất vui, bà kiến nghị con gái tạm nghỉ học một năm chờ sinh con xong lại tiếp tục. Triệu Lan Hương cẩn thận suy xét sau đó đã đồng ý. Cả hai đời cô đều mong có được một đứa con khỏe mạnh, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc nó, hai lần sinh non đã tạo thành cơn ác mộng khiến cô không dám lơ là.
Hôm sau Triệu Lan Hương nhanh chóng viết báo cáo xin tạm nghỉ học, nộp cho nhà trường.
Nhưng mà đáng tiếc Hạ Tùng Bách không thể ở bên cô suốt ngày được, sau khi khai giảng anh lại thành thật về trường tiếp tục đi học.
Bà nội biết cháu trai phải tiếp tục đi học, để cháu dâu mang thai ở nhà một mình, sợ không có ai chăm sóc cô, đã gửi điện báo tới khuyên Triệu Lan Hương về quê.
Trong điện báo bà nói: “Phong cảnh ở nông thôn rất tốt, non xanh nước biếc, cháu nhìn cảnh đẹpt âm trạng cũng tốt lên, ngày thường còn có người trong nhà chăm sóc, mong cháu về sớm.”
Triệu Vĩnh Khánh đang trong giai đoạn xây dựng sự nghiệp, không chỉ lo phát triển sản nghiệp của mình còn phải để ý cả sản nghiệp của con gái. Công việc dạy học của Phùng Liên cũng rất bận, đúng là không tiện chăm sóc con gái, cho nên hai vợ chồng cũng tính toán đưa cô về nông thôn.
Hạ Tùng Bách theo vợ về thôn Hà Tử, tranh thủ ngày tháng còn chưa khai giảng, ngày nào cũng hầm canh xương cho cô ăn, ở bên cạnh cô đến khi khai giảng mới bồi hồi lên thành phố.
Anh áy náy, nói: “Lan Hương, xin lỗi em, anh sẽ về nhanh thôi...”
Triệu Lan Hương nói: “Ở nhà đã có chị cả chăm sóc cho em, anh cứ yên tâm học tập, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.”
Hạ Tùng Bách cúi người xuống hôn cái bụng nhỏ đã nhô lên của cô, xin lỗi : “Đường Đường, ba ba sẽ về nhanh thôi.”
Triệu Lan Hương nhìn chồng mình xách theo hành lý biến mất nơi cuối được, thiếu chút nữa nước mắt đã tuôn rơi.
Bao nhiêu gian khổ trước đây cô đều chịu đựng được, thế mà lúc này đột nhiên lại muốn khóc.
Cô cố nhịn lại, xoay người về phòng nói chuyện phiếm với bà nội.
...
Giữa tháng năm, thời tiết đã chuyển sang mùa hè, bụng Triệu Lan Hương lớn nhanh như thổi.
Khi thèm ăn món gì cô sẽ nhờ chị cả mua nguyên liệu nấu ăn về, tự lực cánh sinh xuống bếp thỏa mãn cơn thèm của mình. Khẩu vị càng ngày càng khó chiều, cả người cũng béo lên không ít, khi soi gương, dáng người quyến rũ trước kia đã biến mất hoàn toàn, vòng eo cô hiện giờ to như quả bóng vậy.
May mà tâm lý cô tốt, không để ý đến vẻ ngoài, vẫn cố gắng ăn uống, nuôi dưỡng Đường Đường trong bụng rất khá.
Có điều đến nửa đêm chân cẳng cũng bắt đầu bị co rút, mỗi lần như vậy cô lại oán trách Hạ Tùng Bách biến mất lâu ngày không thấy đâu.
Đêm hôm đó, khi hai chân cô bị co rút tê dại, gian nan xoay người xoa bóp vài cái mới thoải mái hơn, nước mắt cô không nhịn được đã tuôn rơi, ngay cả chính cô cũng không biết điều ấy.
Cô chôn mặt vào gối, tưởng tượng như Hạ Tùng Bách đang ngủ bên người.
Đột nhiên, có tiếng bước chân dồn dập vang lên trong đêm khuya, một bóng đen lẳng lặng chui vào phòng cô...
Triệu Lan Hương giật mình nước mắt ngừng lại trong hốc mắt, trong lòng sinh ra sợ hãi.
Sau đó đèn bật lên, người tới nhìn thấy mặt cô đầy nước mát, vừa khiếp sợ vừa áy náy, nói: “Lan Hương, sao em lại khóc?”
Trên người anh mang theo cả mùi mồ hôi rất nồng, không hề nhận ra chính anh đã làm vợ mình sợ hãi.
Anh vụng về lau nước mắt trên mặt cô, xin lỗi không ngừng.
“Anh xin lỗi, đừng khóc nữa.”
“Sau này anh sẽ ở nhà, chăm sóc em và Đường Đường, không đi đâu hết...”
Sau đó anh mới ý thức được hành động vừa rồi của mình không ổn, anh vội vàng ngồi xuống bên giường, hận không thể cho mình vài cái tát: “Vừa rồi có phải anh đã dọa em hay không?”
“Lần sau khi đi đường anh sẽ phát ra tiếng, ban nãy sợ đánh thức em, nên anh mới không nói gì...”
“Anh ngồi tàu hỏa cả đêm, vẫn bắt hụt chuyến xe buyt cuối cùng, đành phải đi nhờ xe oto của người ta về nhà. Nghĩ đến chuyện sáng mai khi em tỉnh lại ánh mắt đầu tiên là có thể nhìn thấy anh rồi... Hương Hương, xin lỗi em.”