Triệu Lan Hương thật sự bị Hạ Tùng Bách dọa sợ không nhẹ, đêm hôm khuya khoắt có một người đàn ông lén lút lẻn vào phòng cô, trong khoảnh khắc ấy cô nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhớ tới cả chuyện Ngô Dung nhiều năm trước.
Khi cô nín thở tập trung tinh tần, một bàn tay đã chậm rãi dịch tới chỗ cái bàn nhỏ bên cạnh mép giường, sờ soạng cầm chặt lấy con dao nhỏ cô dùng để gọt hoa quả.
Đột nhiên đèn bật sáng, cô nhìn thấy Hạ Tùng Bách, giấy phút ấy cô không nói gì, chỉ là nước mắt càng tuôn rơi nhiều hơn.
Con dao gọt hoa quả đang nắm chặt trong tay rơi xuống đất.
Hạ Tùng Bách nhìn thấy ánh sáng lóe qua, vội vàng ôm lấy cô, vỗ về áy náy: “Xin lỗi, xin lỗi, anh dọa em rồi.”
“Lẽ ra anh nên viết thư về báo trước cho em biết.”
“Đừng khóc, khóc khiến anh đau lòng quá.” Anh lau nước mắt cho cô, giọng áy náy: “Trong thư bà nội nói em rất kiên cường, ngày nào cũng ăn rất nhiều, ít gây thêm phiền toái cho người khác.”
“Anh biết nhất định là em không muốn làm phiền mọi người nên mới như vậy, sau khi đọc thư xong anh rất khó chịu, nhưng mà Lan Hương, em yên tâm, sau này anh có thể ở nhà chăm sóc cho em rồi, bởi vì anh đã học xong hết chương trình học.”
Vừa nói anh vừa áp sát bàn tay to lớn vào bụng vợ mình, nơi đó bây giờ đã tròn xoe rồi, vô cùng lớn. Vòng eo tinh tế yểu điệu khi xưa đã không thấy bóng dáng từ lâu rồi, thay vào đó là cái bụng bầu cực kỳ mập mạp của thai phụ.
Nhưng Hạ Tùng Bách lại cảm thấy chưa bao giờ nó đẹp như thế này, khiến trái tim anh nóng lên, xúc động không nhịn được cúi xuống hôn lên bụng cô.
“Vất vả cho em rồi, đợi Đường Đường ra ngoài, anh sẽ không để em phải tiếp tục chịu khổ nữa.”
“Thật sự học xong hết chương trình học rồi?” Triệu Lan Hương không chắc chắn hỏi lại.
Hạ Tùng Bách gật đầu khẳng định.
Đột nhiên chân cô hất lên đá anh rơi xuống giường, cô nói: “Chân em bị chuột rút rồi.”
Hạ Tùng Bách kêu “Ai” một tiếng, vội vàng bỏ hành lý ngồi xổm người xuống bắt đầu xoa bóp chân cho vợ mình, tay nghề của anh không tệ lắm, bởi vì trước đây anh thường xuyên xoa bóp chân cho bà nội mình.
Sau khi xoa bóp một lúc chân Triệu Lan Hương dần dần dần khôi phục tri giác, chân được xoa khơi thông gân mạch, bắt đầu nóng lên.
Triệu Lan Hương cũng vô thức ngủ quên mất.
Hạ Tùng Bách ra ngoài thay bộ quần áo nặng mùi mồ hôi ra, tắm rửa một lượt, cả người sạch sẽ thoải mái thơm tho chui vào trong ổ chăn.
Mùa hè nóng bức, nhiệt độ cơ thể thai phụ càng cao hơn, không lâu sau anh đã bị hơi nóng từ vợ mình làm tỉnh lại.
Nhìn quần áo cô đổ đầy mồ hôi ướt dầm dề, anh lấy khăn lau khô cho cô, còn vô về cô dỗ dành: “Ngủ đi, ngủ đi.”
“Để anh quạt cho em.”
Anh lấy cây quạt hương bồ trong góc giường ra, nhẹ nhàng phe phẩy, cảm nhận được cơn gió mát mẻ từ từ truyền tới, ngửi mùi hương quen thuộc từ trên cơ thể người đàn ông của mình... Triệu Lan Hương thỏa mãn chìm vào mộng đẹp.
Cảm giác này giống như trong mơ vậy, trong mơ anh đã về, cố ý về chăm sóc cô.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Triệu Lan Hương tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã trông thấy khuôn mặt tuấn tú của Hạ Tùng Bách phóng đại trước mắt.
Cô không chắc chắn, dùng ngón tay nhéo mặt anh thăm dò, ngay sau đó Hạ Tùng Bách cũng tỉnh lại, hàm hồ hỏi cô: “Đói bụng chưa? Sáng nay muốn ăn gì? Để anh nấu cho em.”
Triệu Lan Hương nhìn ánh nắng ngoài trời, nói: “Dậy quá muộn, lúc này chị cả đã nấu xong cơm sáng rồi.”
Hạ Tùng Bách kéo tay cô lại, hôn lên mu bàn tay một cái.
“Có đi khám thai đúng hạn không?”
“Cho anh xem ảnh siêu âm của Đường Đường.”
Ảnh chụp siêu âm Triệu Lan Hương đều cất kỹ, hy vọng có thể giữ lại làm kỷ niệm. Cô đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, Hạ Tùng Bách không về được vẫn phải ở lại thành phố B đến sau khi một mình cô sinh em bé xong. Cô biết anh rất thích Đường Đường, ở phương bắc xa xôi chắc chắn sẽ nhớ cô bé, nên cô chuẩn bị gửi cho anh ít ảnh chụp, cho anh có cái để tưởng niệm.
Hạ Tùng Bách nhìn ảnh chụp đen tuyền, thật ra không nhìn rõ gì cả, chỉ thấy một đám bóng đen đậm nhạt khác nhau, có khi dùng máy ảnh chụp bừa nơi thiếu sáng nào đó vào buổi tối cũng có thể chụp ra được bức ảnh như thế.
Nhưng anh lại xem thế nào cũng không đủ, vô cùng yêu thích. Anh bắt đầu phát huy sức tưởng tượng của mình, vừa nhìn vừa chỉ vào ảnh chụp mơ hồ, hưng phấn nói với Triệu Lan Hương: “Chỗ tròn xoe này chắc chắn là đầu của Đường Đường.”
“Chỗ này là tay hoặc là chân.”
“Con bé hơi béo nhỉ? Hay là do bức ảnh này quá tối...” Hạ Tùng Bách bất mãn nói, chuyện này vô cùng ảnh hưởng tới phán đoán của anh.
…
“Khả năng con bé đang cười.”
“Đường Đường của chúng ta đáng yêu quá!”
Hạ Tùng Bách xem kỹ từng tấm ảnh một, sau đó khẳng định một câu.
Câu nói này khiến Triệu Lan Hương không kịp phòng ngừa, bị chọc cười thành tiếng, cô đặt tay lên bụng, nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dạng nói: “Ngũ quan còn chưa sinh ra, anh đã biết con bé đáng yêu rồi?”
Trên mặt Hạ Tùng Bách tràn đầy vẻ kiêu ngạo của người lần đầu được làm cha: “Con bé chắc chắn là cô gái xinh đẹp, điểm này không thể nghi ngờ gì.”
Triệu Lan Hương không phản bác lại anh, gương mặt cũng lộ ra màu phấn hồng, má lúm đồng tiền in thật sâu, vô cùng vui vẻ.
Bà Lý biết cháu trai đã về, trong lòng cũng rất vui mừng, bà nói: “Không biết cho hai đứa cháu kết hôn sớm như vậy rốt cuộc là tốt hay không nữa, trì hoãn việc học của Triệu Lan Hương còn chưa nói, còn khiến cháu vất vả chạy đi chạy lại hai nơi.”
Hiển nhiên bà đã hiểu lầm, Hạ Tùng Bách giải thích: “Cháu đã học xong hết chương trình học rồi, hai tháng sau đi thi lấy bằng tốt nghiệp là được…”
Bà nội anh nghe xong có chút kinh ngạc, nhưng nhìn hình ảnh hai người bọn họ ngồi sánh vai bên nhau, cuối cùng bà cũng hiểu ra. Cùng nhau vượt qua bao năm tháng gian khổ, có thể bên nhau đến tận bây giờ tất nhiên tình cảm rất sâu nặng.
Bà nói: “Nếu đã về rồi, thì ngoan ngoãn ở nhà với Lan Hương đi, phụ nữ mang thai đều không dễ dàng.”
Hạ Tùng Bách nghĩ, dù không dễ dàng cũng có thể so được với những đau khổ năm đó anh phải chịu sao? Chăm sóc vợ con, dù khổ dù mệt anh cũng cảm thấy sung sướng.